(*Hung nô: Nô bộc hung ác)
Trên đường trở về, Liên Kiều nhẫn nại chịu đựng, rốt cuộc vẫn không nhịn được hỏi: “Vì sao tiểu thư lại tặng hoa mai cho người kia vậy? Dù sao cũng là dùng bạc để mua mà, muốn tặng cũng nên giữ lại một cành để đặt trong phòng chứ, tạo sao …lại cho không người lạ?”
“Liên Kiều, ngươi thấy ta thích hoa mai lúc nào hả?” Tưởng Nguyễn nói.
“Cái này. . . Quả thật tiểu thư không thích lắm.” Liên Kiều lắc đầu, lúc phu nhân còn sống, tiểu thư nhà mình vẫn rất thích hoa lá cây cỏ. Sau khi phu nhân qua đời, cuộc sống hằng ngày của tiểu thư nhà mình đã hết sức khó khăn rồi, càng không có tâm tình để ngắm nghía hoa cỏ nữa.
“Đã không thích, giữ lại có tác dụng gì.” Tưởng Nguyễn thản nhiên nói: “Không bằng thuận nước đẩy thuyền, đưa tặng cho người khác một phần nhân tình.”
“Nhưng mà nhân tình này cũng là dùng bạc mới có được.” Liên Kiều sốt ruột, nói chuyện cũng lưu loát hơn: “Chúng ta cũng không quen biết ông lão kia, tặng thì có lợi ích gì?”
Tưởng Nguyễn vừa không nhanh không chậm đi lên phía trước, vừa nói: “Dĩ nhiên có lợi. Mọi sự trên đời này đều có cái giá của nó, hôm nay ta tặng ông ấy mấy cành mai hồng ngày sau ắt hẳn phải trả giá lại cho ta rồi. Tất nhiên so với cành mai hồng đó thì cái giá sẽ cao hơn rất nhiều. Chỉ là trước mắt vẫn chưa nhìn thấy mà thôi.”
Lời nói này có chút mơ hồ, Liên Kiều nghe không hiểu, Bạch Chỉ thì im lặng đứng sau lưng, hai người đều hoang mang vô cùng. Bạch Chỉ mở miệng nói: “Ý của tiểu thư là ngày sau còn có thể gặp lại lão tiên sinh sao? Nhưng mà cành mai hồng đó là hôm nay thuận tay mua, cho dù tiểu thư sớm có ý ấy, nhưng làm sao biết ông lão kia sẽ xuất hiện, hơn nữa còn xảy ra tranh chấp với người khác?”
“Ta cũng không phải thần tiên, làm sao biết trước được.” Tưởng Nguyễn thản nhiên nói. Giọng nói của nàng nhẹ vô cùng, nhưng Bạch Chỉ và Liên Kiều lại cảm thấy trong giọng nói ấy xen lẫn chút cảm giác ớn lạnh không thể giải thích, làm cho người ta nổi da gà.
Đợi đến lúc thuận lợi về tới thôn trang, từ xa đã nhìn thấy một nha hoàn mặc áo màu xanh lá mới tinh đang đi tới, bờ môi bôi một lớp son đỏ tươi, thấy ba người Tưởng Nguyễn, lập tức kêu to đầy khoa trương: “Ôi tiểu thư của ta, trời mùa đông rất lạnh, sao người chưa khỏe lại đi ra ngoài rồi, đây là đi đâu? Nô tì tìm toàn bộ thôn trang đều không tìm được người kìa.”
“Xuân Oanh.” Liên Kiều chống nạnh, cùng ngoảnh lại: “Giữa ban ngày ngươi kêu la cái gì, chẳng lẽ tiểu thư đi đâu còn phải nói với ngươi một tiếng hay sao?”
“Không phải là do ta lo lắng cho tiểu thư sao? Tiểu thư vừa mới khỏe hơn một chút, trước mắt cũng vừa qua năm mới, nếu lại xảy ra chuyện gì không hay thì làm sao bây giờ?” Xuân Oanh cũng không phải là người hiền lành, giọng điệu khá mỉa mai.
Truyện được đăng tại Diệp Gia Quán và Diễn đàn LQĐ
Bạch Chỉ nhíu mày: “Ngươi cũng biết tiểu thư còn chưa khỏe, lớn tiếng như vậy làm gì, làm cho tiểu thư đau đầu.”
Xuân Oanh chép miệng, nhìn Tưởng Nguyễn nói: “Tiểu thư, nô tì cũng chỉ là có ý tốt. Bây giờ tiểu thư vẫn còn bệnh trong người, không nên đi đi lại lại khắp nơi, cũng đừng để cho người bên ngoài có cơ hội nói này nói kia.”
Tưởng Nguyễn bình tĩnh nhìn nàng, Xuân Oanh cũng giống như Thu Nhạn, đều là đại nha hoàn của thôn trang. Ngày thường thì địa vị tại thôn trang cũng vô cùng cao. Quanh năm Thu Nhạn bận rộn với việc ở bên ngoài thôn trang, cơ hội gặp mặt Tưởng Nguyễn cực ít. Xuân Oanh chuyên quản lý chuyện bên trong thôn trang, có quan hệ thân thiết với Trương Lan, bình thường hay nịnh nọt Trương Lan, nên không ít lần ngáng chân Tưởng Nguyễn. Có thể là từ ý của bên trên, vì vậy Xuân Oanh không hề có một chút sự tôn kính nào trước mặt Tưởng Nguyễn, không xem Tưởng Nguyễn ra gì, đối mặt với Tưởng Nguyễn còn không cung kính bằng với Trương Lan.
Xuân Oanh này Tưởng Nguyễn nhớ rất rõ ràng, tin đồn mình dụ dỗ lôi kéo Trần Chiêu ở kiếp trước truyền ra nhanh như vậy có sự trợ giúp của Xuân Oanh trong đó không ít. Trong đám hạ nhân nàng ta nói là tận mắt nhìn thấy, chính vì vậy mà lời đồn đãi tản ra càng nhanh hơn, mình mới bị hủy hoại sớm như vậy.
Xuân Oanh thấy Tưởng Nguyễn chậm chạp không lên tiếng, nhìn nàng có chút bất ngờ. Đối diện với ánh mắt của Tưởng Nguyễn đang nhìn mình, ánh mắt kia nhẹ nhàng dịu dàng nhưng không hiểu vì sao lại làm cho người ta sợ hãi, giống như đang quan sát đánh giá một người diễn trò hề sắp bị hủy diệt, vừa lạnh lùng lại vừa tiếc hận.
“Tiểu thư?” Xuân Oanh nhíu nhíu mày.
“Người nói này nói kia là ai?” Tưởng Nguyễn nhìn nàng, đột nhiên nhếch môi, nhẹ nhàng cười, nàng cười thật chậm, đuôi mắt hơi nhếch lên có vẻ ngả ngớn, dường như thay đổi thành một người khác, lập tức bắt đầu biểu hiện ra nhan sắc diễm lệ. Mặc dù Xuân Oanh là nữ tử, nhưng vẻ quyến rũ ấy lại khiến ngay cả nàng ta cũng phải ngẩn ngơ, nhất thời không nói thành lời.
“Người nói này nói kia… sẽ không phải là ngươi chứ?” Nửa câu nói sau của Tưởng Nguyễn đã kéo suy nghĩ của Xuân Oanh trở lại, khiến nàng ta sững sờ, vô ý thức lắc đầu: “Dĩ nhiên không phải nô tì.”
“Nuôi chó là dùng để cắn người bên ngoài chứ không phải dùng để cắn người một nhà. Nếu nuôi chó mà thấy người một nhà cũng muốn om sòm ầm ĩ, ngươi biết như vậy sẽ có kết cục thế nào không?” Tưởng Nguyễn hỏi nàng ta.
Xuân Oanh lắc đầu.
“Đương nhiên là phải làm thịt, quả thật là cao lương mỹ vị (món ăn ngon và quý).” Tưởng Nguyễn nhẹ nhàng nói, bốn chữ cao lương mỹ vị nói rất chậm, Xuân Oanh sững sờ nhìn chằm chằm nàng. Chỉ cảm thấy làn da trắng nõn của Tưởng Nguyễn dưới ánh mặt trời có chút nhợt nhạt, khuôn mặt xinh đẹp thanh tú cũng có phần hung ác không thể diễn tả được, nên không tự chủ được mà lùi về phía sau hai bước: “Tiểu. . .tiểu thư, Lan ma ma vẫn còn đang chờ ở trong phòng đấy.”
Vẻ mặt của Bạch Chỉ và Liên Kiều đều thay đổi, một hạ nhân, lại dám dùng chữ “chờ”, thật sự là không biết trên biết dưới chút nào. Hành vi của Trương Lan ngông cuồng quá mức, trong ngày thường bằng mặt mà không bằng lòng, bề ngoài thì thể hiện ra làm cho người ta không cách nào bắt được lỗi, nhưng lúc không có ai lại đối xử với Tưởng Nguyễn vô cùng khắc nghiệt.
“Đang chờ ta sao?” Tưởng Nguyễn thoáng ngẩng đầu: “Vậy thì đi thôi, đừng để Lan ma ma chờ lâu.” Nàng vuốt ve viền cổ áo bông màu xanh sẫm.
Có hai người đang ngồi trước chậu than ở trong phòng, một thiếu nữ khoảng mười hai mười ba tuổi ngồi dựa vào trong ngực của người thiếu phụ trung niên, giọng điệu có chút cay nghiệt: “Trong phòng thật lạnh, còn có mùi ẩm mốc, chẳng trách trên người nàng ta thường có mùi khó ngửi vô cùng.”
“Phương nhi đừng nói bừa.” thiếu phụ khiển trách: “Dù sao nàng ta cũng là chủ tử, ngày bình thường con đừng xử sự quá mức, để người ta bắt được khuyết điểm.” Tuy là khiển trách, nhưng giọng điệu lại tràn đầy yêu thương.
Thiếu nữ thoáng ngồi thẳng một chút: “Nàng ta mà cũng được xem là chủ tử à? Nhìn cái bộ dạng tồi tàn kia rõ ràng là lão gia cũng buông tay mặc kệ rồi. Con biết rõ nên làm như thế nào. Nương, người nhìn cây trâm vàng trên đầu con có đẹp hay không?” Nàng nghiêng đầu một chút, để lộ ra cây trâm cài đầu bằng vàng có khảm một viên trân châu to bằng hạt ngô.
Thiếu nữ này có ngũ quan bình thường, màu da hơi đen, áo khoác màu hồng trên người bằng tơ lụa mới tinh có thêu hình hoa mẫu đơn, ở dưới mặc váy màu hồng nhạt, bên ngoài là một lớp áo khoác vạt rời màu hồng phấn, bên hông đeo một chuỗi ngọc năm màu thật dài, trên đầu cắm trâm vàng, khuyên tai chuỗi ngọc bát bảo, trên cổ đeo một cái vòng vàng lớn. Tuy chỉ là nữ nhi của người làm ở thôn trang, nhưng cách ăn mặc trên người lại tốt hơn so với nữ nhi của gia đình giàu có.
“Chất lượng rất tốt, Phương nhi cài lên nhìn rất đẹp.” Trương Lan nói đầy khen ngợi.
Trần Phương cười đắc ý, đang muốn nói thêm cái gì đó, thì nghe thấy một giọng nói nhẹ nhạng dịu dàng ở bên ngoài: “Lan ma ma chờ ở phòng ta lâu như vậy, chẳng lẽ có chuyện gì quan trọng hay sao?”