Địa Sát Thất Thập Nhị Biến - Tế Tửu

Chương 4





Bên ngoài thành Du Lâm.
Vương Thân và vợ sửa sang lại phòng trọ cho khách, hiện giờ, thời thế loạn lạc, người đến ở trọ cũng ít dần, thường ngày cũng chỉ có thể cố gắng cầm cự quán trọ này.
Hôm nay mưa to gió lớn, sợ rằng cũng không có khách đến ở trọ.
Lúc này một thiếu niên môi hồng răng trắng đẩy cửa bước đến, là con trai độc nhất của Vương Thân, ngày thường cũng giúp đỡ hai vợ chồng đón khách.
“Cha.”
Thiếu niên gọi lớn, một cô gái trẻ đi phía sau cậu.
Cô gái này đúng là như hoa như ngọc, mặc váy lụa xanh lục, đầu đội khăn lụa, dáng vẻ vô cùng đang yêu, cô ta cúi người thi lễ với vợ chồng Vương Thân, nói:
“Tiểu nữ vốn là người Vọng Trạch ở phương nam cách đây hơn mười dặm, chồng chết sớm, dưới gối lại không có con, liền bị cha mẹ chồng nhẫn tâm đuổi ra khỏi cửa.

Cha mẹ đẻ tiểu nữ đã qua đời cho nên đến nơi này nhờ vả cô ruột.

Không ngờ cô ruột cũng đã rời khỏi thế gian, hiện giờ không biết đi đâu về đâu, mà trời thì đổ mưa to, mong chủ quán thương xót, cho tiểu nữ ở nhờ một đêm…”
Nói đến đây, cô gái áo xanh dường như cảm thấy khổ sở, che mặt khóc thút thít.
Vương Thân thấy cô gái này quá đáng thương, trên người cũng bị nước mưa xối ướt đẫm, không khỏi động lòng trắc ẩn, cho nên đã đồng ý.
Sau khi cơm nước xong xuôi, cô gái cũng chịu khó cần mẫn, chủ động giúp đỡ rửa chén đũa, còn giúp bà Vương khâu vá quần áo, đường khâu nhẵn mịn, tay nghề tinh vi, người bình thường không thể so được.
Bà Vương nhìn thấy thế không khỏi cảm thán:
“Dáng vẻ và tay nghề của ngươi tốt như thế này, nhà chồng ngươi chắc bị lú rồi.”
Nói đến đây, bà nhìn cô gái, càng nhìn càng thích, trong lòng chợt nảy ra một ý định, nửa đùa nửa thật nói:
“Nếu người là con dâu nhà ta thì tốt quá!”
Ai ngờ cô gái lại ngượng ngùng xúi đầu.

“Nếu như ngài không chê…”
Thời thế loạn lạc, gia đình bình thường cũng không để ý nhiều như vậy.
Hai vợ chồng Vương Thân bố trí qua loa, màn đêm vừa buông xuống, liền đưa cô gái và con trai vào động phòng.
Con trai của Vương Thân chẳng qua mới chỉ mười ba mười bốn, vẫn là một thiếu niên ngây thơ.
“Vì sao nương tử lại cầm then cài gỗ?”
Lúc này cô gái đứng cạnh cửa, bàn tay thẳng như thân lúa đang cầm một cây then cài gỗ thô to.
“Gần đây có nhiều đạo tặc, buổi tối không thể không đề phòng.”
Nói xong, cô gái dùng then cài chặn cạnh cửa lại, nhìn tân lang ngồi trên mép giường.
“Da thịt tướng công thật non mịn nha?”
“Sao cơ?”
Thiếu niên nghe vậy thì sửng sốt.
“Ý ta nói là tướng công rất đẹp.”
Lời nói này khiến sắc mặt thiếu niên đỏ bừng, cậu cố gom dũng khí ngẩng đầu nói với cô gái:
“Tỷ tỷ đẹp hơn nhiều.”
Cô gái khẽ cười, bước đến ngồi trên giường, nắm lấy tay thiếu niên.
Thiếu niên cuống quýt nói: “Vẫn chưa thổi tắt hỉ nến mà.”
“Mặc kệ nó.”
Nói xong cô gái một tay kéo thiếu niên lên giường, một tay kéo chăn phủ lên cơ thể hai người.
Trong chăn lay động một trận, đột nhiên phồng to lên một vòng, ngọn nến lập lòe quay cuồng.
Tiếng nhấm nuốt khiến người ta sởn tóc gáy mơ hồ truyền đến.


“Mẹ, tân nương là một con quỷ!”
Bà Vương đổ mồ hôi lạnh đầy đầu, bừng tỉnh khỏi giấc mộng.

Vừa rồi bà mơ thấy con trai đầu tóc rối bù cả người đầy máu khóc lóc kể lể với mình.
Bà vội vàng lay chồng tỉnh dậy, nói cho ông nghe chuyện trong mơ.
“Cưới được một con dâu tốt vui đến điên rồi à! Nói nhăng nói cuội gì đó.”
Vương Thân lại khịt mũi coi thường, quay người lại ngủ tiếp.

Bà Vương cũng nằm xuống theo, nhưng không được bao lâu…
“Mẹ, con bị quỷ ăn sạch rồi.”
Bà Vương đột ngột ngồi dậy, tiếng khóc thảm thiết của con trai trong giấc mơ giường như vẫn vang vọng trong tai.
Một lần là mơ linh tinh, vậy còn lần thứ hai thì sao?
Bà nhanh chóng lay chồng dậy.

Lúc này trong lòng Vương Thân cũng lo lắng, hai vợ chồng xuống giường, bước đến trước cửa phòng tân hôn, chỉ thấy ánh nến lay động trong phòng, không nghe thấy tiếng động gì cả.
Bọn họ liếc mắt nhìn nhau, cùng lặng lẽ ghé sát tay vào trên ván cửa, lại loáng thoáng nghe được tiếng nhai nuốt.
Hai vợ chồng giật mình nhảy dựng lên, lớn tiếng gọi, bên trong lại không có ai đáp lại.

Hai người đâm thẳng vào cánh cửa, cửa bị thanh then cài chặn lại, không tài nào mở ra được.
Động tĩnh bên này quá lớn khiến xóm giềng chú ý, mấy chàng trai khỏe mạnh hợp lực húc đổ cửa gỗ, sau đó hét lên vài tiếng sợ hãi.

Mọi người đang đứng trước cửa phòng hoảng sợ chạy tán loạn.
Chỉ thấy mặt đất trong phòng máu chảy lênh láng, một con quỷ toàn thân màu xanh lam mắt to miệng đầy răng nhọn đang ngồi trên giường, nâng một cái đầu một hơi hút sạch tủy não.
Thấy đám người Vương Thân đứng ở bên ngoài kêu gào, nó chỉ dùng tròng mắt to như chuông đồng liếc một cái, cái miệng đầy răng cưa há rộng như đang cười, sau đó ném cái đầu lâu trong tay ra ngoài cửa, rơi vào trong lòng bà Vương.
“Con ơi!!!”
Bà Vương nhìn đầu lâu trong lòng kêu lên một tiếng thảm thiết rồi ngất đi.
Mọi người ngoài cửa lập tức luống cuống, con quỷ nhân cơ hôi này lao ra ngoài cửa, dọa lui đám người, phá cửa chạy trốn.
Chỉ còn lại bóng đêm mênh mang cùng tiếng kêu khóc thê lương của vợ chồng nhà họ Vương.

Bên ngoài thành Du Lâm có hai đạo sĩ kỳ quái đi tới.
Người già còn bình thường một chút, vẻ mặt sương gió, râu tóc hoa râm, mặc một bộ quần áo đạo sĩ rất cũ.

Là một đạo sĩ tha phương.
Người trẻ tuổi lại vô cùng kỳ lạ, tuy rằng cũng mặc một bộ quần áo đạo sĩ cũ kỹ, nhưng da thịt non mềm giống một cậu ấm nhà giàu, tóc ngắn ngủn y như hòa thượng.
Một già một trẻ này đúng là Lưu đạo nhân và Lý Trường An, lúc này đã qua sự kiện phố quỷ gần một tháng.
Dưới cái nhìn của đạo sĩ già, Lý Trường An còn trẻ mà đã có được bản lĩnh “Thông U”, hiểu lầm thiên phú của hắn vô cùng cao, nhất quyết phải nhận hắn làm đệ tử cho bằng được.
Về phần Lý Trường An, một là đang không biết đi đâu về đâu, hai nữa là Lưu đạo nhân cũng có ơn cứu mạng, hắn cũng không làm mình làm mẩy, lập tức nhận lời luôn.

Nhưng sư môn của đạo sĩ có quy củ, nhận đồ đệ thì phải quan sát ít nhất một năm, cho nên Lý Trường An cũng chưa chính thức được nhập môn.
Hai người đi trên đường mòn nhìn từ xa thấy cứ hai binh lính đứng thành môt tổ, kiểm tra cực kỳ nghiêm ngặt với người ra vào thành.
Đạo sĩ già lấy một bức thư trong tay nải ra đưa cho Lý Trường An, Lý Trường An vừa mở ra thì thấy là một bức thư xin hoàn tục, danh tự phía trên là Huyền Tiêu đạo nhân.
“Huyền Tiêu là ai ạ?”
“Sư thúc của ngươi.”
“Ông ấy đã đi đâu rồi?”
“Cho yêu quái ăn.”

Binh lính gác thành không chỉ kiêm tra nghiêm ngặt mà cả đám đều giống như gặp kẻ thù lớn, một chút gió thổi cỏ lay thôi cũng rút đao rút thương ngay lập tức.
Hai người bị kiểm tra một lượt vô cùng cẩn thận nhưng vẫn chưa được vào thành, đám binh lính mang một bát nước tới.
Tên lính bưng bát nhét vào lòng Lý Trường An, hét lớn:
“Uống vào!”
Lý Trường An nhận bát, nhìn thấy nước trong bát vẩn đục, nhíu mày hỏi:
“Đây là cái gì?”
Ai ngờ người lính kia lại bạnh mặt:
“Bảo ngươi uống thì uống đi, lắm chuyện!”
“Anh…”
Đạo sĩ già vội giữ chặt Lý Trường An, đưa mũi ngửi nước trong bát, thoải mái nói:
“Không sao, nước bùa mà thôi.”
Vừa nghe thấy lời nói của ông, thái độ của tên lính cũng dịu xuống, gã chắp tay vái đạo sĩ:
“Xem ra đạo trưởng thực sự có bản lĩnh, nếu không phiền thì sau khi vào thành mời ngài xem bố cáo một chút.”
Bố cáo được dán ở bên kia cổng thành.
Sau khi vào thành, Lý Trường An nghỉ chân xem xét, bố cáo dán trên đó đã khá cũ, đều là treo thưởng bắt đạo tặc trộm cướp, ngoài ra còn có hai tờ bố cáo mới, một tờ là gia đình giàu có trong thành có quỷ làm loạn, mời cao nhân đến đuổi quỷ.
Mà tờ còn lại chính là treo thưởng diệt trừ ác quỷ tác oai tác quái ngoài thành, bên trên còn có hình vẽ của con quỷ, toàn thân màu xanh lam, mắt to, mồm đầy răng nhọn.
...
Vào thành tìm một nhà trọ giá rẻ, đạo sĩ già ra ngoài mua rượu theo thói quen, an ủi con sâu rượu đang làm ầm ĩ trong bụng.
Lý Trường An ngồi trong phòng, sắc mặt không ngừng thay đổi, hơn nửa ngày mới thở hắt ra một hơi.

Hắn lấy cuốn sách bìa vàng trong lồng ngực ra, hơn một tháng qua, cuốn sách này không có bất cứ thay đổi gì, chỉ khác là con quỷ trong hình vẽ dần dần có màu sắc rõ nét hơn.
Lý Trường An mở trang sách ra, trên đó vẻ một ác quỷ bộ mặt dữ tợn, ác quỷ này toàn thân xanh thẳm, mắt to, mồn đầy rằng nhọn, giống y đúc bức họa trên tường thành.