Dị Thế Ma Hoàng

Chương 39: Huyễn Ảnh Ma Nghĩ




Tầng trên cùng của Thiên Ma Lâu, Bối Lệ Tháp dựa vào lan can nhìn về phương xa, khuôn mặt có vẻ hờ hững.

Phong Dực thì tự rót rượu uống một mình. Vẻ mặt thì lại thư thái, hắn đem toàn bộ kinh nghiệm được thừa hưởng chôn sâu trong lòng.

“Kỳ thực trên thế gian này không có đau xót gì không thể thừa nhận, vận mệnh không thể kháng lại, quan trọng là... Lựa chọn của mình, ngươi muốn chấp nhận gông xiềng của vận mệnh hay muốn đánh vỡ nó, bất luận cái gì chống lại vận mệnh đều phải trả giá rất đắt bởi có người thành công nhưng nhiều người thất bại hơn.” Phong Dực uống đến giọt rượu cuối cùng trong bầu đột nhiên mở miệng nói

Bối Lệ Tháp ngẩn ra, cặp huyết nhãn gắt gao nhìn thẳng Phong Dực, mở miệng nói: “Ngươi biết cái gì?”

Phong Dực nhún vai nói: “Ta cái gì cũng không biết, bất quá cũng đoán được chuyện này liên quan đến tên hỗ đản Mễ Lặc a.”

Bối Lệ Tháp không nói gì nhưng nhãn thần đã bán đứng nàng.

“Ngươi hiện tại hận không thể lột da rút gân hắn phải không, nhưng cha ngươi không hề có ý tứ này trái lại lại muốn cùng Cuồng Ma Vương làm thông gia đúng không?” Phong Dực tiếp tục nói.

Lúc này trên mặt Bối Lệ Tháp hiên lên tia kinh ngạc, có thể đoán ra chuyện này liên quan đến Mễ Lặc không khó, thế nhưng cha nàng Huyết Ma Vương cùng Cuồng Ma Vương như nước với lửa, qua lại cũng bí mật hiển nhiên muốn đánh lừa Dạ Ma Vương nhưng Phong Dực dễ dàng đoán ra như vậy thì muốn đánh lừa Dạ Ma Vương càng không có khả năng, buồn cười là Phụ thân mình vẫn đang giả vờ không biết mệt mỏi.

“Ổng gả ta cho tên hỗn đản đó.” Bối Lệ Tháp cực kỳ tức giận hai bàn tay nắm chắc lại.


“Cái gì?” Phong Dực cũng bị hù doạ nếu nói Huyết Ma Vương cùng Cuồng Ma Vương vì lợi ích mà qua lại mờ ám còn có thể nhưng đem nữ nhi của mình gả cho nam nhân đã vũ nhục nàng thì cảnh giới vô sỉ đã luyện đến đại thành, hổ giữ không ăn thịt con, huống hồ tự xưng chủng tộc tối cao của Ma Tộc

Bối Lệ Tháp đem sự tình nói lại từ đầu tới cuối thần tình bi phẫn dần trở nên quật cường, nàng lựa chọn đánh vỡ vận mệnh cho dù trả giá bằng cả sinh mệnh.

Phong Dực nhìn Bối Lệ Tháp đột nhiên một kế hoạch hiện ra trong đầu, khoé miệng không khỏi lộ ra một tia âm hiểm.

“Ta nghĩ chúng ta có thể hợp tác.” Phong Dực nói

“Hợp tác thế nào?” Bối Lệ Tháp hỏi.

Phong Dực ngoắc ngón tay ý bảo Bối Lệ Tháp đưa lỗ tai qua, đợi nàng mang theo tia nghi ngờ ghé tai vào, hắn một bên hưởng thụ mùi thơm vừa nói ra kế hoạch của mình.

Ban đêm, bầu tời đầy sao.

Phong Dực vuốt ve hai hàng chữ trên cuốn sách cổ mà Liễu Yên Vân lưu lại, tựa hồ cảm nhận được lúc nàng viết hai hàng chữ này hoàn toàn Thiên Thành, không hề có sự cản trở của tâm niệm
“Yên Vân, kỳ thực ta quên nói cho ngươi biết dục hoả không nhất định có thể sống lại, vứt đi tính mạng cũng không nhất định sống lại, nếu như sống lại mà vẫn mang theo ký ức kiếp trước thì sống lại chỉ lưu trong lòng một vết rách hậu quả có thể khiến người ta không dám nghĩ tới.” Phong Dực thì thào khép cuốn sách cổ lại bắt đầu tu luyện.

Giữa lúc Phong Dực ngưng thần tu luyện, Định Thần Châu trong mi khiếu chấn động chậm rãi hạ xuống, thanh mang phóng ra lưu chuyển theo kinh mạch của Phong Dực

Đột nhiên một đạo hắc ảnh xuất hiện sát bên cạnh Định Thần Châu tựa hồ như đó là binh khí cổ quái U Minh Tà Nhận

U Minh Tà Nhận tựa như muốn đem Định Thần Châu làm hang ổ của nó, thảnh thơi ở trong đó di chuyển. Mà khi thanh mang trong cơ thể Phong Dực tuần hoàn được một vòng thì nó (có lẽ chỉ U Minh Tà Nhận) bắt đầu hấp thu thanh mang phản hồi này.

Thanh mang reng luyện qua khí tức của Phong Dực lúc này không chỉ mang khí tức của địa tâm linh hồn hoả mà còn mang theo khí tức của Phong Dực, không biết Phong Dực có nhận thức được hết hay không không? Bất quá Phong Dực không nhận thức được tất cả chuyện này.

Đến lúc trời hửng sáng Phong Dựng dường như nhận thấy cái gì đó lông mày khẽ động trợn mắt nhìn Âm Sát Tam Ti Giáp bị cát ở bên giường.

Ý niệm vừa động toàn bộ đồ vật bên trong xuất hiện trước mặt hắn.

Ngoại trừ vài bộ quần áo và đồ dùng hàng ngày cùng thực vật, đó là thi thể Mỹ Nhân Chu cùng Phệ Thiên Nghĩ Đế cong một khoả kim sắc là trứng của Phệ Thiên Nghĩ Đế. Khi hắn thức tỉnh đã tra xét một vài tư liệu biết đây là loài sinh vật sánh bằng nhân chu, đàn Phệ Thiên Nghĩ vốn không thấy nhiều, giống nhau là trong một đám Phệ Thiên Nghĩ có một nghĩ hậu nhưng trong một trăm đàn Phệ Thiên Nghĩ không thấy xuất hiện nghĩ đế, mà Phệ Thiên Nghĩ Đế cùng Phệ Thiên Nghĩ Hậu giao phối sinh ra trúng nếu trứng nở sẽ trở thành một sinh vật cường hãn tên Huyễn Ảnh Ma Nghị, kỳ thực lực công kích còn xa mới bằng phụ thân Phệ Thiên Nghĩ Đế nhưng bởi vì khó có thể tìm được khác để phối ngẫu nên thường không có hậu duệ. Mặt khác kiến giải sâu hơn còn có trong Băng tinh giản nhưng bị hạ cấm chế với thực lực của hắn không có khả năng mở ra.

Mà lúc này, trúng của Phệ Thiên Nghĩ đột nhiên chấn động hạ xuống bên trong vang lên tiếng kéo kẹt rất nhỏ truyền đến

Phong Dực trong lòng khẽ động chẳng lẽ nghĩ đản muốn nở?


Quả nhiên không lâu lắm kim sắc nghĩ đản chấn động càng mạnh rất nhanh xuất hiện mấy vết rạn.

Bỗng nhiên một vết rạn chợt mở rộng hé ra cái miệng màu vàng đang ăn vỏ trứng.

“Khế!” Phong Dực vươn hai tay không trung xuất hiện đồ án kỳ lạ ngón tay ngưng ra giọt máu như tia chớp hướng nghĩ đản bắn đến

Phong Dực chỉ cảm thấy một cảm giác kỳ lạ từ đáy lòng bay lên tinh thần của hắn cùng với Huyễn Ảnh Ma Nghị trong trứng bắt đầu có mối liên hệ hơn nữa một ảm giác bức thiến muốn gặp mặt xuất hiện.

Phàm đạt được khế ước cùng ma thú thì ma thú tuổi càng nhỏ xác suất thành công càng cao phản phệ càng thấp. Giống như Huyễn Ảnh Ma Nghị có thể cùng so với thần thú xinh đẹp xác suất thành công thấp đến đáng sợ nhưng Phong Dực một lần thành công tuyệt không phải ngẫu nhiên. Tai mi khiếu Định Thần Châu hấp thụ huyết tinh của Phệ Thiên Nhĩ Đế cho nên người hắn mang theo một phần khi tức của Phệ Thiên Nghĩ Đế mà do Phệ Thiên Nghĩ Hậu sinh ra và Phệ Thiên Nghĩ Đế ngậm trong miệng để ấp trứng tự nhiên không hề khó khăn tiếp nhận khế ước.

Theo tiếng kẽo kẹt dần dần dày đặc hoàn toàn đem vỏ trứng ăn sạch Phong Dực rốt cuộc thấy được hình dáng của nó. Bởi vì bắt đầu nghĩ đến dáng dấp uy phong của Phệ Thiên Nghĩ Đế lúc thấy thân ảnh trong lòng không khỏi có chút thất vọng. Này toàn thân màu vàng kim ngay cả cánh cũng không có thoạt nhìn chỉ như hoàng kim nghĩ bình thường.

Thế nhưng mới sinh tại không trung tiêu thất mà một giây sau sự thất vọng lập tức tiêu thất thay vào đó là sự vui sướng.