Dị Thế Chi Tuyệt Thế Vô Song

Quyển 3 - Chương 131: Vãn thiện




“Bệ hạ, bữa tối đã chuẩn bị xong.”

Tạp Ân vào thư phòng, hướng Hoàng Phủ Ngạo bẩm báo.

“Bệ hạ cùng tiểu điện hạ muốn dùng cơm trong phòng, hay tới thính phòng, các vị hoàng tử và công chúa cũng dùng bữa ở thính phòng.”

Hoàng Phủ Ngạo quay đầu nhìn đứa con bảo bối đã tỉnh táo lại sau giấc ngủ, không muốn bé cả ngày ở trong phòng, vì thế phân phó Tạp Ân.

“Tới thính phòng đi.

“Dạ, bệ hạ.”

Thính phòng.

Hoàng Phủ Vu Mạc, Hoàng Phủ Trác Diệu, Hoàng Phủ Hàm Vi thấy phụ hoàng của bọn họ thế nhưng cũng ra đây dùng cơm thì lập tức khẩn trương lại cao hứng ngồi nghiêm chỉnh bên bàn ăn.

(Tuy hoàng cung hàng năm đều cử hành gia yến một lần, nhưng khoảng cách cũng khá xa, ngay cả nói chuyện cũng không được mấy câu.

Cho tới bây giờ không có lần nào như một gia đình bình thường, cả nhà bây quanh bàn tròn, cùng nhau dùng cơm tối.)

“Đại ca đâu?”

Thanh Việt nhìn nhìn mọi người, duy chỉ có Hoàng Phủ Minh Khê không thấy đâu, liền quay đầu hỏi Tạp Ân.

(Tạp Ân thân là đại tổng quản hoàng cung của Nam Việt đế quốc, nhưng tính tình lại rất nhiều chuyện, vì thế mỗi khi Thanh Việt có gì không hiểu đều hỏi hắn.)

“Này…”

Tạp Ân vừa định há mồm thì đã bị Hoàng Phủ Vu Mạc nói thay.

“Ngũ đệ tìm đại ca sao? Vừa vặn hôm nay ta nhìn thấy…”

“Là như vầy.”

Hoàng Phủ Trác Diệu vội vàng đánh gãy lời Hoàng Phủ Vu Mạc, thay Hoàng Phủ Minh Khê giải thích.

“Hôm nay ta cùng hoàng tỷ vốn định cùng đại ca tới tràng săn bắn… Chính là sau đó… đại ca nói…. hắn không quen khí hậu ở đó liền tự mình rời đi trước…

Chúng ta đều nghĩ đại ca đã về trước… không ngờ đại ca… đại ca… có lẽ là thích phong cảnh trên núi tuyết… nên mới… quên giờ về…

Ta… chúng ta cũng không biết… phụ hoàng hôm nay sẽ cùng dùng bữa tối… đại ca hắn cũng…”

(Phụ hoàng rất hiếm khi đến nhà ăn cùng bọn họ dùng bữa, nhưng Hoàng Phủ Minh Khê lại vắng mặt ngay lúc này, Hoàng Phủ Trác Diệu sợ việc này chọc phụ hoàng tức giận, vì thế mới vội vàng tìm cớ giải thích hộ Hoàng Phủ Minh Khê.

Chính là, Hoàng Phủ Trác Diệu từ nhỏ đã rất sợ Hoàng Phủ Ngạo, giống như chuột thấy mèo vậy, hiện tại giúp Hoàng Phủ Minh Khê che dấu trước mặt y thì lại càng lắp bắp, khẩn trương vạn phần.

Về phần vì sao Hoàng Phủ Trác Diệu giúp Hoàng Phủ Minh Khê thì phải kể lại vụ điều tra huyết anh quỷ thai trong hoàng cung Nam Việt lúc trước.

Bởi vì Hoàng Phủ Trác Diệu cùng Phỉ Lí Đặc • Đề Đề Tư tự cho là đúng, không hiểu biết gì về huyết anh quỷ thai đã tùy tiện hành động, suýt chút nữa đã đánh mất cả tính mạng, may mắn Hoàng Phủ Minh Khê cứu bọn họ.

Hoàng Phủ Trác Diệu tuy kiêu ngạo, tự phụ, nhưng là người có ân tất báo.

Cũng vì vậy mà rất nhiều người vì quá khứ mà xem thường Hoàng Phủ Minh Khê, nhưng Hoàng Phủ Trác Diệu từ chuyện ngày đó thì luôn tôn kính vị đại ca này, cũng thường xuyên giúp đỡ, bảo vệ hắn.)

Giải thích xong, Hoàng Phủ Trác Diệu còn liếc mắt qua Hoàng Phủ Vu Mạc, giống như đang cảnh cáo.

Chỉ tiếc Hoàng Phủ Vu Mạc cũng không sợ hãi hắn, ngược lại thấy bộ dáng hắn như vậy lại càng vui vẻ mở miệng.

“Kia đúng là trùng hợp, lúc ta trở về cũng nghe tin bên Đông Chích đang đi tìm thái tử a.

Nghe nói thái tử Đông Chích cũng đi thưởng cảnh tuyết, một tùy tùng cũng không mang theo, đến giờ vẫn không thấy bóng dáng, thái tử phi Đông Chích gấp tới độ xoay vòng vòng, sau người chạy đi tìm kìa.

Tam đệ không nói ta còn không biết, hóa ra đại ca chúng ta cũng đi thưởng cảnh tuyết, đến giờ cũng chưa về.

Tam đệ sao ngươi không nói sớm, chúng ta cũng nên đi tìm đại ca nha, hay là nói với người bên Đông Chích một tiếng, bảo họ trong khi tìm thái tử sẵn tiện tìm luôn đại hoàng tử của chúng ta.”

(Thành viên hoàng thất của Nam Việt, ai chẳng biết hoàng đế bệ hạ của họ cùng Đông Chích đế quốc không hợp nhau.

Hiện tại Hoàng Phủ Vu Mạc cư nhiên trước mặt Hoàng Phủ Ngạo, bất luận là ám chỉ hay nói rõ thì đều có ý là Hoàng Phủ Minh Khê lén gặp mặt với thái tử Đông Chích, vì thế đến giờ vẫn chưa về!

Này không phải cố ý gây phiền toái cho Hoàng Phủ Minh Khê, để phụ hoàng có thành kiến với hắn sao.

Nguyên bản, Hoàng Phủ Trác Diệu chỉ muốn tìm đại cái cớ nào đó để giúp Hoàng Phủ Minh Khê, không ngờ lại bị Hoàng Phủ Vu Mạc dùng nó làm công cụ đâm ngược lại.)

Hoàng Phủ Vu Mạc vừa nói ra lời này, Hoàng Phủ Trác Diệu, Hoàng Phủ Hàm Vi lập tức biến đổi sắc mặt, vừa tức Hoàng Phủ Vu Mạc, đồng thời lo lắng cho Hoàng Phủ Minh Khê, vì thế có chút bất an lặng lẽ quan sát sắc mặt của phụ hoàng.

“Phụ hoàng, Việt nhi đói bụng, có thể ăn cơm chưa?”

Thanh Việt đã biết Hoàng Phủ Minh Khê đi đâu, vì thế không thèm nghe đến những chuyện khác nữa, kéo kéo ống tay áo Hoàng Phủ Ngạo hỏi.

“Ân, tốt lắm, trước cứ mặc kệ Minh Khê, dùng cơm đi.”

“Dạ, phụ hoàng.”

Hoàng Phủ Ngạo vừa nói xong, tất cả mọi người đồng thanh lên tiếng.

Hoàng Phủ Trác Diệu cùng Hoàng Phủ Hàm Vi thở phào một hơi, còn Hoàng Phủ Vu Mạc lại âm trầm trừng mắt nhìn Thanh Việt một cái.

“Việt nhi.”

Nguyên bản mọi người đang im lặng dùng cơm, nhưng Hoàng Phủ Ngạo đột nhiên gọi Thanh Việt làm 3 người Hoàng Phủ Trác Diệu có chút khẩn trương ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn Thanh Việt cùng Hoàng Phủ Ngạo, không hiểu cho lắm.

Thanh Việt cùng Hoàng Phủ Ngạo dù sao cũng đã sống cùng nhau nhiều năm, hai người rất ăn ý với nhau, tuyệt đối không thể so với người khác.

Tựa như bây giờ, Thanh Việt không cần ngẩng đầu cũng hiểu được ý của phụ hoàng.

Cọng cải xanh kẹp trên đũa đang chuẩn bị gắp bỏ ra ngoài bát lại một lần nữa quay về vị trí cũ, Thanh Việt tuy nhíu mi nhưng vẫn ngoan ngoãn ăn cọng rau có mùi vị kì quái.

(Thanh Việt từ nhỏ thể chất đã rất kém, lại còn kiêng ăn.

Hoàng Phủ Ngạo lo lắng nên cho tới giờ vẫn không cho bé kén ăn, vì thế Thanh Việt không ít lần bị Hoàng Phủ Ngạo trừng phạt.

Vì thế liền tập thành thói quen này, Thanh Việt không thích ăn gì sẽ lén bỏ ra ngoài, nhưng nếu bị Hoàng Phủ Ngạo phát hiện sẽ ngoan ngoãn ăn hết.)

“Thực ngoan!”

Hoàng Phủ Ngạo vỗ vỗ gương mặt nhỏ nhắn của Thanh Việt, lại bắt đầu im lặng dùng cơm.

Mấy người khác cũng vội vàng cúi đầu, không phát sinh chút tiếng vang nào, trầm mặc dùng bữa tối.

Chính là hành động ăn ý, vô cùng thân thiết của hai người lúc nãy làm thần sắc bọn họ có chút ảm đạm.

Hoàn Chương 131.