Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài

Chương 568




Từ tướng mạo của thím Lý, Dương Tử Mi có thể nhìn ra vì chồng bà chết sớm mà bà bị dân làng bắt nạt, giống y như nhà mình trước kia.

- Chuyện này... tôi xin hứa với cô!

Trưởng thôn vội vàng vỗ ngực cam đoan. 

- Nếu đứng ở ngọn núi phía xa kia quan sát thôn Lý gia thì ông sẽ phát hiện ra, bốn phương tám hướng thôn này có chín dải đồi núi kéo dài như chín con giao long đồng thời vây quanh một lòng chảo. Các ông có thể xây dựng một ngôi Văn Xương Các, dùng nó để khóa chặt linh tính của giao long, bắt chúng nó nhận giáo hóa của Văn Xương Đế. Làm vậy thì người đời sau ở thôn này ắt sẽ hanh thông văn vận, thi đỗ đạt cao, mà đứa con thứ ba sắp thi đại học của ông là được lời trước nhất.

Dương Tử Mi vung tay nói.

Trưởng thôn nghe thế thì mừng lắm, bèn vội vàng nói cảm ơn rồi chạy về thôn chuẩn bị xây Văn Xương Các. 

- Chị ơi, em đói quá.

Tiểu Thiên bỗng nói một câu rõ tội nghiệp:

- Có phải em cần uống sữa không? 

Dương Tử Mi đổ mồ hôi hột:

- Chị lấy đâu ra sữa cho em hả.

- Chị à, chị có thể mua sữa bột cho em mà. 

Tiểu Thiên cũng cạn lời.

- Sadako, kia có cửa hàng kìa, cô đi mua một hộp sữa bột cho trẻ sơ sinh về đây.

Dương Tử Mi đành phải sai Sadako đi làm việc. 

- Vâng, thưa chủ nhân.

Sadako nhanh chóng chạy tới cửa hàng.

Nhìn bóng dáng bận bịu của Sadako, Dương Tử Mi cười nói với Ngọc Thanh nãy giờ vẫn chẳng nói chẳng rằng bên cạnh mình: 

- Sư phụ, phải cảm ơn người hôm đó đã bảo con thu nhận Sadako, có một cô hầu gái toàn năng thế này đúng là đỡ quá.

- Ừm.

Ngọc Thanh hơi gật đầu, ánh mắt nhìn chăm chú vào Tiểu Thiên. 

Tiểu Thiên nhồn nhột sau lưng, rùng mình một cái, cứ thấy ánh mắt Ngọc Thanh đạo trưởng nhìn mình chẳng khác gì một con rắn độc, oán hận ngập tràn.

Nếu sớm biết thế này thì mình chẳng nhập vào ai, cứ cho ổng làm nhau thai âm dương của ổng cho rồi.

- Sư phụ, có phải người giận con vì không lấy được nhau thai âm dương không? 

Dương Tử Mi cũng phát hiện ra ánh mắt lạnh lùng độc ác mà Ngọc Thanh nhìn Tiểu Thiên, bèn hỏi ông với vẻ nặng nề.

- Không đâu.

Ngọc Thanh thu lại ánh mắt vẫn luôn nhìn Tiểu Thiên: 

- Ta chỉ hơi tiếc mà thôi.

- Sư phụ, trước giờ người chưa từng tiếc nuối vì bất cứ điều gì, sao lần này lại canh cánh chuyện nhau thai âm dương trong lòng như vậy? Chuyện nó có thể nối thông Minh Giới chẳng qua chỉ là một truyền thuyết, huống hồ, nối thông Minh Giới thì cũng có gì là đặc biệt đâu. Bình thường con còn có thể nói chuyện với ma quỷ cơ mà.

Dương Tử Mi nghi hoặc hỏi. 

- Nối thông Minh Giới không giống có thể nói chuyện với ma quỷ.

Ngọc Thanh nhìn cô rồi nói:

- Chẳng phải con vẫn luôn sợ ta gặp đại nạn mà chết hay sao? Nếu có được nhau thai âm dương nối thông Minh Giới thì cho dù ta có chết cũng như không, con vẫn có thể tìm được ta, gặp được ta bất cứ lúc nào. 

- Vậy thì...

Trong lòng Dương Tử Mi hơi động.

Đúng vậy, cô luôn sợ rằng sư phụ sẽ ra đi mãi mãi, sợ không được nhìn thấy ông ung dung mỉm cười, sợ rằng không được nghe ông hiền từ gọi Nữu Nữu nữa. 

Nếu như thực sự có thể xóa nhòa ranh giới âm dương thì những nỗi sợ ấy sẽ không còn.

- Chị ơi, không phải chị muốn giết chết em để lấy thân thể này đấy chứ?

Tiểu Thiên và cô ở chung thời gian dài, đã sớm hình thành cảm ứng tâm linh tương thông. Nó thấy trong đáy mắt cô hiện lên nét hối hận thì căng thẳng hỏi. 

- Sao có thể chứ? Cho dù có giết em thì thân thể này cũng chẳng làm được nhau thai âm dương nữa rồi. 

Dương Tử Mi vỗ nhẹ an ủi nó:

- Yên tâm đi, chị sẽ nuôi em lớn lên mạnh khỏe. 

- Cảm ơn chị, em yêu chị nhất!

Tiểu Thiên co mình trong lòng cô rồi nhắm mắt ngủ say.

Nhìn khuôn mặt non nớt của Tiểu Thiên, tình mẹ dâng lên trong lòng Dương Tử Mi, khóe môi cô cong lên thành nét cười rất đỗi dịu dàng.