Editor: Dương Minh Thư ________
Xe ngựa rốt cục cũng đi vào thành, ngoài cửa sổ ồn ào tiếng người, tiếng rao bán, âm thanh không dứt bên tai. Trong xe, hai người vẫn duy trì tư thế ban nảy, vật thô dài vẫn cắm vào bên trong của nàng. Lúc này đột nhiên xe ngựa dừng lại, dục bổng theo quán tính vọt vào hoa tâm
"Ưm..." Vừa mới ngừng khóc giờ nước mắt lại chảy xuống
"Thất ca, Thất ca..." Còn chưa dứt lời màn xe đã bị kéo ra. Tuân Du nhanh tay quơ lấy áo choàng bao bọc nàng lại, nàng khẩn trương đến mức xoắn chặt cự vật, làm hạ thân của hắn đau đớn như sắp đứt đoạn, chỉ đành nhẫn nhịn. Mà lúc này chân ngắn của Tuân Lạc gian nan leo lên xe, Tuân Du lạnh nhạt nhìn khối thịt mập tròn bò lên, một tay trong áo choàng vỗ nhẹ lưng nàng trấn an
Khó khăn lắm Tuân Lạc mới bò lên xe được, vỗ vỗ bả vai đi về phía trước, xe ngựa lại chậm rãi khởi hành. Chỉnh trang lại vạt áo phía trước rồi quay đầu kêu lên: "Thất ca...ách..." Thấy thái độ của người trước mặt, tiểu mập mạp có hơi mơ hồ.
"Hoàng tẩu của đệ vừa mới hồi kinh, bị cảm lạnh, nghỉ ngơi một lát, đệ đừng làm phiền." Hắn nhẹ nhàng xoa bóp cánh tay nàng
"Ồ, thì ra thế, đệ nghe nói hôm nay hoàng tẩu hồi kinh thì muốn đến tìm tẩu ấy chơi. Thế nhưng tẩu lại bị bệnh, có mời ngự y chưa? Có nghiêm trọng không?" Tuân Lạc tràn đầy lo lắng, hai lông mày nhíu chặt muốn dính vào nhau
"Không sao, chỉ mệt mỏi nghỉ ngơi mấy ngày là được, sao hôm nay đệ ra phủ, có người đi theo không?"
Hạ thân hai người dính liền với nhau, hơi cọ xát thôi đã mất hồn. Huống chi đang ở trên xe ngựa mà hắn còn chôn trong chỗ sâu nhất của nàng, xe ngựa lắc lư làm dục vọng nhẹ nhàng di chuyển theo. Không bao lâu thì hoa huyệt ngứa ngáy khó chịu. Bây giờ tiểu Thập Tam vẫn cùng hắn nói chuyện, nàng chỉ biết nằm im trong lòng hắn
Ân Ly lén nhìn qua khe hở của áo choàng, thấy sắc mặt của hắn trầm tĩnh nói chuyện tự nhiên. Trong lòng lập tức nổi giận, nàng thì không chịu nổi, hắn lại không bị ảnh hưởng, trong lòng nghĩ ra cách.
Mật huyệt bỗng nhiên co rụt lại, xoắn lấy cự vật. "Ưm..." hắn không hề phòng bị, thiếu chút nữa đã phun ra. Hắn bóp chặt eo nhỏ, sắc mặt ửng đỏ, mắt phượng híp lại, quả thật là khoái cảm mất hồn.
"Thất ca, làm sao vậy, bị thương chưa khỏi sao?"
Hắn cúi đầu nhìn nàng đã thực hiện được âm mưu, vẻ mặt xảo trá đắc ý tức khắc xụ xuống. Nha đầu bướng bỉnh này cho rằng như vậy sẽ làm mất mặt hắn?
"Không sao, ta bỗng nhiên nhớ tới thuốc chưa lấy ở nhà Chu tiên sinh ngoài thành, đệ ở trong kinh lâu ngày buồn chán, không bằng chúng ta đi một vòng, đệ cũng có cơ hội dạo chơi một chút, như thế nào?"
Vừa nghe xong, hai mắt Thập Tam sáng lên: "Được được được...Đã lâu lắm rồi đệ chưa được xuất kinh du ngoạn."
Hắn nhìn ánh mắt oán hận của nàng, trong lòng hả giận. Canh lúc Thập Tam không chú ý, hắn thấp giọng nói vào tai nàng: "Một chút nữa thôi A Di sẽ biết mình sai..."
Bên trong thành đường phố thuận lợi, xe ngựa còn vững chắc chứ ra khỏi thành, đất đá ghồ ghề, đặc biệt nơi ở của Chu tiên sinh hẻo lánh ít người, tuy phong cảnh đẹp nhưng cũng không tránh khỏi những cái hố to.
Tuy rằng Tuân Du đã phân phó đi chậm, nhưng đường đúng là khó đi, xe ngựa kịch liệt xóc nảy, người bình thường ngồi bên trong cần phải vịn vách mới có thể ngồi vững, Thập Tam lúc này cũng chỉ lo đỡ lấy vách, sợ mình bị vứt ra bên ngoài, nào có quan tâm hai người kia
Tuân Du biết võ công tất nhiên không sợ xóc, hai chân khẽ nâng lên để tách hai chân của nàng rộng ra. Một tay ôm eo, tay còn lại chui vào giữa hai chân sờ nắn âm hạch. Hắn cười khẽ nói nhỏ với nàng: "Giữ áo choàng cho chặt đừng để rớt, Thập Tam sẽ phát hiện."
Lúc này hắn hoàn toàn không cần động, chỉ cần ngồi an ổn trên xe, đỡ lấy không cho nàng ngã, xe ngựa sẽ tự xóc lên để nàng chủ động vuốt ve cự vật thô dài.
"A..." Âm hạch phía dưới bị hắn vuốt ve tê dại, mật huyệt thì bị gậy thịt xỏ xuyên, tuy rằng tốc độ không nhanh giống thường ngày, nhưng mỗi lần rời khỏi đều tàn nhẫn đi vào, loáng thoáng có thể nghe được tiếng nước chỗ giao hợp. Nàng cắn chặt răng, sợ mình kêu lên.
Cái vào này chọc trúng tử cung, "A", nàng nhịn không được mà kêu lên. Thập Tam nghe được bỗng nhiên quay đầu lại
"Thất tẩu tỉnh rồi à? Đường này đúng là khó đi..."
Nàng từ trong áo choàng chui ra, giả bộ như mới tỉnh
"Thập Tam đệ...Sao đệ...ở đây..." Tuy cực lực khống chế, lại bị hắn chọc không thở nổi. Cũng may Thập Tam còn nhỏ tuổi, đối với chuyện nam nữ này không hiểu , cũng chưa thấy nghi ngờ
"Đệ nghe nói hôm nay tẩu hồi kinh, muốn đến tìm hoàng tẩu chơi, không nghĩ rằng tẩu bị bệnh, chắc là mệt mỏi lắm, tẩu đã đỡ hơn chưa?"
"Ưm...Hôm nay...Ư...đúng là rất mệt..Ưm...Không có gì...mấy ngày nữa sẽ khỏi...ưmm...Sẽ tìm đệ đi chơi...Được không..." Lực chú ý của Thập Tam hoàn toàn đặt trên người Ân Ly, vẫn luôn nói chuyện phiếm với nàng. Thân dưới bị hắn xuyên vào khiến ý thức nàng bay tận chín tầng mây, ông nói gà bà nói vịt với Thập Tam
"Được rồi, Hoàng tẩu của đệ mệt, đừng hỏi nàng nữa..." Cuối cùng hắn cũng lên tiếng giúp nàng. Tuy vậy nhưng bàn tay ôm lấy eo nàng chậm rãi di chuyển đến mông, nhẹ nhàng xoa bóp rồi tiến đến cúc huyệt dùng móng tay cọ cọ, một trận tê dại ập đến khiến nàng xụi lơ trên người hắn, không còn sức nhúc nhích, mặc hắn đâm thọc.
"Ưm...a..." Nàng đỏ bừng mặt, cúi đầu chôn vào trước ngực hắn, nước mắt nhỏ xuống, áo choàng không thể che hết chân, lộ ra đôi giày thêu hoa vì khó chịu mà duỗi căng ra
"Thất hoàng tẩu khó chịu lắm sao? Có thể kêu chạy nhanh một chút để mau gặp được Chu tiên sinh." Thập Tam thấy cả người Ân Ly run rẩy, hô hấp khó khăn, mặt đỏ bừng, trán đổ đầy mồ hôi nên lo lắng hỏi
Tuân Du lấy mũ áo choàng trùm lên đầu Ân Ly, che khuất tầm mắt của Thập Tam, bộ dạng động tình của nàng chỉ có thể cho mình hắn xem, có là trẻ con cũng không được nhìn
"Không cần, đường không dễ đi, nếu nhanh quá chỉ sợ hoàng tẩu đệ chịu không nổi." Bàn tay tiến vào cổ áo, lau đi những giọt mồ hôi của nàng, lòng bàn tay giúp nàng bớt nóng hơn, hắn cúi đầu chui vào vào áo choàng, mổ nhẹ vào môi nàng: "Còn bướng bỉnh không?"
Nàng giương mắt liếc hắn, trong mắt giống như đang cười, liếc một cái khiến trong lòng ngứa ngáy, nàng cảm nhận được vật kia lại lớn thêm một vòng. Hắn giương mắt nhìn Thập Tam, giơ tay gõ nhẹ vách xe. Xe ngựa dần dần ngừng lại, vẻ mặt Thập Tam rất mơ hồ, quay đầu nhìn Tuân Du
"Làm sao vậy Thất ca?"
"Chu Tước có đi theo đệ? Thất tẩu hôm nay không thoải mái, đệ cùng Chu Tước đi trước đi, mấy hôm nữa hãy đến phủ chơi." Thập Tam thầm nghĩ trên đường thỉnh thoảng còn nghe tiếng Ân Ly rên rỉ thống khổ, thấy Thất ca nói có lý