Đêm Giao Thừa

Chương 60




Đêm nay toàn thể Weibo rúng động không ngoài dự đoán, hai kẻ cầm đầu báo hại phòng kỹ thuật phải tăng ca xuyên đêm.

Một trong hai kẻ đầu sỏ Trì Viễn Sơn sau khi tự xưng thân phận “Trì Bé Bự” còn làm một bài diễn thuyết trước khi xuống sân khấu.

Y nói vui: “Trời đã về khuya, hợp để diệt khẩu đây. Tôi xin phép phơi bày hai bí mật mình giấu bấy lâu nay ra ánh sáng.”

Đêm nay Trì Viễn Sơn mặc một chiếc sơ mi mỏng màu xanh nhạt với một chiếc quần dài màu kem, trên gương mặt là nụ cười nhạt rất có sức cuốn hút, cách nói chuyện chậm rãi hệt như đang chuyện trò với người bạn thân thiết lâu năm.

“Chuyện tôi là Trì Bé Bự chắc cũng có người đoán được từ lâu rồi. Cảm ơn mọi người đã giữ bí mật giúp tôi, sau này nếu mọi người không chê phiền thỉnh thoảng tôi lại lên đây làm vài bài. Tất nhiên, sẽ không chiếm nhiều thời gian của mọi người, fan của ca sĩ thường trú đừng ném trứng thối cho tôi đấy.”

Dưới khán giả có người nói to: “Tặng hoa cho anh!”

“Thôi đừng.” Trì Viễn Sơn xua tay về phía có tiếng nói ban nãy: “Người yêu tôi cũng ở đây, bạn ở dưới cố tình ép tôi về quỳ sầu riêng đấy à.”

Y vừa nói vừa cúi đầu mỉm cười: “Đêm nay dù không ai tặng hoa cũng sợ về vẫn phải quỳ sầu riêng thôi. Tôi đang kiếm chuyện khi chưa có sự thống nhất chung mà.”

Chung Độ nghe vậy thoáng chau mày, lòng đau xót. Nỗi chua chát ấy còn chưa kịp lên men Trì Viễn Sơn đã đưa tay chỉ về phía anh, ngậm cười: “Anh đẹp trai phong độ, nhẹ nhàng tài hoa hơn người kia là bạn trai tôi đấy.”

Cả đám đua nhau ngoái về, tiếng huýt sáo và xì xầm ồn ào vang không ngớt. Nghiêm Tùng Thanh ngồi bên không nhịn được văng tục. Chung Độ lại cười, anh sửa sang vạt áo, bước qua dòng ánh mắt đổ xô về phía mình bước đến nơi gần sân khấu nhất.

Thật ra giờ này Trì Viễn Sơn thấy hơi thấp thỏm trong lòng. Y sợ Chung Độ sẽ lôi ngay mình khỏi sân khấu. Nhưng ngờ đâu anh lại bình thản ngồi xuống. Thấy vậy, y hỏi: “Thầy Chung có ý gì đây?”

Chung Độ cười, giọng không cao không thấp đáp: “Lại gần nghe em tỏ tình.”

Câu trả lời khiến cả đám bùng nổ. Khán giả như phát điên, có người quay phim lại, có người chụp hình, có người livestream còn có người gọi điện thoại gọi bạn bè đến; tất cả cứ như thể muốn chiêm ngưỡng hôn lễ thế kỷ.

Trì Viễn Sơn bình tĩnh đến bất ngờ. Y mỉm cười, duỗi đôi chân dài ra, nói chuyện với tư thế thoải mái nhất: “Thầy Chung muốn nghe tôi tỏ tình. Chỉ e làm thầy thất vọng mất rồi. Hôm tôi không định tỏ tình, giữa chúng tôi đây cũng đâu cần tỏ tình. Tôi yêu anh, anh yêu tôi, đây là sự thật không thể nghi ngờ và không thể chối cãi, cũng không nhất thiết phải nhấn mạnh. Tôi càng không muốn hình dung tình cảm giữa anh và tôi bằng những từ nặng nề như sông cạn đá mòn hay thiên trường địa cửu, nó không vĩ đại đến thế, nhưng chỉ là gặp được người đáng ở bên cả kiếp sống giữa dòng đời êm trôi, vậy nên tôi đã nắm lấy tay anh đi tiếp chặng đường đời phẳng lặng này.”

Nhóm người vừa ồn ào náo loạn đã yên tĩnh đi nhiều. Tất cả ánh mắt dồn về Trì Viễn Sơn. Ông chủ Trì mà họ đã thân quen nay đã khác xưa, giữa những gương mặt có quen thuộc có xa lạ, đôi mắt lại như chỉ nhìn được một người.

Trì Viễn Sơn nhìn Chung Độ cười, nói tiếp: “Tôi biết có lẽ Chung Độ và đạo diễn Chung mọi người biết không giống nhau lắm. Anh là người thế nào nhỉ? Anh giản đơn, hiền lành và rất đỗi thiện lương. Anh từng sống những ngày mịt mù tối tăm nhưng xưa nay chưa khi nào lấy cái ác cân đo lòng người. Anh đồng cảm với những nỗi đau và sẵn lòng đưa tay. Anh không tham vọng cũng chẳng mạnh sức, cả đời chỉ yêu phim ảnh. Anh rất ít ước mong, chỉ một dĩa sủi cảo một bát canh ngon là đủ đầy. Anh có linh hồn thú vị độc nhất thế gian, anh là lý do khiến em mong được lang thang chốn nhân gian đơn điệu này đến hàng trăm năm.”

Những câu chữ này như trái bom nổ dưới mặt nước, tiếng hò reo vang lên, nổ tung cả đáy lòng vốn luôn tĩnh lặng của Chung Độ.

Vài giây sau, anh mỉm cười, đứng dậy nhảy lên sân khấu. Giữa quán bar không mấy rộng rãi, dưới ánh đèn chiếu tỏa, trong tiếng ồn ã hoài chẳng ngớt, Chung Độ thực hiện điều mình muốn làm ngay từ khi bắt đầu ——

Hôn người anh yêu.

Trong khoảnh khắc đôi môi chạm nhau, Chung Độ khép mi, thầm nghĩ: “Anh là kẻ đơn côi không còn lưu luyến thế gian đã từ lâu. Em mới là lý do duy nhất khiến anh mong được ở lại chốn này.”

Nụ hôn tình tự đầy nồng nàn và cũng hết sức thú vị.

Dưới sân khấu có người la lên “Trăm năm hạnh phúc”, người hô hào “Đầu bạc răng long”, có người còn chơi hẳn câu “Sớm sinh quý tử”.

Chung Độ nắm tay Trì Viễn Sơn xuống khỏi sân khấu giữa không gian náo nhiệt. Trước khi đưa lại micro cho nhân viên, y còn nói thêm: “Cảm ơn mọi người, đêm nay rượu miễn phí. Chơi vui vẻ nhé!”

Bấy giờ quán có vẻ đông đúc hơn ban nãy, không biết có phải khách gọi bạn bè đến thật không. Trong đám người nọ còn có hai gương mặt hết sức thân quen – Tông Dã và Tần Tang. Hai người ở khá gần đó, đại khái nghe đồn Trì Viễn Sơn đang gây chuyện nên chạy tới ngay.

Trì Viễn Sơn cũng không đoái hoái tới hai người họ, bị Chung Độ dắt tay chạy như trốn vào phòng nghỉ.

Vừa vào trong y đã nói: “Anh ơi, em còn chưa nói hết đâu mà sao đã kéo em xuống rồi, anh cuống gì cơ chứ? Để em nói với họ anh không thông đồng với Chung Miện gây tội.”

Chung Độ vừa móc điện thoại vừa đưa tay vỗ về lưng y, cười: “Không cần đâu, em không thể bắt mọi người trên thế giới đều yêu anh như em được.”

Anh vừa nói vừa mở Weibo, biết chắc rằng chỉ ít lâu sau mọi chuyện xảy ra trong quán bar sẽ tràn lên mạng, cũng biết sẽ có những ngờ vực hoài nghi, những lời mỉa mai trào phúng ùa nhau kéo đến. Dù sao Trì Viễn Sơn “đang kiếm chuyện khi chưa có sự thống nhất chung” mà.

Có quá nhiều điều khó giải thích nên anh nhất định phải bày tỏ thái độ ngay lập tức, chặn trước khi dư luận kịp thời dậy sóng.

Không còn kịp đắn đo từ ngữ và cũng không kịp thương lượng với phòng PR. Chung Độ chỉ đăng một dòng trạng thái Weibo vài chữ xác nhận video của Úc Hiệt và công khai trạng thái tình cảm: “Tuổi thơ đã từng bất hạnh, nhưng giờ đây rất hạnh phúc.”

Đăng cùng tấm hình Bạch Kinh Nguyên chụp lén kia.

Đăng xong, anh thở dài. Quanh co mãi câu chuyện cũng đi đúng một vòng về vạch xuất phát, với “giải pháp tối ưu” của Phương Bình, chẳng qua là bằng cách thức mãnh liệt hơn.

Anh có thể không nói nửa câu đầu, nhưng đêm nay anh đã nhảy thẳng lên hotsearch vì video của Úc Hiệt, dù chỉ đăng nửa câu công khai tình cảm nhưng chắc chắn trong bình luận sẽ có người lái sang chuyện này. Anh cũng không thể đăng bài này vào bất kỳ thời điểm nào khác nữa, Trì Viễn Sơn đã chặn đường chết cho anh rồi, anh không đăng Trì Viễn Sơn sẽ một mình đối diện với điều tiếng nghi ngờ. Trì Viễn Sơn có thể không quan tâm, nhưng anh thì không. Rõ ràng chính anh cũng có thể lựa chọn chờ Trì Viễn Sơn xuống sân khấu, trở về phòng nghỉ rồi mới hôn y nhưng anh vẫn chọn làm điều này trước mặt mọi người, anh cần phải cho mọi người thấy lập trường của mình.

Bài đăng xuất hiện trên Weibo không bao lâu, Bạch Kinh Nguyên đã chia sẻ đầu tiên cùng với dòng cảm nghĩ: “Ảnh tôi chụp, bao giờ trả tiền bản quyền?”

Ngay sau là Tống Dương: “Chúc mừng thầy Chung.”

Trần Mặc bình luận thẳng vào bài chia sẻ của Bạch Kinh Nguyên: “Suy nghĩ vụ ăn máng khác rồi tới chỗ anh đi, đừng làm với Chung Bái Bì nữa, đến tiền bản quyền cũng quỵt.”

Có mấy người họ đi đầu, cơn địa chấn lớn nổ ra trong giới. Những đạo diễn, diễn viên quen biết Chung Độ nhao nhao chúc mừng, Lâm Thu Huyền Tần Tang và Tông Dã cũng ỷ mình có tí fan hùa vào bãi chiến trường, thậm chí còn có vài ca sĩ giấu mặt vì Trì Viễn Sơn tự công khai mà chia sẻ chúc mừng.

Nhóm fan bận quay vòng vòng cả đêm, đầu tiên là cảm động trước lời tỏ tình mộc mạc rung động của Trì Viễn Sơn, còn chưa cảm thán đại thần vì tình yêu mà công khai đã vào bài đăng của Chung Độ ấn like bình luận ngay, sau đó cảm ơn liên tọi, cuối cùng là bất ngờ trước mạng lưới quan hệ thần kỳ của cả hai.

Từ trong giới đến ngoài giới, nhiếp ảnh gia, nhà văn, đến cả nghệ nhân gốm, nghệ nhân khắc gỗ cũng vào chúc mừng. Tình cảnh này thật khiến người ta khó hiểu.

Trong bình luận mọi người đùa nhau: “Bị hack nick à?”

Một phát quậy tung cõi mạng như thế, những nghi vấn ban chiều dần lắng xuống mất dạng, chiều hướng dư luận tốt ngoài mong đợi. Sếp Phương vừa nhậm chức hơi kích động, trước đây không dám đùa gì với Chung Độ hôm nay đã thả lỏng, dõng dạc nói trong điện thoại với Chung Độ: “Mình còn quay điện ảnh làm gì? Độ nổi tiếng lớn thế hai người cứ debut luôn đi, Phương Bình tôi sẽ là người đại diện của cả hai.”

Không chỉ Phương Bình, đến cả những cậu diễn viên ca sĩ đang hot rần rần cũng chưa từng thấy cái gì hoành tráng như vậy. Hotsearch hiện một tràng “Chung Độ Chung Miện” “Chung Độ Trì Bé Bự” “Chung Độ công khai người yêu” “Chung Độ Úc Hiệt”…

Lúc này điện thoại Chung Độ sắp nổ, mặc dù trên Weibo tất cả đang đồng loạt chúc mừng, nhưng không ai coi nhẹ video mà Úc Hiệt đăng, mọi người đều hỏi han Chung Độ có cần giúp đỡ không.

Cũng trong khoảng thời gian này, cửa phòng nghỉ mở ra mở vào liên tục, bây giờ xung quanh cả hai đã tề tựu một đám.

“Trì Bé Bự nhà mình vẫn có trách nhiệm đấy, đêm nay thể hiện rất ổn áp.” Lâm Thu Huyền nói.

“Không nhập chung vào với nhau được, thể hiện tốt đáng khen ngợi, nhưng trước khi gây sự anh phải báo cho em biêt một tiếng chứ. Như này mà không có nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp tới quay chụp coi sao được? Anh xem mấy cái bức tràn lan trên mạng bây giờ đi? Ảnh hưởng hình tượng hết sức nghiêm trọng.” Tần Tang nói.

“Anh dẹp đi, dân chuyên chụp cảnh mà chụp người thì cũng tay mơ thôi, không có tư cách thực hành ok?” Nghiêm Tùng Thanh nói.

“Em anh xem trực tiếp, xúc động khóc chảy cả nước mũi.” Nghiêm Tùng Đình nói.

Có một tiếng cười trầm lẫn vào, Chung Độ không cần ngẩng lên nhìn cũng biết là của Tông Dã.

“Tiếc thật tiếc thật, cố chạy tới mà vẫn chậm, không thấy cảnh con công họ Trì xòe đuôi khoe mẽ, tiếc thật.” Bạch Kinh Nguyên nói.

Chung Độ không hề ngạc nhiên trước sự xuất hiện của đám người này, thậm chí đã thành quen cảnh tượng cái kiểu xúm vào với nhau này. Không ai nói chuyện đàng hoàng, nhưng một khi có chuyện sẽ tức khắc xuất hiện.

Trì Viễn Sơn bắt đầu xua đuổi: “Mấy người có đi ra hay không? Khuya khoắt thế còn chưa chịu đi ngủ nữa?”

“Cái đồ vô lương tâm.” Lâm Thu Huyền đứng dậy đầu tiên, lôi Bạch Kinh Nguyên theo: “Được, bọn tôi không ở đây làm kỳ đà nữa. Anh Đình có gọi vệ sĩ ngay dưới lầu rồi, lát nữa họ đưa hai người về.”

Trì Viễn Sơn nhìn sang Nghiêm Tùng Đình: “Vệ sĩ? Không tới mức đó chứ anh?”

Tần Tang cười khà khà: “Cẩn thận vẫn hơn mà, kẻo mai lại thấy tin Trì Bé Bự tháo khớp tay người ta trên hotsearch thì khổ.”

Cả đám ầm ĩ đi ra, căn phòng nhỏ chợt chìm vào tĩnh lặng.

Đêm đã khuya, mặt trăng bị mây mù che khuất trông mơ màng, vầng trăng khuyết cong cong đong đưa theo quầng mây hệt như chiếc thuyền nan chệnh choạng phiêu du giữa trời đêm.

Trì Viễn Sơn ấn vào video, vặn to âm lượng ra hiệu cho Chung Độ cùng xem.

Từ đầu đến cuối video chỉ có một hình ảnh, bốn chữ – Chung Độ cố lên. Những giọng nói thay đổi liên tục trong video là tập hợp rất nhiều người cùng nói Chung Độ cố lên, có giọng nam, giọng nữ, có giọng cao vút, giọng dịu dàng.

Đây là video do nhóm fan Chung Độ thực hiện rất gấp rút. Chung Độ mở to mắt, giọng nhẹ hẫng hơn cả gió đêm: “Anh có tài cán gì chứ!”

Trì Viễn Sơn nắm tay anh vân vê, ngắm trời đêm ngoài cửa sổ nói với anh: “Anh ơi, bây giờ mọi chuyện đã qua thật rồi, từ giờ về sau anh chỉ cần bận tâm hai điều mà thôi. Làm sao để quay phim thật hay và làm sao ngày càng yêu em thêm nữa.”

Chung Độ cười: “Ồ? Vậy thầy Trì phải bận tâm gì đây?”

“Em có nhiều chuyện để lo lắm đó. Lo anh ngủ có ngon giấc không, ăn có ngon miệng không, tâm trạng liệu có đang vui vẻ, lo bé Sủi Cảo Tam Giác phải tiêm vắc xin với kiểm tra sức khỏe lúc nào, lo hoa trong sân phải tưới phải bón phân. Uầy, em bận quá đi mất.”

“Thầy Trì vất vả rồi.”

Hai người mỉm cười ôm lấy nhau, mượn đêm mơ màng trao nhau nụ hôn dài thêm mãi.

Không hay mặt trăng sẽ đi đến đâu, cũng không sao dự đoán được tương lai người dưới ánh trăng giờ khắc này. Nhưng cũng có thành vấn đề đâu? Vì cả hai sẽ mãi chẳng xa rời.

Kết thúc.

Tác giả có lời muốn nói:

Kết thúc chính văn rồi! Đây là câu chuyện đầu tiên của tôi, mặc dù không hoàn hảo nhưng chung quy hai người họ đã có một kết cục đẹp đẽ, chặng đường sau nay để chính họ đi tiếp, tôi tiễn đến đây thôi vậy.

Cảm ơn những lượt xem, những lượt tim và bình luận, hẹn gặp nhau ở câu chuyện tiếp theo! ヽ(✿゚▽゚) ノ