Để Ý Tôi Đi Mà

Chương 94: 94: Chương 92




Uông Tiểu Nhu gật đầu có vẻ đã hiểu.

Doãn Triệt cũng không trông chờ cô bé có thể hiểu, hếch cằm: "Dẫn anh đi gặp anh em đi."

Uông Tiểu Nhu nhớ trước khi ra ngoài anh trai cô bé nói sắp đi chơi bóng rổ, bèn dẫn Doãn Triệt đến sân bóng rổ ở khu nhà mình.

Lúc hai anh em tới nơi thì Tưởng Nghiêu đã ở đấy, mặt mày đỏ bừng hệt như vừa đánh nhau.

"Anh ơi, em ở lại xem được không anh?"

Tưởng Nghiêu xoa mái đầu nhỏ xinh của cô bé: "Em về làm bài tập nhé, nếu không ba biết ba lại mắng anh."

Uông Tiểu Nhu dẩu môi: "Thôi được..."

Doãn Triệt không xen vào cuộc đối thoại giữa hai anh em, đi ra rìa sân thả balo xuống, toan cởi áo khoác thì vai bỗng nặng trĩu.

"Triệt Triệt."

"Làm sao?"

"Không sao, gọi cậu thôi." Tưởng Nghiêu tì cằm trên vai cậu, cười hềnh hệch đến là ngu si: "Sao cậu lại đáng yêu vậy trời."

"Động kinh à?"

"Đâu có... À mà chiều nay bố tôi với ba tôi không có nhà."

"Thì sao?"

"Muốn vào phòng tôi không?"

Doãn Triệt nghiêng đầu nhìn hắn: "Em cậu vẫn ở nhà đấy, cậu nghĩ gì thế hả?"

Tưởng Nghiêu ghé tai cậu thủ thỉ: "Tôi khóa cửa phòng, cậu kêu bé tiếng là được."

Doãn Triệt ngẩn người, sau đó chậm rãi nheo mắt: "Tôi kêu bao giờ?"

"Hôm nay chắc chắn làm cậu... Ui!" Tưởng Nghiêu ôm bụng lùi lại: "Mưu sát chồng..."

Doãn Triệt rút cùi chỏ về: "Bớt nói linh tinh với tôi đi."

Tưởng Nghiêu cười: "Vậy cậu quay qua đây cho tôi ngắm tí nào. Một ngày không gặp tôi nhớ cậu lắm."

Doãn Triệt tỏ vẻ "cậu dở hơi đúng không" nhưng vẫn xoay mặt sang, có điều tầm mắt không rời mà ngó nghiêng nơi khác.

"Cậu cũng nhìn tôi đi chứ."

"Cậu có gì để nhìn."

"Cậu không nhớ tôi à?"

"Bình thường."

"Ò..." Tưởng Nghiêu ủ rũ: "Chỉ có mình tôi nhớ thôi sao... Thôi vậy, mình chơi bóng rổ."

Doãn Triệt liếc hắn, sau vài giây ngập ngừng vẫn quyết tâm không nói ra sự thật, tránh cho hắn quá đắc chí.

*

Về trường lại là công cuộc học tập dài bất tận.

Bài mới hầu như đã dạy xong, hiện đang bước vào quá trình ôn tập giai đoạn đầu, đề luyện tập các môn thay phiên tra tấn, hành hạ lũ học sinh khổ không thể tả.

Chương Khả: "Bây giờ tao hâm mộ các em lớp 10 vãi, tụi nó ngây thơ vô tri biết bao..."

Hàn Mộng: "Bây giờ mày cũng rất ngu ngơ vô tri đấy."

Chương Khả vỗ bàn: "Lão Hàn mày nói năng kiểu gì thế! Lớp trưởng phân xử cho tôi với!"

Trần Oánh Oánh đỡ trán: "Đừng làm phiền tôi, đang đau đầu đây... Thôi tôi đi phòng y tế."

Hai tiết sau Trần Oánh Oánh từ phòng y tế trở về, sắc mặt đã tốt hơn nhiều, đuổi đánh Hàn Mộng khoẻ như voi.

Doãn Triệt nhìn mãi nhìn mãi, bỗng duỗi chân giả vờ ngáng đường rồi nhanh chóng rụt về, Hàn Mộng xém vấp ngã, ngạc nhiên quay phắt người: "Anh Triệt cậu..."

Trần Oánh Oánh không phanh kịp, nhào thẳng vào lòng hắn.

Doãn Triệt nhướn mày.

Ánh mắt Hàn Mộng tràn đầy cảm kích: Cảm ơn đại ca!

Tưởng Nghiêu đung đưa ghế: "Người yêu cậu cũng muốn ôm."

"Cậu lại chẳng làm sao."

"Hai cậu ấy cũng có làm sao đâu."

"Lớp trưởng vừa đến phòng y tế tiêm chất ức chế." Doãn Triệt ngửi mùi pheromone nhàn nhạt còn sót lại trong không khí: "Gần đây cậu ấy tràn ra một ít pheromone, cậu không ngửi thấy à?"

"Tôi chỉ ngửi được pheromone của cậu thôi." Tưởng Nghiêu đặt ghế xuống, chống đầu nhìn cậu: "Sao dạo này cậu không nóng nữa?"

"Một lần đánh dấu có thể yên ổn mấy tháng, cậu còn mong tôi nóng?"

"Tất nhiên, cậu hiểu mà." Tưởng Nghiêu nháy mắt.

Cơn nóng của omega sẽ không ngừng nghiêm trọng hơn, lần sau mà nóng thì cắn tuyến thể để đánh dấu cũng không áp xuống nổi.

"Không muốn hiểu, chắc tôi cũng đổi ý dùng chất ức chế vậy." Doãn Triệt đáp.

Tưởng Nghiêu cau mày: "Tôi kém hấp dẫn đến thế sao..."

Doãn Triệt nghe thấy bèn liếc mắt nhìn hắn.

Mặt mày Tưởng Nghiêu rất góc cạnh, có lẽ là do dòng máu con lai, thế nên dù hắn chỉ hơi nhăn mày, cảm xúc cũng được thể hiện rất rõ ràng.



Hình như hắn thật sự rất hụt hẫng.

*

Buổi chiều, trời bỗng đổ mưa rào.

Mưa ngày chớm đông se lạnh, phủ lên cảnh vật lớp màng mù mịt, chừng như trời đang trong cái rét thấu xương.

Quách Chí Hùng nhìn màn mưa ngoài cửa sổ với vẻ mặt nghiêm trọng, rầu rĩ cất giọng nặng nề: "Hình như tao đánh hơi thấy mùi tiết thể dục bị chiếm."

Hắn vừa dứt lời, cô Mã dạy toán bước vào lớp: "Giáo viên thể dục của các em báo hôm nay nghỉ, nhường tiết cho cô, tiết sau lớp mình học toán."

"Á..." Tụi học sinh than khóc.

Dương Diệc Lạc: "Tốt quá, tớ còn tưởng hôm nay không chữa xong đề cơ."

Quách Chí Hùng đang ôm Chương Khả đau khổ tột cùng, toan nghĩ cách giải cứu thầy thể dục bị bắt cóc, nghe vậy thì suýt tắc thở.

Tuy nhiên cô Mã lại nói thêm một câu làm cả lớp xôn xao: "Tiết sau A5 cũng học, lớp mình mang ghế sang học với A5 nhé, vừa hay tiến độ như nhau."

Trung học số 1 có một số giáo viên nhiều tiết nên thi thoảng sẽ làm thế này, nhưng lớp A1 mới gặp lần đầu.

Sang lớp khác học, ngồi cùng các bạn xa lạ là điều vô cùng mới mẻ, cũng ngầm có đôi chút căng thẳng và hồi hộp của thời thanh xuân.

Chương Khả - đứa vừa nãy còn tựa cửa sổ buồn thương sầu đời - đã cầm đề toán kéo ghế đi ra cửa: "Các đồng chí! Tôi xin đi trước!"

Quách Chí Hùng gào rống: "Đồ phản bội! Mày không phải tín đồ thể dục chân chính!"

Giờ ra chơi Tưởng Nghiêu và Doãn Triệt tới tiệm tạp hóa, quay về lớp đã chẳng còn mấy mống, sau khi nghe bạn học nói rõ tình hình thì cũng mang ghế sang lớp A5, trở thành hai người đến cuối cùng.

"Thưa cô."

Phòng học đông nghịt người đồng loạt nhìn ra cửa.

Hai cậu trai cao lớn, một người không mặc đồng phục hẳn hoi, cổ áo bẻ xuống nom rất thờ ơ, nửa bên vai ướt rượt, tóc dính nước mưa, tiện tay vuốt về sau, đồng thời cũng vuốt mạnh vào lòng người, dấy lên tiếng "uầy..." trầm bổng vang khắp lớp.

Nam thần ngầu đến mức khiến người ta mặt đỏ tim đập rộn ràng.

Cậu bạn còn lại thì đứng nghiêm chỉnh, từ đầu đến chân không dính một hạt mưa, áo đồng phục kéo khóa cao tít, khuôn mặt ưa nhìn đầy vẻ hững hờ, có điều ánh mắt sắc lẹm, nhìn một lượt những người vừa mới "uầy."

"..."

Trùm trường ngầu đến mức u ám đáng sợ.

"Trật tự." Cô Mã chỉ chỗ trống còn sót giữa hai dãy bàn: "Hai em mau ngồi đi."

Doãn Triệt gật đầu, mang ghế đi qua bục giảng, ngồi vào hàng đầu tiên chỗ lối đi, bên cạnh là Đường Sa Sa.

Tưởng Nghiêu cách cậu hai ghế, ngồi cạnh Tô Kỳ.

Học sinh lớp A5 đã chuẩn bị sẵn sàng xem kịch hay.

Năm ngoái hai người này vạch trần Đường Sa Sa khiến cậu ta bị cách chức trưởng ban văn nghệ, bẽ mặt suốt thời gian rất dài, tránh cả hai còn chẳng kịp mà giờ lại ngồi chung, không biết sẽ xảy ra phản ứng hóa học gì đây.

Chuông vào lớp chưa reo, cô Mã đã bắt đầu tranh thủ chữa đề, quay lưng viết lên bảng các bước giải câu số một.

Hầu hết học sinh A1 đều dùng chung bàn với học sinh A5 bên cạnh, đặt đề lên bàn để ghi chép. Doãn Triệt kê đề trên sách giáo khoa toán, nét chữ không ngay ngắn như bình thường, trông hơi khó chịu.

"Muốn kê không?" Đường Sa Sa dịch đề sang một bên, hỏi bằng giọng lạnh nhạt.

Doãn Triệt ngẩng đầu nhìn cậu ta: "Cảm ơn."

"Ha, xem như cậu nợ tôi."

Bạn cùng bàn của Đường Sa Sa là Tô Kỳ, thấy cậu đặt đề lên thì quay sang hỏi nhỏ người bên cạnh: "Tưởng Nghiêu, ờm... Cậu có muốn dùng bàn của tớ không?"

"Không cần, cảm ơn."

"Nhưng mà, viết thế này nguệch ngoạc mất..."

Tưởng Nghiêu cười: "Không sao, tôi có viết đàng hoàng cũng xấu."

"..."

Doãn Triệt không nghe được hai người nói gì, chỉ thấy Tưởng Nghiêu cười với Tô Kỳ.

Còn cười vui vẻ lắm cơ.

Hết tiết, tuy học sinh A5 không được xem bất cứ cảnh tượng nào trong mong đợi, nhưng cũng coi như đã có chuyện để hóng hớt, tối ấy lên diễn đàn mở topic tám xàm:

"Sốc! Hình như hai đại ca rạn nứt rồi!"

Bài đăng mô tả như thật: "Vì sao kẻ thù cũ lại dùng chung bàn? Hà cớ gì nam thần lại bơ người yêu, cười cười nói nói với omega khác? Để biết xin nghe tin lạ từ lớp A5."

Bên dưới có rất nhiều người phát biểu: "Tao biết ngay chẳng chóng thì chầy hai đứa nó cũng chia tay."

"Ai mà chịu nổi omega như thế, suốt ngày lạnh như băng."

"Tui cá cặp này cùng lắm yêu thêm một tháng nữa, Tưởng nghiêu chỉ mù tạm thời thôi."

...

Chương Khả chửi đổng trong nhóm lớp: "Nhìn là biết thằng anh em học A5 của tao, tao phải bắt nó xóa bài!"

Doãn Triệt tắt liên kết bài viết trong nhóm, ném ngôi sao vừa gấp xong vào lọ, xoay người lên giường.

Cậu dựa vách tường, co chân lần sợi dây nơi mắt cá. Đeo lâu quá rồi, sợi dây đã xù vài chỗ, sờ hơi gai tay.

Cậu muốn kêu Tưởng Nghiêu tết lại cái khác, thế nhưng không biết nên mở lời làm sao.

Thật ra rất nhiều việc cậu không biết nên mở lời thế nào. Né tránh giao tiếp xã hội ngần ấy năm, có những câu, những hành động rất đỗi bình thường mà cậu đều không thể diễn đạt tự nhiên.



Nhất là trước mặt Tưởng Nghiêu, rõ ràng cậu có bao lời muốn nói, bao chuyện muốn làm.

Mưa rơi cả ngày tạt vào ban công, gõ lộp độp lên cửa sổ kính, ồn ào khiến lòng người phiền muộn.

Doãn Triệt kéo chăn đắp kín người. Giữa bóng tối, cậu duỗi tay lấy một chiếc áo đồng phục ở góc giường và ôm vào lòng.

Áo khoác đồng phục rộng rãi, không phải cỡ của cậu. Cậu chôn mặt trong áo, hít sâu thứ mùi quyến luyến làm người ta yên lòng.

Cách trên mạng rất hiệu quả, cậu càng ngày càng quen với pheromone của Tưởng Nghiêu, thậm chí còn cảm thấy không đủ, muốn nhiều hơn nữa, muốn tiếp xúc thân mật hơn nữa.

Nhưng cậu lại chần chừ, không biết liệu mình có thể tiếp nhận hay chăng, lỡ như làm đến nửa chừng nhận ra không thể... Có lẽ sẽ mất hứng lắm.

Vì thế lại vòng về vấn đề ấy, phải làm sao để mở lời với Tưởng Nghiêu.

Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa.

Doãn Triệt vội vàng giấu áo đồng phục về góc giường, đứng dậy ra mở.

Ngoài cửa là Tưởng Nghiêu với nét mặt lo lắng: "Cậu đọc bài viết chưa? Cậu đừng nghĩ nhiều, không như bọn nó nói đâu."

Doãn Triệt không hỏi nhiều dù chỉ một chữ: "Biết rồi, không sao."

"Cậu tin tôi?"

"Ừ."

"Không ghen sao?"

"Không."

Nghe cậu nói vậy, Tưởng Nghiêu đóng cửa đi vào phòng: "Tôi nói cười với bạn nữ khác, còn là bạn nữ từng tỏ tình với tôi, cậu không sao cả à?"

"Không thì?"

"Ít nhất cậu cũng nên ghen chứ."

"À." Giọng Doãn Triệt không hề lên xuống: "Tôi ghen rồi."

Tưởng Nghiêu cạn lời: "Giả trân quá đấy."

Doãn Triệt muốn hỏi vậy thế nào mới thật, không phải cậu không sao cả, chỉ là cảm thấy không cần thiết nói ra mà thôi.

Dù sao Tưởng Nghiêu cũng thích cậu.

"Cậu toàn bình tĩnh như thế, lần bọn mình chia tay cũng y hệt." Tưởng Nghiêu ám ảnh mãi vụ đó: "Đi một mạch chẳng buồn ngoảnh đầu, nước mắt cũng không rơi lấy một giọt, tôi nghi ngờ nếu bọn mình chia tay lần nữa, có phải cậu cũng như vậy không?"

"Tôi sẽ tìm người yêu cũ của tôi." Doãn Triệt thản nhiên trả lời.

Tưởng Nghiêu ngơ ngác: "... Cậu còn có người yêu cũ?"

"Có chứ."

"Lúc nào? Quen nhau hồi cấp hai?"

"Quen hồi cấp ba."

Tưởng Nghiêu cuống quýt trông thấy, túm vai cậu: "Sao cậu chưa nói với tôi bao giờ? Lẽ nào tôi không phải tình đầu của cậu?"

Doãn Triệt giữ im lặng, thấy hắn càng lúc càng nôn nóng thì chợt mỉm cười: "Cậu có ngốc không."

"Gì?"

"Tôi chia tay cậu, người yêu cũ của tôi còn có thể là ai?"

Tưởng Nghiêu ngây ngẩn, sau khi bình tĩnh lại thì dần hiểu ra.

Doãn Triệt đinh ninh hắn sẽ cười, tuy nhiên không phải: "Sao lại phải đùa tôi như thế... Tôi tưởng cậu thật sự nghĩ đến việc chia tay tôi lần nữa."

Nụ cười của Doãn Triệt tắt dần: "Tôi xin lỗi."

Có lẽ cậu thật sự không giỏi lấy lòng người khác.

Trong loa phát thanh, bác quản lý ký túc xá thông báo "còn mười lăm phút nữa tắt đèn, học sinh tranh thủ thời gian đánh răng rửa mặt", các phòng loạn cào cào, chỉ riêng phòng hai người họ yên tĩnh.

Tưởng Nghiêu hít sâu: "Tôi mới phải xin lỗi, những gì nói ban nãy cậu đừng để trong lòng. Dù cậu muốn chia tay tôi thật thì cũng không sao, tôi nghe cậu hết."

"... Tôi sẽ không chia tay cậu đâu."

Tưởng Nghiêu xoa đầu cậu: "Chuyện tương lai ai nói chính xác được, bây giờ thích tôi nhưng có thể mai này sẽ không thích nữa, vả lại bây giờ cậu cũng không cực kỳ thích tôi."

Doãn Triệt: "Tôi không..."

"Ừ, tôi biết là không." Tưởng Nghiêu xoay người mở cửa: "Không nói nữa, tôi về đây, cậu ngủ sớm đi."

Tay hắn vừa chạm lên cửa, góc áo đã bị níu lấy.

Tưởng Nghiêu quay đầu.

Mặt Doãn Triệt không có biểu cảm gì, nhưng bàn tay nắm áo hắn siết rất chặt:

"Không phải như cậu nói."

"Sao?"

"Tôi cực kỳ... Tôi..." Doãn Triệt mím môi không nói tiếp.

Tưởng Nghiêu khẽ khụy gối để tầm mắt ngang bằng với cậu, nhẹ giọng hỏi: "Cực kỳ cái gì? Cực kỳ thích tôi à?"

Doãn Triệt lặng thinh, cụp mắt không nhìn hắn.

Tưởng Nghiêu sáp lại hôn đôi môi mím chặt của cậu: "Tối nay... có thể cho tôi ở lại không?"

Gần mười giây sau hắn mới nhìn thấy bé thỏ trước mặt mình gật đầu khẽ khàng hết mức.