Để Ý Tôi Đi Mà

Chương 79: 79: Chương 77




Hai người ôm nhau chốc lát trước tủ lạnh, mấy lần Tưởng Nghiêu muốn hôn tóc cậu nhưng ngại cửa hàng đông khách, chỉ có thể buông ra trước.

Do bầu không khí quá tốt, ăn xong trở về biệt thự, Tưởng Nghiêu tranh thủ lúc các bạn ra ngoài đi dạo, dè dặt nhắc lại chuyện quay lại với nhau.

Và rồi hắn lại bị từ chối.

"Trước đó cậu đồng ý với tôi thế nào?" Bé thỏ một tiếng trước còn ngả vào lòng hắn thoắt thay đổi nét mặt, ánh mắt lạnh nhạt như đang nói "cậu cũng xứng?".

"... Thôi được, tôi cố gắng giúp cậu trị liệu, nhưng cậu phải cho tôi cơ hội, bọn mình đã dừng ở mười phần trăm hai tuần rồi, bao giờ có thể gia tăng?"

"Để khi nào về."

"Được."

Có cơ hội vẫn tốt hơn không có, Tưởng Nghiêu vui vẻ nhận lời, đồng thời mong mỏi tối nay mưa to sấm chớp, giúp hắn thúc đẩy tình cảm.

Đáng tiếc ông trời không chiều lòng người, sau trận mưa giờ cơm tối thì mây đen tản hết, trăng sáng treo cao, nhìn sao cũng không giống sẽ đổ mưa lần nữa.

Quách Chí Hùng mang bóng rổ, vừa hay khu biệt thự có sân bóng, bèn gọi Chu Hạo Lượng cùng đi tập. Dĩ nhiên Tiểu Tuyết cũng đi theo bạn trai, tiện thể rủ rê Trần Oánh Oánh, thế là Hàn Mộng cũng bám gót theo sau.

Doãn Triệt đút tay túi quần cùng đi ra ngoài, Quách Chí Hùng ngăn cậu nói nhỏ: "Anh Triệt, hay là cậu đừng đi nữa, cho tôi cơ hội thể hiện với."

Nếu để bạn gái nhìn thấy mình đường đường là alpha mà chơi bóng rổ không bằng một beta, thật sự mất mặt lắm.

"Tôi không chơi, ở ngoài xem thôi." Doãn Triệt nói.

Cậu quả thật không vào sân mà chỉ đứng dưới trụ bóng rổ, yên lặng quan sát hai anh bạn làm màu nhưng chẳng ném trúng mấy quả.

Đêm mùa hè oi bức, Quách Chí Hùng chơi bóng rổ đầu đầy mồ hôi, túm cổ áo lên lau, tranh thủ lúc uống nước hỏi các anh em ngoài sân: "Tôi chơi thế nào? Ngầu không?"

Tưởng Nghiêu: "Phải xem cậu so với ai, so với người bình thường thì tạm ổn, so với tôi thì kém xa."

"... Đồ mặt dày chó đẻ." Quách Chí Hùng không nản lòng hỏi Doãn Triệt: "Anh Triệt cảm thấy sao? Cậu cứ việc nói, tôi chịu được."

Doãn Triệt hé môi phun ra một chữ: "Dốt."

"..."

Nhìn bóng dáng Quách Chí Hùng rưng rưng nước mắt chạy đi, Doãn Triệt nhíu mày: "Cậu ấy kêu tôi nói thật đấy chứ, từ đầu tôi đã không muốn thẳng thắn quá."

Tưởng Nghiêu gật đầu: "Cậu không sai, tại cậu ta nhạy cảm."

Hàn Mộng: "... Hai bay có nhân tính một chút được không!"

Chơi được nửa chừng, lại có năm tên con trai trông vẻ là học sinh cấp ba tới sân bóng rổ, tất cả đều là alpha cao to lực lưỡng, ăn mặc rất mốt.

"Vãi chưởng, người có tiền kìa." Quách Chí Hùng nhìn chằm chằm giày của họ không rời mắt: "Toàn phiên bản giới hạn hơn mười nghìn tệ đấy."

Giá biệt thự ven biển không thấp, xuất hiện con nhà giàu cũng không bất ngờ.

Quách Chí Hùng và Chu Hạo Lượng hâm mộ nhìn mấy lần, sau đó không nghĩ nhiều, tiếp tục chơi nốt trận của mình. Chốc lát sau mấy tên đó đi về phía họ.

"Ngại quá." Một tên con trai nom khá lão luyện hỏi: "Các cậu mới chuyển đến à? Ngày trước chưa gặp bao giờ."

Quách Chí Hùng thành thật: "Không phải, bọn tôi đến chơi mấy hôm, trông nhà hộ người ta thôi."

Hắn còn tưởng đám này muốn rủ làm ván bóng rổ, dè đâu tên kia nghe xong thì cười như không cười: "À ra thế, vậy làm phiền các cậu kiếm chỗ khác chơi đi, sân bóng này chỉ cho chủ sử dụng."

Quách Chí Hùng không nghi ngờ: "À à xin lỗi, bọn tôi không biết."

Tên con trai cười nói: "Không sao."

Quách Chí Hùng và Chu Hạo Lượng ôm bóng đi đến trụ bóng rổ: "Về thôi."

Hàn Mộng đang lải nhải hai anh bạn trùm trường và nam thần quá mức kiêu ngạo, không để ý tình hình trên sân: "Sao đã về? Chưa đến chín giờ mà."

"Chủ đến rồi, mình không được chơi nữa."

"Ai bảo không được chơi?"

"Tụi nó đó." Chu Hạo Lượng chỉ mấy tên con trai kia: "Tụi nó bảo sân bóng chỉ cho chủ sử dụng."

"Sao tao không thấy cô tao nói gì..." Hàn Mộng nửa tin nửa ngờ: "Bọn mày đợi lát, tao đi hỏi cho ra lẽ, nếu có quy định này thật thì về cũng không muộn."

"Ừ."

Trần Oánh Oánh và Tiểu Tuyết ngồi buôn chuyện nghịch điện thoại trên băng ghế cạnh sân, hoàn toàn không xem bóng, bỗng nhiên cảm thấy ánh đèn trước mặt bị cái bóng chắn mất, ngẩng lên nhìn thì bắt gặp mấy tên con trai xa lạ.

"Xin lỗi các em nhé, ghế này bọn anh phải để nước."



Tiểu Tuyết bị tụi alpha cao to bao vây thành thử hơi rén, đứng phắt dậy.

Trần Oánh Oánh kéo em, nói: "Không phải ghế dùng để ngồi à? Các anh có thể để nước dưới đất mà."

"Đất bẩn."

"Thế tôi cầm hộ các anh."

Mấy tên con trai nhìn nhau rồi tự dưng phá lên cười, Trần Oánh Oánh không hiểu ra sao: "Các anh cười gì?"

Tên con trai vừa cất tiếng đầu tiên bước lên nâng cằm em: "Em gái muốn thả thính bọn anh à?"

Trần Oánh Oánh chau mày, thẳng thừng nhấc tay cho tên đó một bạt tai: "Dở hơi hả?"

Tên con trai túm lấy cổ tay em trước khi cái tát của em rơi xuống: "Đùa thôi đừng giận, con gái đanh đá quá không thằng nào thích đâu."

"Ai bảo?" Hàn Mộng đến gần, lạnh lùng chụp cổ tay tên đó: "Cảm phiền cậu đừng quấy rối bạn học của tôi."

Tên con trai không xi nhê, cười nói: "Bạn học của cậu nói muốn cầm nước giúp tôi, tôi tưởng cô nàng muốn thả thính tôi đấy."

Hàn Mộng cũng cười: "Nghĩ nhiều rồi, cậu ấy không ưng cậu đâu."

Nụ cười của tên con trai sượng ngắt, mặt hơi sa sầm: "May mà nó không ưng tao, nếu không bị omega như này thích cũng phiền lắm."

Hàn Mộng tăng sức: "Mày nói gì?'

"Người anh em, mày cũng là alpha đúng không? Sao sức yếu thế?"

Hàn Mộng đã dùng hết sức bình sinh, nhưng tiếc rằng giữa alpha với alpha cũng có cách biệt thực lực.

Trần Oánh Oánh khuyên: "Ông buông ra, để tôi."

Hàn Mộng bướng bỉnh xông lên, kìm nén đỏ cả mặt, giậm chân: "Bà đừng xen vào, bảo vệ omega là trách nhiệm của mọi người!"

Tên con trai trông thấy hành động của hắn lại cười không kiêng nể: "Thằng gái tính."

Hàn Mộng lập tức dồn sức đạp tên đó.

Vốn dĩ hắn định bắt chước dáng vẻ lạnh lùng phóng khoáng của Doãn Triệt, thế nhưng tiếc rằng học đòi vụng về, ngoại trừ sử dụng cùng một bộ phận, còn đâu từ sức lực đến khí thế đều không tạo thành uy hiếp.

Tên con trai bị chọc tức, thả tay Trần Oánh Oánh rồi đẩy hắn: "Muốn đánh nhau à?"

"Đằng kia đang làm gì?" Doãn Triệt nhận ra nửa sân bên kia hình như hơi ầm ĩ.

Quách Chí Hùng đang nói chuyện với Chu Hạo Lượng, nghe vậy bèn ngó sang: "Không có gì, Hàn Mộng đang bàn bạc với tụi nó mà nhỉ?"

Vừa dứt câu, hắn nhìn thấy Hàn Mộng bị đẩy ngã ra đất.

"Đệch!" Quách Chí Hùng nóng máu, không nói không rằng lao đến: "Làm gì đấy làm gì đấy! Sao còn động tay động chân nữa!"

Ba người còn lại cũng đi xem tình hình.

"Nó đạp tao trước." Tên con trai nhìn tụi trước mặt, tuy đông nhưng chỉ có ba alpha, phe bọn nó cả năm đứa đều là alpha, rõ ràng chiếm ưu thế hơn: "Bọn mày còn không đi là tao gọi bảo vệ đến giải quyết."

Hàn Mộng tức tối bò dậy, đẩy trả: "Mày gọi đi, tao lại muốn hỏi bảo vệ xem sân bóng này có phải chỉ cho chủ dùng không."

Tên con trai nắm cổ áo hắn: "Tao bảo bọn mày không được dùng thì bọn mày phải cút."

Rõ ràng khu dân cư không có quy định này, bọn nó chỉ kiếm cớ đuổi họ đi.

Doãn Triệt nhấc chân đạp.

Nhanh nhẹn phóng khoáng, gọn gàng lưu loát, tư thế đứng cũng không thay đổi, nhìn phát biết ngay trình độ cao đạp người lâu năm mới có thể tạo thành.

Hàn Mộng nhìn mà muốn vỗ tay, Tưởng Nghiêu nhìn mà muốn rơi nước mắt.

Cái đạp này làm tên con trai loạng choạng giật lùi hai bước, khó tin nhìn cậu bạn trông giống omega trước mặt. Gã lập tức bừng lửa giận, phóng pheromone áp chế omega không biết trời cao đất dày này: "Chán sống à?"

Thân hình Doãn Triệt khẽ lảo đảo.

Trên con trai đang đắc ý, bỗng nhiên nhận thấy toàn bộ pheromone mình phóng ra rút về tựa thủy triều, chừng như sợ hãi thứ gì. Ngay sau đó một sức mạnh áp đảo ập tới khiến gã lập tức cứng còng cả người, giống như rơi xuống hầm băng.

Tưởng Nghiêu nheo mắt: "Ai chán sống?"

Tình hình đột ngột đảo ngược, mấy tên kia tức khắc nhận ra đụng trúng người không phải dạng vừa, pheromone của bọn nó cộng lại chưa chắc đã thắng, nét mặt dần trở nên hoảng hốt.

Tưởng Nghiêu toan phóng nhiều pheromone hơn, bất chợt có người đổ kềnh trước mặt.

Là thỏ con nhà hắn.



Hắn nhanh tay lẹ mắt duỗi tay đỡ, bấy giờ mới sực nhớ hiện tại Doãn Triệt đã có thể ngửi thấy pheromone, hơn nữa không chịu được kích thích, hắn vừa thả pheromone nồng độ gần đạt một nửa nên trực tiếp làm cậu bất tỉnh.

Doãn Triệt ngã xuống khiến ai nấy đều hoảng, không còn lòng dạ so đo với tụi kia, mồm năm miệng mười hỏi: "Anh Triệt sao thế? Vẫn ổn chứ? Có cần đi bệnh viện không?"

Tưởng Nghiêu cuống cuồng nhất, bế cậu lên: "Về trước đã, để tôi hỏi bác sĩ."

Thế là cuộc tranh cãi nảy lửa kết thúc qua quýt, khi đám alpha kia sống lại từ luồng pheromone nghẹt thở, sân bóng đã vắng hoe, chỉ có thể hậm hực quát to: "Đừng để tao gặp bọn mày lần nữa!"

Về biệt thự, Tưởng Nghiêu lập tức bế Doãn Triệt lên tầng đặt trên giường mình, sau đó gọi điện thoại nói rõ tình trạng cho bác sĩ Phùng.

"À không sao, chỉ là trong chốc lát cậu ấy không chịu được pheromone mạnh như thế, ngủ một giấc chắc sẽ tỉnh." Bác sĩ Phùng nói.

Tưởng Nghiêu thở phào cúp máy, nhưng lại không khỏi hít sâu.

Năm cặp mắt lo lắng tò mò nhìn lom lom hắn, hỏi: "Sao anh Triệt lại ngất? Vì pheromone của cậu hả?"

Tiểu Tuyết nghĩ ngợi: "Vụ này, sao giống lần ở giải bóng rổ vậy nhỉ..."

Giải bóng rổ lần trước Bạch Ngữ Vi ngất vì pheromone của Tưởng Nghiêu, diễn đàn trường thảo luận rất sôi nổi, đều nói lúc riêng tư chắc chắn hai người rất thân mật, cho nên Bạch Ngữ Vi mới rất nhạy cảm với pheromone của Tưởng Nghiêu.

Lần trước là đóng kịch, hắn cố ý gặp Bạch Ngữ Vi luyện tập nhiều lần, Bạch Ngữ Vi đã quen với pheromone của Doãn Trạch, không nhạy cảm với pheromone của hắn, bấy giờ hắn mới dám để Bạch Ngữ Vi diễn cùng mình.

Nhưng lần này là thật.

"Hai bọn tôi... quan hệ khá tốt." Tưởng Nghiêu qua loa lấy lệ: "Bác sĩ nói cậu ấy cần tĩnh dưỡng, tôi ở lại trông, các cậu đi nghỉ trước đi."

Tất nhiên mọi người đều đồng ý, kéo nhau ai về phòng người nấy, chỉ có Tiểu Tuyết nhíu chặt mày đứng im trước cửa.

"Sao đó?" Trần Oánh Oánh hỏi.

Tiểu Tuyết lắc đầu: "Không sao, chỉ là càng lúc tớ càng cảm thấy... hình như chèo nhầm thuyền rồi."

Tưởng Nghiêu trông chừng cả đêm, vốn dĩ định làm một người đứng đắn ngủ trên sàn, nhưng hắn để tay lên ngực tự hỏi, ngộ nhỡ nửa đêm Doãn Triệt tự nhiên bị làm sao thì sao? Ngộ nhỡ tự nhiên có sấm chớp thì sao? Ngộ nhỡ nhiệt độ điều hòa thấp quá thì sao?

Ôm cậu ngủ vẫn yên tâm hơn.

Vì thế sáng sớm khi Doãn Triệt mở mắt, thứ nhìn thấy đầu tiên là một gương mặt đẹp trai.

Có lẽ do đã trưởng thành, các bộ phận trên mặt Tưởng Nghiêu ngày càng rõ nét, dần trút bỏ vẻ trẻ con non nớt, thay bằng cảm giác thành thục.

Ngày trước là vẻ đẹp có thể cuốn hút bạn đồng trang lứa, sau này có khả năng sẽ hạ gục mọi lứa tuổi.

Doãn Triệt khẽ vuốt ve mặt mày người trước mặt.

Tưởng Nghiêu chưa dậy, thế nhưng dường như hắn đã cảm nhận được điều gì, nhăn mày ôm cậu chặt hơn, tiện thể vỗ về hệt như đang dỗ người ta ngủ, vỗ xong lại cảm thấy xúc cảm nơi lòng bàn tay mềm mại giống hai cục bột, tức thì chuyển thành xoa xắn.

Doãn Triệt: "..."

Độ mạnh yếu và tư thế ngã xuống quen thuộc, Tưởng Nghiêu nằm trên sàn, nhìn chằm chằm trần nhà đờ đẫn ba giây mới phản ứng được, cuống quýt bật dậy: "Tôi lo cho cậu mới ôm cậu ngủ, không thừa nước đục thả câu đâu!"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của thỏ con vừa đạp hắn đầy vẻ lạnh lùng: "Cút."

Tưởng Nghiêu ấm ức lắm, muốn biện bạch cho mình đôi câu, bỗng nhiên ngửi thấy một mùi hương khác thường rất nhẹ trong không khí.

Ngọt ngào thoang thoảng, như có như không.

Doãn Triệt kéo cổ áo: "Không thèm bật điều hòa cho tôi."

"Có bật mà." Tưởng Nghiêu cảm thấy bất thường, lên giường thử nhiệt độ trán cậu: "Hình như cậu sốt rồi."

"Hơi âm ấm."

Tưởng Nghiêu lo cậu sốt là do tối qua bị pheromone kích thích, tức tốc gọi điện cho bác sĩ Phùng.

Bác sĩ Phùng nghe trần thuật xong thì cười to: "Cậu ấy không sốt."

Tưởng Nghiêu mở loa ngoài, Doãn Triệt cũng nghe thấy nên hỏi: "Vậy là gì ạ?'

"Đấy là biểu hiện chứng tỏ pheromone trong cơ thể cháu hoàn toàn hồi phục. Theo dự tính ban đầu còn một thời gian nữa, Tưởng Nghiêu khiến cháu chịu kích thích, mèo mù vớ cá rán hoàn thành quá trình này trước thời hạn mà thôi."

"Nhưng vì sao cháu lại sốt?"

"Tuổi của cháu sốt mới là bình thường đấy hiểu không." Bác sĩ Phùng không nói nên lời: "Uổng cho hai đứa là học sinh Trung học số 1, môn Sinh không học hành chăm chỉ à?"

Tưởng Nghiêu lập tức hiểu ra: "Ôi đệt..."

Doãn Triệt vẫn không hiểu, ngờ vực hỏi: "Là sao?"

Tưởng Nghiêu hơi đỏ mặt, mất tự nhiên húng hắng mấy tiếng, kiềm chế cơn xúc động rõ như ban ngày: "Gì nhỉ, Triệt Triệt, cậu... có kỳ phát tình rồi."