Để Ý Tôi Đi Mà

Chương 67: 67: Chương 66




Tự học tối ngày chủ nhật, Doãn Triệt có mặt như thường lệ.

Dù sao cũng không thể bỏ học vì lý do đó được.

Lúc chia tay vừa kiên quyết vừa phóng khoáng, như thể cả đời sẽ không qua lại với nhau, thế nhưng một ngày sau vẫn phải gặp ở trường. Có lẽ đây là điểm khiến người ta lúng túng nhất của những mối tình thời cắp sách đi học.

May sao Tưởng Nghiêu không tới, hoãn sự lúng túng này lại một ngày.

Buổi tối Chương Khả hỏi trong nhóm lớp: [Anh Nghiêu làm gì đấy? Say từ hôm qua đến giờ chưa tỉnh à?]

Tưởng Nghiêu không trả lời, nhóm chat lại nhanh chóng chuyển chủ đề.

Không phải hắn không dám đối diện với cậu đấy chứ? Chẳng lẽ về sau đều không lên lớp?

Tuy nhiên ngày hôm sau, Tưởng Nghiêu đã tới trước giờ truy bài.

Chứng minh cậu tưởng bở.

"Chào buổi sáng."

Hôm nay Tưởng Nghiêu mặc sơ mi trắng chỉnh tề sạch sẽ, mỉm cười chào hỏi Chương Khả. Hắn đi về chỗ mình và đặt cặp sách xuống như mọi lần.

"Anh Nghiêu, sao tối qua không lên lớp? Tag cậu cũng không thấy trả lời." Chương Khả tổn thương lắm.

"Tối qua không khỏe, xin thầy cho nghỉ rồi." Tưởng Nghiêu ngồi vào ghế, rất tự nhiên nói với người bên cạnh: "Chào."

Doãn Triệt trầm mặc chốc lát, cũng đáp: "Chào."

"Ăn sáng chưa?"

"Ăn rồi."

"Ừ."

Sau đó họ không nói gì nữa.

Chương Khả ngờ vực nhìn hai người: "Sao hôm nay hai cậu khách sáo thế?"

Doãn Triệt không giỏi nói dối, quyết định giữ im lặng.



Nhưng đây là sở trường của Tưởng Nghiêu: "Đâu có, bọn tôi vẫn tốt đấy thây, lo chép bài của cậu đi."

Buổi sáng trôi qua, bầu không khí ôn hòa hơn cậu tưởng tượng.

Trong giờ học cả hai đều nghiêm túc nghe giảng, không châu đầu ghé tai, cũng không làm những hành động nhỏ dưới gầm bàn. Hết tiết, Doãn Triệt bò ra ngủ, không nghe ngóng chuyện bên cạnh.

Dù là bạn cùng bàn thì cũng có thể hoàn toàn không giao lưu.

Dường như Tưởng Nghiêu cũng không muốn giao lưu nhiều với cậu, buổi trưa không rủ cậu đi ăn mà tự mình đi trước. Lúc Doãn Triệt bê khay cơm tìm chỗ trống trong căng tin, bắt gặp hắn ngồi chuyện trò vui vẻ với mấy học sinh lớp A5, bên cạnh là Bạch Ngữ Vi.

Người đi ngang qua có lẽ đều coi họ là một đôi.

Doãn Triệt ăn vài miếng cơm rau, còn đâu đổ đi hết.

Tiết tự học tối Tưởng Nghiêu cũng ra ngoài.

Doãn Triệt làm xong bài tập rồi lại nhoài lên bàn gấp sao, Hàn Mộng hớt hải chạy sang nói nhỏ: "Anh Triệt, tôi tới mật báo, vừa nãy tôi nhìn thấy người ấy nhà cậu nói chuyện với con gái trước cửa lớp A5, đúng là tìm đường chết mà. Có cần tẩn cậu ta không? Tôi giúp cậu."

"Không cần, cậu ấy không phải người nhà tôi nữa rồi."

Thoạt đầu Hàn Mộng không hiểu, sau khi vỡ lẽ thì lập tức kinh hãi: "Hai bọn cậu???"

"Ừ."

"Không phải hôm thứ bảy vẫn êm đẹp sao? Lẽ nào... tại tối đó tôi nói sai??"

"Không liên quan đến cậu, đừng hỏi nữa." Doãn Triệt ném ngôi sao vào túi bút, đứng dậy: "Tôi đi loanh quanh đây."

Ra đến cửa, cậu lại gặp người khác tới chất vấn.

"Anh có quản người yêu của anh được không vậy? Doãn Trạch nổi giận đùng đùng: "Anh ta đi đâu với Bạch Ngữ Vi?"

Hàn Mộng bước lại: "Tôi vừa thấy cậu ấy ở cửa lớp A5 mà."

"Tôi cũng nghe bảo thế, nhưng sang xem thì mất tích rồi, hai người đó có chuyện gì để nói?" Doãn Trạch nhìn anh mình, cảm thấy chắc hẳn Doãn Triệt biết.

Nhưng Doãn Triệt chỉ cười với cậu ta: "A Trạch, năm nay tổ chức sinh nhật trước cho em được không?"

Doãn Trạch tỏ vẻ quái lạ: "Tổ chức trước ba tháng? Anh bị dở à?"

Doãn Triệt kéo cậu ta ra ngoài, tránh Hàn Mộng: "Chắc kỳ sau anh phải ra nước ngoài, sợ lỡ mất sinh nhật tháng chín của em."



"Tôi biết, có phải hôm trước ăn cơm tôi không nghe thấy đâu. Lạ lùng, tự nhiên đòi chuyển trường." Doãn Trạch hất tay cậu: "Đừng giả vờ quan tâm tôi, nếu anh thật lòng muốn đón sinh nhật cùng tôi thì chuyển trường làm khỉ gì? Sắp lớp 12 rồi, tốt nghiệp xong đăng ký luôn một trường đại học ở nước ngoài không tốt hơn chắc?"

"Điểm của anh bình thường, ở trong nước cũng không thi được trường tốt, chi bằng ra nước ngoài trước để làm quen môi trường."

"Nói nghe hay lắm, lại muốn trốn tránh chứ gì? Trò này anh giỏi quá mà." Doãn Trạch cười khẩy: "Anh không cần tổ chức sinh nhật cho tôi, quản người yêu anh hẳn hỏi là được. Làm anh trai đã thất bại rồi, yêu đương cũng chẳng khác gì, anh không cảm thấy mình đáng thương sao?"

Đáng thương ư? Thật ra vẫn ổn đấy chứ.

Hết tiết tự học tối, về phòng tắm gội xong xuôi, Doãn Triệt nằm trên giường ngẫm nghĩ.

Ít nhất Tưởng Nghiêu từng thật lòng thích cậu.

Có lẽ hắn đã từng thích.

Nhóm lớp cứ đến tối là hoạt động sôi nổi, Chương Khả gửi mấy bức ảnh chụp màn hình diễn đàn trường, kiên trì bền bỉ gắn thẻ Tưởng Nghiêu: [Anh Nghiêu xem này, tối giờ mọi người đều bàn tán chuyện cậu đi gặp Bạch Ngữ Vi, hai bọn cậu công khai đấy hả?]

Lần này Tưởng Nghiêu trả lời rất nhanh: [Đừng rêu rao ra ngoài.]

Nhóm lớp nháy mắt sôi sùng sục: [Vãi chưởng ngầm thừa nhận à!?]

[Tao lại tin vào tình yêu rồi!]

[Lần sau gặp Bạch Ngữ Vi phải gọi là chị dâu đúng không?]

...

Tòa nhà ký túc xá đã tắt đèn, Doãn Triệt xem nhóm chat nói chuyện phấn khích rôm rả giữa không gian tối tăm, màn hình sáng chói làm mắt nhức nhối.

Vì thế cậu tắt điện thoại quẳng cạnh gối, mắt mở trừng trừng, thẫn thờ nhìn ván giường trên đầu.

Hẹn hò với cùng một đối tượng, người thì nhận được câu trả lời "ba tôi không cho tôi yêu đương lúc học cấp ba, tốt nghiệp hẵng công khai", người thì được công khai một cách thoải mái.

Tưởng Nghiêu thật sự rất biết chiều người yêu.

Cậu cảm thấy mình đã được chiều quá mức, hóa ra còn có người được chiều hơn cậu.

Tưởng Nghiêu chỉ dành cho cậu một phần, nhưng cậu đã cho đi tất cả bản thân mình.

Hệt như đứa ngốc.