Để Ý Tôi Đi Mà

Chương 62: Chương 62




Sáng chủ nhật, trời âm u mưa phùn, xem ra bất cứ lúc nào cũng có thể nặng hạt hơn.

Đêm qua Tưởng Nghiêu ngủ không ngon, sáng sớm đã tỉnh, ngó lên giường thì bất ngờ không thấy ai.

Hắn bật phắt dậy, không kịp suy nghĩ đã tiện tay vớ áo đồng phục, vừa mặc vừa lao ra ngoài, trùng hợp gặp Doãn Triệt khi mở cửa.

"Cậu làm gì đấy?"

Tưởng Nghiêu lập tức thở phào: "Cậu đi đâu thì có?"

"Tôi còn có thể đi đâu." Doãn Triệt vào phòng, đặt bữa sáng vừa mua lên bàn: "Này, báo đáp cậu hôm qua đã quan tâm."

Vẫn là tiệm cháo hôm qua, cậu mua cháo trắng trứng bắc thảo thịt nạc và bánh bao thịt, nóng hôi hổi.

Tưởng Nghiêu đánh răng rửa mặt xong thì ngồi xuống ăn với cậu: "Gì mà báo đáp với không báo đáp, người yêu quan tâm cậu là việc nên làm."

Doãn Triệt chống đầu, híp mắt nhìn hắn: "Không chỉ quan tâm tôi mà còn quan tâm người khác phải không?"

Tưởng Nghiêu ngơ ngác: "Là sao?"

Doãn Triệt bức ảnh trong bài viết tối qua, giơ thẳng trước mặt hắn: "Giải thích chút nhỉ?"

Tưởng Nghiêu liếc một cái đã giật mình: "Ôi đệt! Cậu nghe tôi giải thích!"

"Ừ, đang nghe đây."

"Tối qua tôi chạy ở sân bóng xong đi về, đúng lúc gặp bạn ấy, tuần này bạn ấy cũng không về nhà. Sau đó hai bọn tôi nói đến chuyện của em cậu, bạn ấy hơi buồn, tôi chỉ an ủi bạn ấy thôi."

Lý do này rất hợp lý, có thể chấp nhận.

"Được, tôi biết rồi." Doãn Triệt cúi đầu tiếp tục ăn cháo.

"... Thế thôi?"

"Không thì sao?"

"Tôi tưởng cậu sẽ giận."

"Cậu không làm chuyện có lỗi với tôi, vì sao tôi phải giận?"

Tưởng Nghiêu cười: "Cậu tin tưởng tôi như vậy, tôi cảm động quá."

"Việc nên làm, không cần khách sáo đâu người yêu." Doãn Triệt bình tĩnh nói: "Cậu còn tiêm cả chất ức chế, tôi nghĩ cậu cũng không có lòng dạ mà dụ dỗ omega."

"Dĩ nhiên."

"Nhưng người yêu cậu hơi khó chịu." Doãn Triệt gõ bàn: "Lấy điện thoại đây, chụp ảnh với tôi gửi vào nhóm lớp, để tụi Chương Khả hết nói."

"Như thế không hay lắm..."

Tay cầm thìa của Doãn Triệt ngừng lại, cậu nghiêng đầu: "Không phải cậu đã đồng ý với tôi rồi sao?"

Tưởng Nghiêu cào tóc, có phần khó mở lời: "Về sau tôi nghĩ nếu gửi vào nhóm lớp, chắc chắn Chương Khả sẽ khiến mọi người cùng biết, nhỡ đâu không cẩn thận truyền đến chỗ giáo viên, rồi đến tai ba tôi... Không hay lắm."

Doãn Triệt không hiểu: "Không hay chỗ nào?"

"Ba tôi hơi nóng tính, với lại ngày trước ở Đông Thành tôi gây ra nhiều chuyện, ba tôi không cho tôi yêu đương lúc học cấp ba, sợ tôi làm hại người ta."

"Cậu cứ nói với ba cậu là cậu không làm hại tôi."

"Đừng đừng đừng, cậu đừng sốt ruột, dù sao bọn mình cũng còn nhiều thời gian, chờ sau này tốt nghiệp rồi cho mọi người một bất ngờ cũng được."

Doãn Triệt ngây ngẩn: "Tốt nghiệp?"

"Ừm, đợi tôi một năm được không?" Tưởng Nghiêu nài nỉ: "Cậu xem tôi cũng đang đợi cậu mà."



Câu sau của Tưởng Nghiêu đã chặn đứt toàn bộ khả năng từ chối của cậu.

Tôi cũng đang đợi cậu, cậu có thể đợi tôi không?

Nghe có vẻ rất công bằng, thế nhưng cậu luôn cảm thấy không bình thường ở đâu đó.

Dường như Tưởng Nghiêu không còn chiều ý cậu như xưa.

"... Ừ, biết rồi." Cậu chỉ có thể thỏa hiệp.

Trong chuyện tình cảm, cả hai phía phải bình đẳng mới có thể bền lâu. Doãn Triệt đã quên mình đọc được câu này ở quyển sách nào, cũng có thể là mẹ cậu nói.

Cùng đợi nhau, có lẽ cũng là một loại bình đẳng phải không.

*

Ngày cuối tuần những tưởng sẽ xảy ra chuyện gì đó lại cứ thế trôi qua một cách vô vị.

Nhiệt độ đầu hạ cực kỳ dễ làm người ta buồn ngủ.

Mấy hôm nay ban ngày Doãn Triệt đều mơ mơ màng màng, Tưởng Nghiêu không gọi là cậu có thể ngủ suốt tiết.

Tưởng Nghiêu cũng không nỡ lòng quấy rầy cậu ngủ, vì thế giáo viên các bộ môn thường xuyên phát hiện bàn cuối có một cái đầu nằm bò ra bàn. Một hai lần còn được, sau ba bốn lần thì cuối cùng thầy cô cũng không nhịn nổi, báo với giáo viên chủ nhiệm.

Hôm ấy tranh thủ giờ nghỉ trưa, Ngô Quốc Chung gọi cậu đến văn phòng.

"Dạo này em làm sao thế? Tối ngủ không ngon à?" Xét thấy ngày thường Doãn Triệt vẫn chăm chỉ nghe giảng, Ngô Quốc Chung không nói về những việc như chơi điện tử hay đọc truyện: "Có tâm sự gì có thể giãi bày với thầy."

Tâm sự mà bác sĩ cũng không giải quyết được, giáo viên Ngữ văn như lão Ngô càng không thể.

"Dạo này trời nóng quá, ký túc xá chưa được bật điều hòa, em sợ nóng nên ngủ không ngon." Doãn Triệt trả lời.

Điều hòa ở Trung học số 1 cung cấp nguồn điện chung, thông thường bật vào tầm giữa tháng sáu, năm nay nhiệt độ cao hơn các năm trước, mới đầu tháng sau đã hơn ba mươi độ, cảm thấy nóng là bình thường. Ngô Quốc Chung không nghi ngờ cậu: "Vậy sao, chốc nữa thầy đi hỏi quản lý ký túc xá xem có thể bật sớm không."

"Vâng, em cảm ơn thầy."

Ngô Quốc Chung xua tay: "Tuy là nguyên nhân bên ngoài nhưng em cũng phải gắng sức khắc phục. Lần trước thi giữa kỳ tiến bộ năm mươi hạng, thi cuối kỳ đừng để tụt nhé, tiếp tục tiến lên, thầy tin ở em."

"Dạ, em sẽ cố gắng."

Ngô Quốc Chung gật đầu, cũng không muốn làm bầu không khí nghiêm túc quá nên đùa cậu: "Cuối kỳ năm ngoái em ngất trong phòng, không phải cũng vì nóng đấy chứ?"

Hôm thi cuối kỳ năm ngoái, khi giám thị nói với Ngô Quốc Chung rằng "Doãn Triệt lớp thầy không đi thi", Ngô Quốc Chung vô cùng ngạc nhiên, tưởng thằng nhóc này ngủ quên trời, cuống cuồng lên phòng cậu gọi.

Thầy gõ cửa mãi mà không có ai mở, cuối cùng phải nhờ quản lý ký túc xá mang chìa khóa tới, cửa vừa mở đã sợ hết hồn, trông thấy một người nằm thẳng đơ trên sàn.

Doãn Triệt đã mặc xong quần áo, có vẻ trước khi ra ngoài bỗng nhiên ngất xỉu.

Ngô Quốc Chung vội vã gọi xe cứu thương rồi cùng đến bệnh viện. Có lẽ xe quá xóc nảy, đi được nửa đường thì Doãn Triệt tỉnh, thốt câu đầu tiên là: "Thầy ơi, đừng báo cho bố mẹ em."

Lúc ấy Ngô Quốc Chung đã báo mất rồi, Kiều Uyển Vân và Doãn Quyền Thái lập tức đến bệnh viện, nói một tràng rằng con nhà mình sức khỏe yếu từ nhỏ, cảm ơn thầy giáo phát hiện kịp thời.

"Trông thì khỏe mạnh mà sao thể chất yếu thế? Thiếu rèn luyện đây mà." Ngô Quốc Chung mỉm cười vỗ lưng cậu để động viên.

Doãn Triệt bị vỗ mà chúi về trước, chống bàn ho sặc sụa.

Ngô Quốc Chung vội vàng đỡ cậu: "Ôi ôi! Thầy không cố ý đâu, thầy không dùng sức mà..."

"Không sao... Khụ khụ! Em chỉ, bị sặc thôi." Doãn Triệt hít thở bình thường: "Thưa thầy, em có thể về lớp chưa ạ?"

"Được được, em mau ngủ một lúc đi, buổi chiều đừng ngủ nữa nhé."

Đến khi cậu đi rồi, Ngô Quốc Chung vẫn đang bối rối: "Mình mạnh tay thế sao..."

*



Một tuần trôi qua, một tuần nữa lại đến.

Buổi tối một hôm nào đó, Trần Oánh Oánh lướt danh bạ và phát hiện một chuyện động trời, vội vã nhắn tin vào nhóm: [Thứ bảy tuần này sinh nhật anh Triệt đấy!!!]

Hàn Mộng là đứa ngoi lên đầu tiên: [Sao bà biết?]

Trần Oánh Oánh: [Tôi nói rồi mà, tôi ghi chú sinh nhật của cả lớp mình.]

Hàn Mộng: [Đúng là lớp trưởng ân cần chu đáo.]

Chương Khả: [Tao có cơ sở để nghi ngờ mày đang muốn bợ đít lớp trưởng.]

Trần Oánh Oánh: [Hai ông có nghe tôi nói không hả? Thứ bảy mình đi chơi không? @Doãn Triệt, anh Triệt muốn đi đâu, bọn tôi mời cậu.]

Quách Chí Hùng: [Dạo này tôi nghèo lắm, tiền tiêu vặt mua váy cho bạn gái rồi, xin các ông các bà chọn chỗ rẻ rẻ chút.]

Chu Hạo Lượng: [Sinh nhật anh Triệt phải có thể diện chứ, chỗ rẻ cậu không ngại mà mời à?]

Hàn Mộng: [Bọn mày đừng vội, tao biết @Tưởng Nghiêu chắc chắn nghĩ xong rồi, đúng không?]

Tưởng Nghiêu: [Thông minh. Chỗ tôi đã nghĩ nhất định có thể làm Triệt Triệt cảm động rơi nước mắt như mưa.]

Doãn Triệt: [À?]

Chương Khả: [Hô hô hô vả mặt kìa.]

Tưởng Nghiêu cầm điện thoại ngoái đầu lại: "Thỏ con, lại phá đám tôi."

Doãn Triệt ngồi cạnh bàn học trong phòng mình, nhướng mày với hắn: "Cậu nói đi, xem tôi có cảm động rơi nước mắt không."

"Ban đầu tôi định dẫn cậu đến nhà tôi cho ba tôi gặp, biết đâu ba tôi thấy cậu xinh trai lại đồng ý, thế là bọn mình có thể công khai sớm." Tưởng Nghiêu bất lực cười gượng: "Nhưng cậu nổi tiếng quá, ai cũng muốn chúc mừng sinh nhật cậu, tôi đâu thể đưa từng ấy người về nhà."

Doãn Triệt mím môi không cho khóe miệng vểnh lên.

Cậu suy nghĩ trong phút chốc, cúi đầu gõ chữ gửi lên nhóm: [Tổ chức đơn giản thôi, đi hát karaoke nhé, lâu rồi không đi, tôi bao.]

Nhắn xong, cậu ngẩng đầu: "Hát xong đến nhà cậu."

Ngày thứ bảy.

Doãn Triệt từ bệnh viện trở về đã là gần mười một giờ. Kiều Uyển Vân bỏ thời gian nấu một bàn đồ ăn, giữa bữa cô oán thán: "Hôm nay con sinh nhật mười tám tuổi mà cơm tối không ăn ở nhà, đúng là lớn rồi thì không cần bố mẹ nữa."

Doãn Triệt: "Bắt đầu từ tuần này mỗi tuần con đều về, nghỉ hè cũng không đi chơi, con sẽ ở cùng bố mẹ."

"Phải vậy chứ." Kiều Uyển Vân vui lòng, cười nói: "Đi chơi với các bạn mẹ không phản đối, nhưng phải chú ý an toàn, xã hội bên ngoài rất phức tạp, thanh niên bọn con nhớ cẩn thận."

"Vâng, con biết rồi."

Doãn Quyền Thái chau mày: "Hôm nay bác sĩ Phùng nói sao? Bố thấy con chữa bệnh mấy tháng rồi sao sắc mặt ngày càng kém?"

Doãn Trạch nghe thấy bèn ngẩng lên ngó.

Anh cậu ta trắng sẵn, nhưng hôm nay về lại trắng đến mức gần như nhợt nhạt.

"Bình thường ạ, qua đợt này là ổn." Doãn Triệt cụp mắt, gắp miếng cá rô mo hạt thông [1] mà Kiều Uyển Vân làm, cho lên miệng nhai từ tốn.

Vừa ngọt vừa chua.

Hệt như chuỗi ngày hiện giờ của cậu.

Cậu nhai nát cá, nuốt xuống, đoạn ngước mắt:

"Bố ơi, kỳ sau con muốn chuyển trường."

[1] Cá rô mo hạt thông (tên tạm dịch):