Đế Vương Thiên Ái

Chương 50: Hoàng hậu hạnh phúc (3)




Đúng như Lục Thanh Huyền dự đoán Lục Nghi An đã nỗ lực tập luyện bắn cung và cưỡi ngựa từ ngày này qua ngày khác. Đông đi xuân tới, hạ qua thu đến, cô bé luôn đến bãi sắn sớm hơn Lục Nghi Hành và ra về muộn hơn, cô bé thực hiện chính xác từng động tác do tiên sinh dạy và thực hiện nghiêm túc mọi bài tập. Cuối cùng một ngày nọ, cô bé đã dành chiến thắng trong lớp cưỡi ngựa và bắn cung, trở thành người dẫn đầu bắn mười mũi tên trúng hồng tâm trước, gió thu thổi qua làm lông chim trên mũi tên kêu lanh canh.



Lục Nghi Hành hơi sửng sốt, sau đó cậu phi ngựa về phía trước, “Nghi An, chúc mừng muội đã thắng rồi.”



Giọng điệu của cậu rất chân thành, Lục Nghi An cũng mỉm cười, “Thật sự không hề dễ chút nào.”



“Không dễ ư?”



“Đúng vậy, không dễ đâu.”



Huynh trưởng của cô bé, Nghi Hành, là một thiên tài chân chính trong lớp cưỡi ngựa bắn cung, cô bé rất vui khi mình đã bắt kịp theo bước chân của thiên tài. Ngày tháng trôi qua êm đềm, ngày càng có nhiều mũi tên được bắn trúng đích hơn. Một ngày nọ, Lục Nghi An nói với Lục Thanh Huyền rằng cô bé muốn học sách luận.



“Sao con lại muốn học sách luận?” Lục Thanh Huyền ôn hòa hỏi.



“Sau khi Nghi Hành học sách luận, huynh ấy có thể nói về các vấn đề về ngày nay làm con rất ngưỡng mộ.”



Lục Thanh Huyền suy nghĩ một lát, đang định từ chối thì Hạ Trầm Yên nhẹ nhàng kéo tay áo của chàng, nàng ngồi bên cạnh trên tay cầm một quyển du ký.



Lục Thanh Huyền bình tĩnh nói: “Việc này ta phải suy nghĩ lại, con lui xuống trước đi.”



“Vâng ạ.”



Lục Nghi An rời khỏi đại điện, cung nữ buông rèm xuống. Ánh sáng nhàn nhạt xuyên qua cửa sổ nhảy nhót trên trang du ký của Hạ Trầm Yên, ngón tay cầm trang du ký dưới ánh mặt trời trắng nõn thon dài, Lục Thanh Huyền nắm tay nàng mười ngón tay đan vào nhau.



“Sao nàng muốn cho Nghi An học sách luận?” Chàng hỏi.



“Ta con bé được tự do.”



“Tự do về gì?”



“Tự do học tập những gì con bé muốn.”



Lục Thanh Huyền trầm ngâm, sau một lúc mới nói: “Nghi An là một đứa trẻ rất có tham vọng, muốn học cưỡi ngựa bắn cung cũng được nhưng nếu để con bé học sách luận, e rằng sẽ khuyến khích tham vọng của con bé.”



“Sao chàng lại lo ngại về tham vọng của con bé, bởi vì con bé là công chúa ư?” Hạ Trầm Yên hỏi, “Rõ ràng Nghi Hành không hề có tham vọng, thằng bé nỗ lực học tập chỉ vì chúng ta muốn thằng bé học những điều đó, nhưng Nghi An thì tự muốn học.”



Lục Thanh Huyền nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này, Hạ Trầm Yên nói: “Bệ hạ không có quá nhiều bè phái trong triều, trong mắt Bệ hạ con cháu thứ tộc và con cháu của thế gia đều có thể xuất chúng như nhau mà.”



Lục Thanh Huyền gật đầu, “Con cháu thứ tộc dễ dùng người hơn.”



“Bệ hạ có thành kiến gì với tuổi tác không?”



“Không có, Cam La mười hai tuổi đã làm tể tướng, nếu ta gặp Cam La ta cũng sẽ phong hắn làm tể tướng.”



“Như vậy, Bệ hạ có thành kiến ​​gì với nam nữ hay không? Chẳng lẽ Bệ hạ cho rằng nữ nhân vốn dĩ thấp kém hơn nam nhân sao?”



“Không hề, ta từng gặp được rất nhiều nữ nhân còn xuất sắc hơn cả nam nhân, Thái hậu lương thiện, đệ nhất Quý phi ngay thẳng cứng cỏi, Nghi An kiên định cương nghị, còn có nàng nữa Trầm Yên.”





Hạ Trầm Yên nhìn chàng.



“Mà ta thực sự rất thích nàng.” Chàng nhẹ nhàng nói, “Ta chưa từng suy nghĩ đến chuyện này nhưng ta sẽ cẩn thận nghĩ qua một chút.”



Giống như mọi khi, chàng vẫn sẵn sàng thận trọng xem xét lời khuyên của người khác. Vài ngày sau Lục Thanh Huyền đồng ý để Lục Nghi An đến Thượng Thư Phòng nghiên cứu sách luận, sự việc này đã gây ra sóng to gió lớn trong triều đình.



Đại thần: “Bệ hạ, nam nữ có trọng trách riêng biệt, đó là sự vững vàng của đế quốc.”



“Trước đây cũng có rất nhiều người nói rằng thế gia chính là trụ cột của đế quốc.” Lục Thanh Huyền ngồi trên long ỷ, “Chuyện này trẫm đã hạ quyết tâm, các khanh không cần bàn lại nữa.” Giọng chàng đều đều, nhưng các vị đại thần biết rằng bọn họ không có đường lui nữa.



Lục Nghi Hành ngồi trong cung nghe thái giám thuật lại sự tình, thái giám: “Điện hạ, ý của Bệ hạ là……”



Lục Nghi Hành đang vẽ một bức tranh Cửu Cửu Tiêu Hàn Đồ [1], cậu ngắt lời thái giám: “Ta hiểu ý của phụ hoàng.”



[1] Từ Đông chí trở đi là tiến vào ‘cửu’ dân gian có tập tục vẽ ‘Cửu Cửu Tiêu Hàn Đồ’ để ghi chép ‘lịch ngày’ khí trời âm tình sau khi tiến vào ‘cửu’, mọi người trông mong vào nó để đoán năm sau sung túc hay thiếu thốn, nó là một loại lịch ngày rất có đặc sắc truyền thống tốt đẹp. Tổng cộng có 9981 mốt đơn vị, cho nên mới gọi là ‘Cửu Cửu Tiêu Hàn Đồ’. Tính từ ngày Đông chí cứ chín ngày là một đơn nguyên, chín cái là chín ngày, tới 9981 ngày mùa đông sẽ qua.




Thái giám ngạc nhiên, “Việc này điện hạ không ngăn cản ạ?”



“Tại sao ta phải ngăn cản?”



“Điện hạ chính là Đại hoàng tử, chỉ có điện hạ mới có thể vào Thượng Thư Phòng học tập, chỉ có điện hạ mới có thể ——” Mới có thể bước lên ngôi vị cao quý nhất.



Lục Nghi Hành mỉm cười, “Có gì to tát đâu? Ngươi nhìn cuộc sống của ta xem, có điều gì khiến ta không hài lòng không?”



“Nhưng sau này trưởng công chúa…… chưa chắc sẽ để cho điện hạ duy trì cuộc sống an ổn như vậy.”



“Muội ấy sẽ.” Lục Nghi Hành vừa vẽ tranh vừa thản nhiên nói, thái giám kinh ngạc.



“Ngươi không để ý sao? Về cưỡi ngựa và bắn cung, mặc dù ta tài giỏi hơn muội ấy nhưng có đôi khi muội ấy lại có thể đánh bại ta.”



“Đó là do trưởng công chúa siêng năng tập luyện mà thành.”



“Đúng vậy.” Lục Nghi Hành nói, “Ngay từ ban đầu muội ấy đã tập luyện ngày đêm không ngớt, nên ta đã cố ý thua để muội ấy vui vẻ.”



“Sau đó thì sao ạ?”



“Muội ấy không chấp nhận, rất nhanh đã phát hiện ra điều đó nên hơi khó chịu nhưng ta chỉ cần mỉm cười với muội ấy một cái và bỗng nhiên cơn giận dữ của muội ấy đã biến mất. Muội ấy nói với ta rằng cảm ơn ta vì đã nhường muội ấy, nhưng muội ấy muốn đường đường chính chính thắng ta.”



Lục Nghi Hành nói xong trầm mặc một hồi, thái giám cung kính lắng nghe.



Lục Nghi Hành: “Sau đó, muội ấy phải mất thêm ba năm nữa mới giành được chiến thắng chân chính đầu tiên.”



Thái giám: “Thứ cho nô tài ngu dốt, nô tài không vẫn chưa hiểu lắm.”



“Nghi An và ta đều ta con cái của phụ hoàng và mẫu hậu. Phụ hoàng và mẫu hậu luôn hy vọng chúng ta đi theo lẽ phải, cho nên Nghi An đã được nuôi dạy trở thành một người ngay thẳng, muội ấy sẽ không sử dụng bất kỳ âm mưu nào để chống lại ta.”




“Nhưng sau này vẫn chưa chắc.”



“Chuyện của sau này để sau này nói.” Lục Nghi Hành vẽ Cửu Cửu Tiêu Hàn Đồ xong thì đặt xuống bút, chờ gió thổi khô mực, “Lát nữa ngươi đem bức Tiêu Hàn Đồ này đến chỗ mẫu hậu.”



“Vâng.”



Lục Nghi Hành lặng lẽ nhìn bức Tiêu Hàn Đồ, càng tìm hiểu cậu càng biết được sự ấm áp của Thiên gia hiếm có như thế nào, đây chính là của cải quý giá hơn bất cứ loại quyền lực nào nên cậu sẽ không chủ động phá hủy hơi ấm này.



Trong Thượng Thư Phòng, Lục Nghi An học sách luận trước tiên rồi sau đó học đến kinh sử, thi ca và hội họa. Cô bé rất chăm chỉ, có lẽ là do cô bé biết rằng cơ hội học tập này đến không dễ dàng. Mọi người trong nhà đều lặng lẽ nhìn cô bé trưởng thành, cho cô bé tự do và định hướng mà cô bé muốn.



Lục Thanh Huyền đọc sách luận do Thượng Thư Phòng đưa tới xong, nói với Hạ Trầm Yên: “Nghi An rất có thiên phú về sách luận và kinh sử.”



Hạ Trầm Yên: “Nghi Hành nói thế nào? Trong lòng thằng bé có không?”



“Nghi Hành nói khi mẫu hậu sinh nở, bầu trời phát ra hàng vạn tia sáng nhất định là vì Nghi An mà nở rộ.”



Hạ Trầm Yên hơi kinh ngạc, “Tại sao thằng bé lại nói như vậy?”



“Nàng còn nhớ rõ trận lũ lụt ở Giang Nam trước đó không?”



“Nhớ.”



“Nghi Hành và Nghi An được yêu cầu viết một bài sách luận về chủ đề này. Sách luận của Nghi Hành khá khả quan nhưng sách luận của Nghi An viết rất sâu sắc và chi tiết, ngoài ra còn đề cập đến cách tránh bệnh dịch sau thảm họa nữa. Ta đã trực tiếp hạ lệnh dựa theo sách luận của con bé, lần này có rất nhiều nạn nhân trong đợt lũ lụt đó sống sót.”



“Con bé học hỏi ở chỗ của y giả hả?”



“Đúng rồi, con bé đã tham khảo ý kiến của một vị y giả cao minh.”



***



“Mấy vị đại nhân trong Thượng Thư Phòng vẫn luôn hết lời khen ngợi sách luận của trưởng công chúa.” Thái giám nói, “Mấy ngày trước, Bệ hạ còn trực tiếp làm theo sách luận của trưởng công chúa nữa.”




Lục Nghi Hành đang vẽ một bức Tiên Cung Đồ, cậu đang cẩn thận phác họa người cuối cùng trên bức tranh cuộn tròn.



“Chuyện này ta biết, lúc Nghi An đi ra ngoài thành thỉnh giáo y giả ta cũng đi cùng muội ấy.”



“Nếu đã như vậy, sao điện hạ không đưa lời kiến nghị của y giả vào sách luận ạ?”



Lục Nghi Hành liếc hắn một cái, “Ngươi muốn bị đưa đi đến Thận Hình Tư nhận phạt hả?”



Thái giám cả kinh, “Nô tài nói lời vô nghĩa, xin điện hạ thứ tội!”



“Đi nhận phạt đi.”



“Vâng.”




Bước chân nặng nề của thái giám càng ngày càng xa, Lục Nghi Hành vừa vẽ tranh vừa nhớ lại chuyện ngày hôm đó. Ngày hôm đó, Lục Nghi An nghe nói Giang Nam bị lũ lụt nên đã đi tìm cậu và muốn cùng cậu lẻn ra khỏi hoàng cung. Thỉnh thoảng bọn họ sẽ làm loại chuyện này nên cậu cũng không có gì ngạc nhiên, sau khi bọn họ thay y phục rồi rời khỏi đây, cậu phát hiện cô bé đi hướng ra ngoại thành.



“Muội muốn đi gặp y giả ư? Chính là nữ y họ Trang ở ngoại thành?”



“Phải.” Lục Nghi An vừa trả lời cậu vừa xem những câu hỏi mà cô bé đã viết trên giấy Tuyên Thành, “Trang y giả này rất nổi tiếng, ai cũng nói bà ấy là thần y nhưng bà ấy lại không sợ quyền quý nên không dễ mời.”



“Bà ấy từ trong cung ra ngoài, phụ hoàng và mẫu hậu đều quen biết bà ấy.”



Lục Nghi An gật đầu, “Không chỉ có thế, ta còn cảm thấy bà ấy có vài phần giao tình với mẫu hậu nữa.”



“Làm sao muội biết được?”



“Ta đoán.” Lục Nghi An cười ranh mãnh, “Nếu không thì sao các quyền quý trong kinh thành lại nể mặt bà như vậy?”



Lục Nghi Hành cảm thấy cũng có lý bèn cùng cô bé đến y quán ngoại thành, nghe cô bé đặt câu hỏi với y giả. Lục Nghi An đặt ra nhiều câu hỏi rất chi tiết, thậm chí một số câu hỏi mà ngay cả y giả cũng phải suy nghĩ một lúc mới trả lời được.



Cậu liếc nhìn số câu hỏi mà cô bé đã viết sẵn trên giấy Tuyên Thành, thầm nghĩ, chẳng lẽ tối qua cô bé đã thức đêm để viết nhiều vấn đề như vậy ư? Cũng không biết đã thức bao lâu nữa, cả đêm luôn sao?



Cậu lại nhìn vào hốc mắt cô bé nhưng không nhìn thấy gì, sau khi Lục Nghi An hỏi xong liền dẫn cậu ra về, Lục Nghi Hành nói: “Tại sao lại khẩn cấp như vậy? Tiên sinh bảo chúng ta làm sách luận về một chủ đề lớn như lũ lụt nhưng tiên sinh đã cho chúng ta tận 2-3 ngày để viết mà.”



Lục Nghi An nói: “Ta đang vội lắm, huynh có nghe thấy âm thanh bên trong hai chữ ‘lũ lụt’ này không.”



“Đó là âm thanh gì?”



“Tiếng cầu cứu của bá tánh và thứ dân, bọn họ đang khóc cầu cứu, chúng ta phải nhanh hãy nhanh lên một chút.”



Lục Nghi Hành trầm mặc, lúc này cậu đột nhiên hiểu được cái gọi là “Vị vua anh minh”. Vì sự kỳ vọng của phụ hoàng và mẫu hậu nên cậu mới học những điều này và cố gắng hết sức để làm tốt chúng. Phụ hoàng và mẫu hậu chưa bao giờ thiên vị thiên phú của bọn họ, Nghi An giỏi về sách luận và kinh sử, còn cậu giỏi về cưỡi ngựa bắn cung và hội họa.



Cậu không thể nghe thấy những giọng nói đó, bởi vì bá tánh và thứ dân chỉ là biểu tượng trên trang sách của cậu, họ cách cậu xa quá, cách cậu một hoàng thành, cách cậu một con đường dài thẳng tắp, cách sông núi và cách cả bầu trời.



Nghi An có thể nhìn thấy và nghe thấy họ thông qua những điều này, chứng minh muội ấy thực sự đặt những người này vào trái tim mình. Muội ấy có khát vọng chiến thắng nhưng cũng có một trái tim dành cho những người bình thường trong thiên hạ.



Sau khi Lục Nghi Hành hoàn thành nét vẽ cuối cùng, cậu nhìn vào cuộn giấy trước mặt. Trên bức tranh cuộn tròn Dao Trì Lãng Uyển được bao phủ bởi mây và sương mù, một nhà bốn người bọn họ nắm tay nhau đi đến chỗ sâu của cõi thần tiên.



Phụ hoàng nắm tay mẫu hậu, cậu nắm tay Nghi An, người nọ có lúc được cậu gọi là hoàng tỷ, có lúc được cậu gọi là hoàng muội, là người để ý đến chuyện thắng thua, là ngoài ngoài miệng nói “Ta rất vội” nhưng trên đường hồi cung cậu thấy người nọ nhiều lần nhìn chằm chằm vào lồ ng bánh bao nhỏ, liền sai cung nữ đi mua. Sau đó vì ăn bánh bao bị đau bụng nên cậu đã kiên nhẫn chờ đợi ở bên ngoài, đọc đi đọc lại câu trả lời của người nọ trên giấy Tuyên Thành.



Lục Nghi Hành dừng một chút, sau đó cầm bút lên vẽ vài bóng dáng lê dân nho nhỏ dưới tiên cảnh, bọn họ sống an cư lạc nghiệp, ca hát nhảy múa, giống như mong đợi của Nghi An.



***



“Dạo này Nghi An và Nghi Hành rất hòa hợp, chúng ta cũng đã đi thăm thú hầu hết mọi nơi gần kinh thành rồi.” Hạ Trầm Yên nói với Lục Thanh Huyền.



Hai người họ đang đi trên con đường rợp bóng cây, gió thổi vang lên tiếng vi vu, rừng cây kêu xào xạc.



“Bọn nhỏ lớn nhanh quá.” Lục Thanh Huyền nắm tay nàng, “Khi chúng lớn hơn chút nữa, chúng ta sẽ cùng nhau đi chơi ở những nơi xa hơn.”Editor: Đọc đến đây có ai không thích Nghi An không, Nghi An có tinh thần học hỏi là điều tốt mà, mọi người cũng nên hiểu rằng mỗi đứa trẻ đều có sở trường và thiên phú riêng biệt nên đừng khắt khe với Nghi An nhé. Cả hai đứa trẻ đều đáng yêu và đáng được yêu thương như nhau, mọi người thử đoán xem ai sẽ được chọn làm Thái Tử nhé.