Editor: camanlwoibieng
----------------%----------------
Tiêu Tử Nghĩa dẫn đầu đội quân, an trí Mỹ Nhân tộc trong một phủ đệ ở Ung Đô, đồng thời còn đặc biệt phái người bảo vệ bọn họ, phụ trách ăn uống sinh hoạt của bọn họ. Đợi bọn họ thu xếp ổn thỏa, Tiêu Tử Nghĩa liền muốn đứng dậy đi cứu Lý Thanh Vân.
"Tiêu Tướng quân!"
Đoàn Hằng, Đoàn Sơ Liễu và các Mỹ Nhân tộc vội vàng chạy ra đình viện, một đôi lại một đôi mắt rưng rưng nhìn về phía hắn, coi hắn như cọng rơm cứu mạng, bọn họ nhao nhao quỳ xuống nhìn Tiêu Tử Nghĩa, lời nói xuất phát từ nội tâm: "Chúng ta không giúp ích được gì, xin nhất định phải cứu hắn ra!"
Tiêu Tử Nghĩa nhìn những tộc nhân trong mắt chỉ có ngây thơ cùng thuần thiện, trong lòng chấn động. Hắn vội vàng nâng thôn trưởng dậy, nhìn mọi người, trầm giọng nói: "Yên tâm, bệ hạ là quân chủ của ta, thủ hộ hắn là chức trách của ta! Ta nhất định sẽ không cô phụ kỳ vọng của các vị, cứu bệ hạ trở về!"
Thôn trưởng Đoàn Hằng đỏ mắt cảm tạ hắn, đám người Đoàn Sơ Liễu, Đoàn Khanh Khanh cũng đầy vẻ muốn nói lại thôi nhìn Tiêu Tử Nghĩa. Tiêu Tử Nghĩa cũng hiểu được, trong lòng đám Mỹ Nhân tộc này nhớ đến thánh tử của bọn họ. Tiêu Tử Nghĩa cũng giống như bọn họ, nhớ đến quân chủ của hắn.
Lần này đi, tất sẽ cùng Tấn Quốc liều mạng ngươi chết ta sống!
Tiêu Tử Nghĩa cúi đầu thật sâu, sau đó xoay người rời đi.
Hắn giục ngựa giương roi, mang theo một nhóm quân đội, lao nhanh đến Tấn Quốc.
Bởi vì hoàng cung Ung Quốc đang có một Hoàng đế giả tọa trấn, chuyện Lý Thanh Vân bị bắt đi Tấn Quốc vẫn chưa lộ ra. Lý Thanh Vân đã dự toán an bài xong hết thảy, chính là vì để không phải lo lắng sau khi đi Đoàn gia thôn cứu các Mỹ Nhân tộc.
Ung Quốc một mảnh yên tĩnh.
Thế lực Tinh Thần Lâu trải rộng khắp Cửu Châu, cũng không phải mỗi một kiện tin tức đều cần truyền lại đến tay tôn chủ. Do đó khi Nguyên Điểu chuyên dùng truyền tin ở Tinh Thần Lâu bay tới thủy tạ, đã là hai ngày sau.
Độc Cô Ly từ đêm do thám hoàng cung ngày hôm đó nhìn thấy một màn kia trở về, liền bởi vì tức giận công tâm cộng thêm vết thương cũ chưa lành dẫn đến tâm pháp võ công hỗn loạn mà nôn ra máu, ăn mấy viên Thanh Tâm Đan, còn được thần y kê cho y vài đơn thuốc, bế quan hai ngày mới dần dần chuyển biến tốt lên.
Chim Nguyên Điểu màu vàng bay xuống bên cạnh khung cửa sổ chạm khắc.
Bàn tay thon dài xương cốt rõ ràng như bạch ngọc bắt lấy Nguyên Điểu, cởi bỏ phong thư buộc dưới chân nó, chậm rãi mở ra xem.
Đồng tử Độc Cô Ly co rút lại, sắc mặt vốn tái nhợt vài phần càng thêm trắng bệch, nốt chu sa mỹ nhân đỏ tươi nổi bật giữa mi tâm. Y xé nát phong thư, nhanh chóng mặc xong xiêm y, cầm lấy kiếm, liền ra cửa.
Thiên Mặc bưng thuốc đi tới: "Chủ tử, nên uống thuốc rồi."
Độc Cô Ly sải bước đi tới, lướt qua Thiên Mặc, trên khuôn mặt xưa nay lạnh lùng xa cách càng thêm lạnh như băng, thậm chí nổi lên một tia sát khí, người sáng suốt đều có thể nhìn ra giờ khắc này y đã giận đến cực hạn.
Thiên Mặc khó hiểu nhìn bóng lưng hắn, lớn tiếng gọi: "Chủ tử! Ngài đi đâu vậy?"
Độc Cô Ly không quay đầu lại. Chỉ có giọng nói khàn khàn lạnh lẽo truyền đến: "Đi Tấn Quốc."
Thiên Mặc lần nữa chăm chú nhìn lên. Độc Cô Ly đã đặt mũi chân ở mặt đất bên kia bờ hồ, nhanh chóng tiến về phía phiên chợ. Hắn dụi dụi mắt, vẻ mặt đau khổ thở dài, không cần nghĩ cũng biết chủ tử bây giờ hùng hùng hổ hổ còn có thể vì ai?
Trước kia hắn cho rằng Độc Cô Ly lạnh lùng xa cách vô dục vô cầu như tiên nhân vĩnh viễn sẽ không vì một người mà mất đi lý trí. Ai biết chủ tử còn trẻ như vậy một trái tim từ băng sơn liền biến thành dung nham.
Thế nhưng Thiên Mặc cũng lo lắng vấn đề thân thể Độc Cô Ly.
Y dùng Huyết Cổ trói buộc mình và Lý Thanh Vân. Nhưng cũng vì vậy mà đem độc trên người Lý Thanh Vân hấp thu qua, hơn nữa trong một năm này lại gặp phải ám sát, mắt mù, thậm chí bởi vì chuyện của Lý Thanh Vân mấy lần tẩu hỏa nhập ma tâm tính bất ổn, cần phải dựa vào ăn Thanh Tâm Đan mới có thể ổn định tâm tính.
Cứ như vậy một lần lại một lần, Thiên Mặc hoài nghi Độc Cô Ly mạnh mẽ như vậy có phải cũng sẽ ngã xuống hay không?
Hai ngày nữa trôi qua.
Hoàng thành Tấn Quốc, Việt Đô.
Lý Thanh Vân mơ mơ màng màng tỉnh lại, cằm liền bị người bóp mở, rót thứ gì đó vào miệng hắn.
Hắn buộc phải nuốt, nhíu mày nói, "Ngươi cho ta uống thứ gì?"
Bên tai truyền đến tiếng cười nhạo khinh thường của Hách Liên Thần: "Đương nhiên là nước a, bằng không ngươi cho rằng là cái gì?"
Lý Thanh Vân nắm chặt nắm đấm.
Hách Liên Thần lại bám vào bên tai hắn, thở hổn hển nói: "Hay là Vân Vân muốn uống nguyên dương của ta? ...... A, không thích uống cái này, vậy ngươi có thích uống nước tiểu của cô? Các sủng phi và nam sủng trong hậu viện của cô đều rất thích uống thứ này."
Lý Thanh Vân nhịn xuống sinh lý khó chịu, hướng hắn nhổ một ngụm nước bọt, chế giễu ngược lại: "Hách Liên Thần, ngươi quá ghê tởm."
Hách Liên Thần cười to một tiếng, sau đó cười như không cười từ trên cao nhìn xuống bộ dáng hiện tại của Lý Thanh Vân.
Vải lụa màu đen che mắt hắn, chỉ chừa lại nửa khuôn mặt, hết lần này tới lần khác chính là nửa khuôn mặt kia làm cho người ta tâm viên ý mã không thể tự chủ. Hai má đỏ bừng, đôi môi đỏ mọng kiều diễm ướt át, bên môi còn vương vài vệt nước.
Tình ý dập dờn, xinh đẹp tuyệt diễm.
Hắn mặc một bộ cẩm thường màu đỏ, hai tay bị trói ở phía sau, giống như một món lễ vật đẹp nhất.
Mỗi lần Hách Liên Thần nhìn thấy Lý Thanh Vân như vậy, đều cảm thấy cho dù mình không cởi xiêm y của hắn, chỉ nhìn hắn thôi, tự mình an ủi liền có thể xuất ra.
Bởi vì hắn quá diễm, diễm đến mức làm cho người ta không dời nổi mắt, làm cho người ta chỉ muốn chôn ở cổ hắn, hôn vào cổ hắn, lướt nhẹ qua từng sợi tóc của hắn, vuốt ve toàn thân hắn, xem xem có thật sự thơm mềm như vậy hay không, chỉ khiến người ta liếc mắt một cái, liền tâm thần nhộn nhạo, xương cốt tê dại.
"Thật không hổ là thánh tử Mỹ Nhân tộc a." Hách Liên Thần vươn tay nâng cằm hắn lên, "Cô đã gấp không kịp đợi muốn cẩn thận điều giáo ngươi trở thành tiểu sủng đẹp nhất. Đến lúc đó thanh lâu hồng lâu sở quán, hoa khôi tiểu quan trong thiên hạ, đều không sánh bằng một Vân Vân ngươi a."
Lý Thanh Vân quay đầu lại.
Hách Liên Thần nhìn bộ dáng ngạo cốt này của hắn liền nhịn không được muốn tự tay phá hủy.
Hắn cười nói: "Để ngươi làm Hoàng đế thật sự là quá lãng phí, ngươi nhìn xem ngươi trời sinh chính là vật hầu hạ nam nhân, ngươi hẳn là cái gì cũng không cần làm gì cũng không muốn, mỗi ngày chỉ cần học cách mở chân lấy lòng nam nhân là được rồi."
"Vân Vân, ngươi nói đúng không?"
Trước mắt Lý Thanh Vân một mảnh đen kịt, hắn cúi đầu, đôi môi đỏ mọng khẽ mở ra: "Ngươi muốn biến ta thành người giống Đoàn Ngâm?"
Hách Liên Thần cười như không cười: "Nhưng ngươi trời sinh diễm cốt, so với Đoàn Ngâm càng thêm tiêu hồn gấp một ngàn lần."
"Thật đáng tiếc. Thân thể ta có Huyết Cổ, bất kỳ một nam nhân nào có quan hệ với ta máu sẽ hóa thành nùng huyết*. Kể cả hôn."
*nùng huyết nghĩa đen là máu nóng, chỉ chứng độc uất (dương viêm nhiệt) sinh ung thư (thuật ngữ y học cổ chỉ ung nhọt, nhọt,mụn, mủ)
Nói đến đây sắc mặt Hách Liên Thần liền âm trầm hơn rất nhiều. Hai ngày trước hắn muốn hôn hôn Lý Thanh Vân, kết quả Lý Thanh Vân nói trong cơ thể mình có Huyết Cổ, bất kỳ nam nhân nào cùng hắn tiếp xúc nước bọt, huyết dịch... cũng sẽ bị nùng huyết! Hắn không dám không tin, bởi vì hắn quả thật đã nghe nói qua Miêu Cương từng chế tạo loại cổ trùng này.
Nếu không hắn đã sớm đem Lý Thanh Vân làm đến chết đi sống lại.
Chỉ dựa vào mấy đao kia của Lý Thanh Vân, làm hắn mất hết mặt mũi, hắn liền muốn ở trên người Lý Thanh Vân đòi lại.
Bọn họ là kẻ thù chính trị, vĩnh viễn sẽ chỉ đánh đến ngươi chết ta sống.
Hoặc là giống như hắn tưởng tượng-- biến Lý Thanh Vân thành một người, không có tư tưởng, không có hỉ nộ, không có tôn nghiêm, chỉ biết ở trong hậu viện ngoan ngoãn lấy lòng Hách Liên Thần.
Mỗi ngày cái gì cũng không cần nghĩ, chỉ cần mặc váy đẹp, bôi cao thơm, ngoan ngoãn đeo vòng cổ thuộc về riêng Hách Liên Thần hắn, quỳ hai tay dâng lên, hai mắt đẫm lệ cầu xin Hách Liên Thần sủng ái mình, vui mừng tiếp nhận sủng hạnh là tốt rồi.
Hắn có thể vĩnh viễn sủng ái Lý Thanh Vân nhất.
Có sủng vô ái.
Nhưng hắn tuyệt đối sẽ không muốn một Đế vương Ung Quốc, đó là một nhân vật được xưng là nguy hiểm, như vậy hắn không thể hoàn toàn khống chế Lý Thanh Vân.
Có thể chinh phục một người kiêu ngạo như Lý Thanh Vân, có thể dẫm nát kiêu ngạo của hắn, cũng là một chuyện đáng để khoe khoang.
"Lý Thanh Vân, bớt lấy Huyết Cổ hù dọa ta. Phương thức giải cổ có ngàn vạn, chờ ngươi giải được cổ, cô có biện pháp để cho ngươi ngoan ngoãn nằm dưới thân cô thừa hoan."
Hách Liên Thần nắm cằm Lý Thanh Vân, dùng sức nâng lên đối diện mặt hắn, "Ta còn có rất nhiều dược có thể dùng trên người ngươi, cho dù trên người ngươi có Huyết Cổ, cô cũng có thể làm cho ngươi quỳ trên mặt đất khóc cầu cô sủng hạnh ngươi, cầu xin được trở thành nữ nhân của cô."
Dứt lời, liền dùng sức đẩy mặt Lý Thanh Vân.
Lý Thanh Vân bị đẩy quay mặt đi, tóc đen lộn xộn rủ xuống gương mặt.
Ở nơi Hách Liên Thần không nhìn thấy, Lý Thanh Vân khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng. Hách Liên Thần là người cực kỳ tự phụ, lại theo chủ nghĩa đại nam tử*, từ ngữ của hắn khiến Lý Thanh Vân ghê tởm lại bất mãn.
*tức là người luôn cảm thấy mình có trách nhiệm phải mạnh mẽ để bảo vệ, chăm sóc người yêu và gia đình (có lẽ nghĩa này ko dành cho HLT :)))
Nhưng cũng chính vì nguyên nhân này, Lý Thanh Vân càng muốn xé nát tên Hách Liên Thần tự phụ làm bậy kia, càng muốn hắn phải trả giá thê thảm vì sự mạo phạm vô lễ hôm nay.
"Thái tử điện hạ, đã đến phủ Thái tử."
Thanh âm của người hầu truyền đến.
Hách Liên Thần cười nói: "Đi thôi? Vân Vân?"
Dứt lời, hắn liền vươn tay ôm lấy Lý Thanh Vân, trước mắt bao người bước xuống xe ngựa.
Bên ngoài phủ đệ Thái tử, đã có chính phi trắc phi, cùng một đám nam sủng quỳ nghênh đón.
Lúc chợt nhìn thấy Thái tử điện hạ ôm một hồng y mỹ nhân bị bịt mắt trói tay chân xuống xe ngựa, cả đám không có biểu hiện kinh hoảng, ngược lại trong lòng đã nắm chắc, lặng lẽ dò xét người mới tới, đánh giá hắn làm sao được Thái tử điện hạ coi trọng, phải chăng có thể mượn sức.
Chính phi tên là Thượng Quan Hạnh, là đích nữ Tể tướng Tấn Quốc, tiểu thư khuê các, nhìn thấy người trong ngực Hách Liên Thần, không dám vọng ngôn, đôi mắt dịu dàng: "Thái tử điện hạ, ngài đã trở lại, vị này là đệ đệ mới tới sao?"
Hách Liên Thần gật đầu: "Chuẩn bị cho hắn một gian phòng."
Thượng Quan Hạnh cười hỏi: "Thái tử điện hạ, nhưng như thường lệ, dựa theo quy cách của thị thiếp?"
Nàng hỏi một câu, cũng chính xác là câu đám nam sủng phi tần ở hậu viện muốn hỏi.
Hách Liên Thần cúi đầu, nhìn Lý Thanh Vân, cười như không cười nói: "Dựa theo quy cách của thị thiếp."
Mu bàn tay Lý Thanh Vân đã nổi gân xanh, nếu hắn có thể hành động, hắn nhất định phải giết Hách Liên Thần!
Hắn đường đường là Ung Quốc đế quân, Hách Liên Thần lại lấy lễ tiểu thiếp đối đãi.
Mối sỉ nhục này...
"Vâng." Đôi mắt đẹp của Thượng Quan Hạnh mỉm cười, khom người, để người bên cạnh đỡ, nhìn người trong lòng Thái tử điện hạ, trong mắt có một chút thâm ý.
Các trắc phi theo sát Thái tử phi, nhao nhao nhìn về phía nàng.
Các nam sủng thì trầm mặc đi theo phía sau.
Phủ đệ Thái tử lại có thêm một vị tân nhân, việc này truyền khắp hậu viện phủ Thái tử.
Các phi tử nam sủng mỗi người đều mang tâm tư riêng, có người ghen tị, có địch ý, có người bảo trì trung lập, có người muốn quan sát.
Trạch đấu ở hậu viện này là một vũng bùn đen kịt không thấy đáy, ai cũng không biết tâm tư ai, lôi kéo kết phái chèn ép người khác thường xuyên xảy ra. Nếu Thái tử điện hạ sủng ái ai quá mức, bọn họ sẽ đem lửa ghen tị chuyển đến trên người kẻ đó.