Editor: camanlwoibieng
----------------%----------------
Trong hoàng cung đèn đuốc sáng trưng.
Gió đêm tháng Năm ấm dần lên.
Cung nhân cầm đèn lồng lục tục đi qua, lúc nhìn thấy Độc Cô Ly, hành lễ xong liền rời đi.
Hiện giờ tân đế lên ngôi, vị tân đế này cho quân sư tân nhiệm địa vị chí cao vô thượng, y tùy ý đi lại trong cung cũng không có bất kỳ cung nhân nào dám ngăn trở. Chỉ là khi nhìn thấy y, họ đối với vị quân sư bày mưu tính kế sau lưng tân đế này có thêm vài phần kiêng kỵ.
Độc Cô Ly đi qua Phụng Tiên Điện, Ngọc Tiền Cung, Kim Loan Điện, Long Tiên Cung...
Cửa cung phủ uyển ba ngàn điện, trang trọng uy nghiêm, tráng lệ đường hoàng.
Tòa hoàng cung huy hoàng này, chính là nơi người trong thiên hạ khao khát, cũng là chỗ người trong thiên hạ e ngại. Bởi các đế vương cầm quyền sinh sát trong mười năm tại vị đã cư ngụ ở đây.
Từng bước đi qua, Độc Cô Ly lần nữa nhớ lại cuộc gặp gỡ giữa y và Lý Thanh Vân.
Lúc đó y một tay bày mưu tính kế chiến tranh giữa Ung Quốc và Tuyết Quốc, làm gia tăng mâu thuẫn giữa hai nước. Ung Quốc xuất binh tấn công Tuyết Quốc, đã đánh vào hoàng cung, cung nhân trong Tuyết Quốc chạy trốn tán loạn, khắp nơi đều là thanh âm binh khí giao tiếp, cùng với tiếng chém giết đẫm máu.
Hoàng đế của Tuyết Quốc cũng chết dưới kiếm Tiêu Tử Nghĩa Tiêu Tướng quân của Ung Quốc.
Binh lâm thành hạ, Tuyết Quốc đã vong.
Độc Cô Ly mặc trường bào trắng như tuyết, tóc đen tuôn dài, ngồi ngay ngắn trên Thiên Ngọc Lâu, nhìn xuống khung cảnh chém giết trong cung, năm ngón tay thon dài gảy đàn, tiếng đàn tựa như Phạn âm Phật môn, phảng phất như tịnh triệt huyết dịch trên mảnh đất này, siêu độ vong hồn dưới cuộc chiến.
"Giết!"
"Bệ hạ! Có người đang chơi đàn!"
Theo vô vàn tiếng bước chân truyền đến.
Vô số tướng lĩnh lao ra, cầm kiếm chỉ vào Độc Cô Ly.
Tiếng đàn đột nhiên dừng lại.
Độc Cô Ly ôm lấy Thất Huyền Cầm, chậm rãi đứng dậy, lúc xoay người, liền nhìn thấy một thân ảnh màu đỏ thẫm, người đó ngũ quan diễm tuyệt lại tuấn mỹ vô cùng, một đôi mắt phượng kinh tâm động phách, cùng đôi môi đỏ tươi, nhìn qua liền kinh diễm. Mắt phượng hắn khẽ động, trong mắt hiện lên tia trêu chọc, tựa như là người cao ngạo nhất thế gian này.
Y lần đầu tiên đã nhận ra vị đế vương Ung Quốc khét tiếng này.
Ánh mắt Độc Cô Ly u tĩnh như nước, dây đàn sắc bén trong tay đã vận sức chờ phát động, chỉ chốc lát, tất cả mọi người sẽ chết ở đây.
Lý Thanh Vân bình tĩnh chăm chú nhìn y, nhìn qua mặt y, mắt phượng thế nào cũng không dời đi được, phất tay bảo tướng sĩ bên cạnh không được hành động hấp tấp, thẳng tắp đi về phía y, vững vàng ôm lấy thắt lưng y, tùy tiện sờ lung tung mặt và cổ của y.
Mắt phượng hắn khẽ nheo lại, giống như kẻ lưu manh đùa giỡn cô nương: "Mỹ nhân, muốn sống thì theo cô hồi cung." Nói xong, hắn ghé vào bên tai Độc Cô Ly nhẹ giọng nói, "Làm cấm luyến của cô."
Chỉ một câu nói, trong nháy mắt đã khiến Độc Cô Ly chán ghét hắn.
Hốc mắt Độc Cô Ly lạnh như băng, quay đầu lạnh lùng nhìn hắn, trong lòng đã nổi lên từng đợt sát khí. Người lúc trước dám đùa bỡn y như thế, đã bị y ngũ mã phanh thây.
Thế nhưng Độc Cô Ly nhịn xuống. Y không quên thân phận hiện tại của mình, chỉ là Nhị Hoàng tử Tuyết Quốc đã mất nước, y không muốn bị lộ tẩy, hơn nữa cũng có ý định đến Ung Quốc. Tuyết Quốc đã diệt, y có việc quan trọng hơn phải làm. Ung Quốc quá cường thịnh, mục tiêu tiếp theo của y chính là Ung Quốc.
...
Y lấy thân phận Hoàng tử vong quốc được Lý Thanh Vân mang đến Ung Quốc. Trên đường đi, Lý Thanh Vân nửa đêm đều thích nhìn chằm chằm mặt y.
Ánh mắt Lý Thanh Vân, y biết rõ nó có ý gì.
Trước kia những người thích y, nói yêu y, đám công tử quyền quý hay đùa bỡn y cũng dùng loại ánh mắt như vậy. Nhiệt liệt, trêu chọc, hiện lên một cỗ ý nghĩa cùng sắc thái khác nhau.
Lúc mười lăm tuổi y từng nghe được một vị văn thần của Tuyết Quốc âm thầm đàm luận về mình: "Nhị Hoàng tử điện hạ dung mạo xinh đẹp như thế, sớm muộn gì cũng sẽ làm hắn."
"Nhị điện hạ ở trên giường tư vị khẳng định rất tuyệt." "Nhị điện hạ khuôn mặt lạnh như băng, thật muốn làm hắn khóc nhìn những biểu cảm khác trên mặt hắn", "Nhị điện hạ càng ngày càng đẹp, vòng eo kia, thân thể kia, ta nhìn thôi cũng muốn thử một chút", "Nam Cung Tướng quân trông chừng hắn thật lâu, chỉ chờ hắn lớn lên... Ha ha ha!"
Về sau thậm chí còn có thần tử không biết sống chết trộm tiến vào phòng y, ý đồ giở trò với y, che miệng y lại hung ác nói, "Nhị điện hạ đừng kêu, dù kêu rách cả họng cũng sẽ không có người đến cứu ngươi đâu. Ngoan ngoãn, làm cho ta thoải mái, sau này bất kỳ vàng bạc châu báu nào cũng cho ngươi hết." Sau đó gã kia bị y chặt đứt nghiệt căn, không còn năng lực của nam nhân.
Y nghe những lời như vậy vô số lần, thêm cả bi kịch của mẫu hậu, nên mỗi lần nghe được, đều khiến y càng cảm thấy chán ghét đoạn tụ.
Thế cho nên khi Lý Thanh Vân ôm eo y, mắt phượng híp lại: "A Ly mỹ nhân, tối nay ngày tốt cảnh đẹp, ngươi trở thành người của cô, cái gì cô cũng cho ngươi."
Đôi mắt Độc Cô Ly lạnh như băng, sát tâm càng ngày càng nặng.
Đến mức về sau cho dù là động tâm, y cũng cảm giác không ra tâm ý của mình.
...
Hồi ức tan biến.
Độc Cô Ly đã bất tri bất giác đi tới Dao Hoa Cung.
Nơi đây có rất nhiều hồi ức mà y đã từng "chán ghét". Bây giờ lại là hồi ức nghĩ cũng không dám nghĩ.
Y hiện tại có bao nhiêu yêu Lý Thanh Vân, nhớ tới thái độ trước kia đối với Lý Thanh Vân, liền càng ngày càng bất an.
Trong Dao Hoa Cung, một nhóm cung nữ đã thay đổi, trong cung đèn đuốc sáng trưng.
Độc Cô Ly chau mày, trong cung có người?
"Thu thập sạch sẽ cho bổn công chúa!" Thanh âm ngang ngược truyền đến.
Một tỳ nữ diện mạo thanh tú đáng yêu khi nhìn thấy Độc Cô Ly, lập tức kinh hãi: "Độc Cô công tử!"
"Cái gì?" Lý Thanh Lan vội vàng xách váy đi ra, khiếp sợ nhìn Độc Cô Ly, sau khi xác nhận quả nhiên là y, trong mắt vừa giận vừa tức, chỉ vào Độc Cô Ly mắng ầm lên: "Độc Cô Ly! Bạch nhãn lang! Ngươi còn dám trở về?! Ta hỏi ngươi, ngươi đã đưa hoàng huynh ta đi đâu?! Ngươi sẽ không giết huynh ấy!"
Độc Cô Ly khẽ đáp: "Không có."
"Không có sao? Không có là tốt." Lý Thanh Lan vừa nói vừa khóc: "Độc Cô Ly, ngươi không có tâm a! Hoàng huynh ta đối xử tốt với ngươi như vậy, tại sao ngươi có thể đi giúp... Giúp người khác tính kế huynh ấy?"
Mộng Xu đỡ công chúa, nhẹ giọng nói: "Công chúa người đừng nói nữa, tai vách mạch rừng, cẩn thận dẫn lửa thiêu thân."
Đuôi mắt Độc Cô Ly đã đỏ lên một mảnh.
Lý Thanh Lan vừa thấy Độc Cô Ly đã không còn lý trí.
Nàng tức giận đến mức không còn quan tâm đến cái gì mà "tai vách mạch rừng". Đỏ mắt mắng: "Hoàng đế ca ca ta làm gì có lỗi với ngươi sao? Chi tiêu ăn mặc trong cung cái gì cũng cho ngươi thứ tốt nhất! Ngươi đẩy Hoàng đế ca ca của ta xuống sông Ngự Hoa Viên, hôn mê ba ngày ba đêm, huynh ấy không trách cứ ngươi! Không trách phạt ngươi, thậm chí còn đối tốt với ngươi hơn!"
"Ta chưa từng thấy người kiêu ngạo như huynh ấy dung túng ai như thế! Hoàng đế ca ca yêu ngươi như vậy, ngươi nói không muốn, huynh ấy liền không qua đêm ở Dao Hoa Cung, không nỡ động vào ngươi dù chỉ một chút! Độc Cô Ly, ngươi nghĩ ngươi là ai? Một tên vong quốc nô mà thôi! Không có Hoàng đế ca ca ngươi đã sớm chết! Ngươi dựa vào cái gì mà dám bưng tư thái cao cao tại thượng làm bộ làm tịch kia trước mặt Hoàng đế ca ca ta!"
"Ngươi chỉ ỷ vào việc huynh ấy thích ngươi! Yêu ngươi! Dung túng cho ngươi! Ngươi chưa bao giờ coi sự chân thành của huynh ấy là một vấn đề cả!"
"Hoàng đế ca ca của ta! Là bạo quân trong miệng dân chúng thiên hạ! Là người hỉ nộ vô thường! Tất cả mọi người đều sợ huynh ta! Nhưng huynh ấy đã làm gì có lỗi với ngươi?!"
Đôi mắt Độc Cô Ly phiếm hồng, nghe Lý Thanh Lan lớn tiếng tố cáo cùng mắng chửi, y không phản bác một câu, tùy ý để tiếng mắng chửi của Lý Thanh Lan hết lần này đến lần khác vang vọng bên tai.
"Hoàng huynh chính là cửu ngũ chi tôn! Huynh ấy muốn loại mỹ nhân nào không được! Nhưng huynh ấy thích ngươi! Trái tim luôn nghĩ đến ngươi! Huynh ấy vì không muốn ngươi thấy phản cảm chán ghét ngay cả ép buộc ngươi cũng không nỡ! Hoàng huynh muốn đợi đến lúc ngươi thật lòng!"
"Ngay cả khi ngươi không yêu huynh ấy, ngươi cũng không thể cùng... Cùng những người khác hợp tác, ngươi không thể phá hủy hoàng vị mà huynh ấy vẫn lấy làm kiêu ngạo!"
Vành mắt Lý Thanh Lan đỏ lên một mảnh, vừa mắng chửi vừa ngồi xuống, khóc ròng nói: "Ta muốn Cửu ca ta, ngươi đem Cửu ca trả lại cho ta."
Mộng Xu ngồi xổm người xuống, vỗ vỗ lưng Công chúa điện hạ, lo lắng an ủi nói: "Công chúa điện hạ, người đã khóc mấy ngày như vậy. May là đương kim bệ hạ không so đo với người, người cần cẩn thận một chút."
Lý Thanh Lan ủy khuất nói: "Lý Huyền mới sẽ không cưng chiều ta như Cửu ca."
Độc Cô Ly nhìn Dao Hoa Cung - nơi các đời sủng phi cư trú này.
Y thì thầm, "Sẽ trở lại lúc ban đầu."
Lý Thanh Lan tràn ngập oán hận nhìn y: "Không đâu. Hoàng huynh ta là một người kiêu ngạo như vậy, nếu huynh ta biết là ngươi hủy hoại huynh ấy, huynh ấy sẽ hận chết ngươi, làm sao có thể quay lại lúc ban đầu?"
Lời này từ miệng Lý Thanh Lan phát ra lực sát thương không lớn.
Nhưng Độc Cô Ly vẫn giật mình, "Sẽ."
Lý Thanh Lan lau nước mắt: "Ngươi nói cho ta biết, ngươi đưa hoàng huynh đi đâu rồi, ngươi rốt cuộc đã làm gì huynh ấy? ”
"Hắn rất tốt." Độc Cô Ly nhìn Lý Thanh Lan, nói, "Ta sẽ chiếu cố hắn thật tốt."
Trong lòng Lý Thanh Lan bất giác khủng hoảng: "Ngươi chiếu cố huynh ấy?"
"Ừm." Độc Cô Ly nhẹ nhàng gằm đầu.
Đôi mắt Lý Thanh Lan ửng đỏ, không hiểu mở to hai mắt: "Độc Cô Ly, ngươi đừng nói với ta rằng, ngươi đã giam cầm huynh ấy."
Độc Cô Ly không còn lời nào để nói.
Lý Thanh Lan từ trong biểu tình của y đoán ra chuyện gì đó, chấn kinh lại hoảng sợ, môi răng đều run rẩy: "Ngươi...... ngươi đem huynh... Các ngươi..."
Độc Cô Ly biết Lý Thanh Lan nghĩ cái gì.
Đơn giản là mối quan hệ thể xác giữa y và Lý Thanh Vân.
Y thừa nhận, "Ừ."
Lý Thanh Lan khiếp sợ lùi về phía sau một bước, miệng hơi mở ra, nhất thời nói không nên lời.
Mộng Xu hiển nhiên cũng mơ mơ màng màng, không thể tưởng tượng nổi nhìn Độc Cô Ly.
"Cái này... Đây là cách trả thù của ngươi?" Lý Thanh Lan vẫn không thể phản ứng lại, "Cho nên ngươi đem huynh ấy..."
Nàng lắc đầu, "Ta không thể chấp nhận được. Huynh ta là đế vương, là cửu ngũ chí tôn, huynh ấy... Huynh ấy thích nắm trong tay tất cả mọi thứ, huynh ấy sẽ không khuất phục dưới thân bất luận kẻ nào, huynh ấy làm sao có thể thần phục dưới thân ngươi, không, không có khả năng..."
Bốn phía trầm mặc quỷ dị.
"Là ngươi! Là ngươi ép buộc huynh ta! "Lý Thanh Lan nghĩ đến, liền khóc lóc nói: "Trước kia hoàng huynh chưa từng bức bách ngươi, ngươi lại ép buộc huynh ấy như vậy!"
"Độc Cô Ly, thật sự là tiện nghi gì cũng đều bị ngươi chiếm hết a!"
Trong ánh mắt Lý Thanh Lan tràn ngập oán hận.
Mộng Xu ôm lấy Lý Thanh Lan đang cận kề sụp đổ, nhẹ giọng nói: "Công chúa điện hạ, đừng nói nữa, hiện tại không thể so với trước kia."
Ánh mắt Lý Thanh Lan hận không thể giết Chết Độc Cô Ly.
Mộng Xu đỡ Lý Thanh Lan vào trong cung nghỉ ngơi, tìm một vị cung nữ hầu hạ nàng, sau đó xách váy chạy ra, ngẩng đầu nhìn Độc Cô Ly, cau mày nói: "Độc Cô công tử, hay là ngài mau chóng xuất cung đi. Công chúa điện hạ mấy ngày gần đây ăn không ngon ngủ không yên, nàng rất muốn bệ... Rất muốn ca ca của mình. Trông thấy ngươi, cảm xúc của nàng chập trùng quá lớn, điều này không tốt lắm."
Mộng Xu mím môi tiếp tục nói: "Nô tỳ đưa ngài ra ngoài đi."
Độc Cô Ly gật nhẹ đầu.
Cửa cung rất dài.
Mộng Xu nhìn cửa cung thật dài, lại nhìn qua Độc Cô Ly, nàng cảm thấy chuyện hôm nay có chút làm cho nàng thích ứng không nổi. Cái này, cái này... Nàng đem cái này cho một đôi làm phản, thực sự là quá sơ suất.
"Ngươi có chuyện gì muốn nói?" Độc Cô Ly liếc mắt một cái liền nhìn ra vị đại cung nữ bên cạnh Lý Thanh Lan này không phải là người bình thường.
Mộng Xu nghe vậy ngẩn ra, lập tức khẽ cười nói: "Nô tỳ không có."
Nàng nhìn Độc Cô Ly, cười nói: "Nô tỳ chúc mừng đại nhân, đạt được ý nguyện."
Độc Cô Ly lành lạnh nhìn cung nữ lớn gan dám trêu chọc người này một cái.
Mộng Xu cũng không sợ hãi, chỉ nhìn cửa cung thật dài, vừa đi vừa nói: "Độc Cô công tử muốn biết chuyện về hắn sao? Nô tỳ cũng có thể kể một ít."
Độc Cô Ly nghe vậy, bước chân dừng lại, bắt đầu đi chậm dần.
Mộng Xu cười nói: "Năm đó Quý phi nương nương sinh hạ Cửu điện hạ, cả cung đều có chút chú ý đến Cửu điện hạ. Có người a, sinh ra đã được người ta yêu thích. Chỉ là... Quý phi nương nương thịnh sủng, tiên đế một lòng một dạ nhào vào trên người Đoàn Quý phi cùng Cửu điện hạ, lạnh nhạt chúng phi tử chốn hậu cung. Dẫn đến việc Quý phi nương nương cùng Cửu điện hạ trở thành dằm trong thịt, gai trong mắt những người khác.."
"Nhất đảng của Hoàng hậu cùng Nạp Lan gia tộc hận nhất sự tồn tại của Quý phi nương nương, bọn họ không ngừng hãm hại Quý phi nương nương, vũ nhục Quý phi nương nương, quần thần gián ngôn muốn chém chết Quý phi nương nương, nói Quý phi nương nương là yêu nghiệt, nói nàng mê hoặc quân thượng, nói nàng đáng chết."
"Ngay từ đầu Quý phi nương nương đối với những lời nói này hoàn toàn không để ý tới, cũng không muốn cùng người khác tranh luận cái gì. Nàng chỉ muốn nhìn Cửu điện hạ lớn lên, mỗi ngày đều nghĩ xem làm cách nào để làm quần áo nhỏ xinh đẹp cho Cửu điện hạ, nấu cho Cửu điện hạ những thứ hắn thích ăn."
"Nhưng mà, những người đó hận Quý phi nương nương, hận Cửu điện hạ. Thịnh sủng thành nguyên tội. Cửu điện hạ ở nơi tiên đế cùng Quý phi nương nương không thấy, một mực bị phe phái Hoàng hậu khi dễ. Người làm phụ mẫu, có trời mới biết lúc Quý phi nương nương biết bảo bối mình yêu thương nhất bị người khác khi nhục như thế có bao nhiêu thương tâm."
"Cho nên Quý phi nương nương vì Cửu điện hạ mà bắt đầu đấu tranh quyền vị trong cung, trong bóng tối âm thầm nhằm vào Hoàng hậu, không ngừng phá hỏng hết Hoàng tử này đến Hoàng tử khác..."
"Quý phi nương nương hiểu rõ, hài tử của nàng chỉ có ngồi trên vị trí tôn quý uy nghiêm nhất kia, người khác mới không dám khi dễ hắn. Nàng muốn con mình đứng trên kẻ khác, vì vậy bắt đầu lên kế hoạch từ rất sớm."
"Nhưng mà... Quý phi nương nương chết rồi, bị người của Hoàng hậu siết cổ đến chết. Lúc ấy Cửu điện hạ đứng một bên nhìn, tất cả mọi người bất lực... Sau khi Quý phi nương nương chết, Cửu điện hạ nhốt mình trong tẩm điện, không ăn không uống, người khác khuyên thế nào cũng vô dụng, sau đó... Cửu điện hạ tính tình đại biến, càng ngày càng trở nên sát phạt quyết đoán, càng ngày càng cực đoan."
"Ta nghĩ... Cửu điện hạ cũng rất hận chính mình lúc trước bất lực đi."
Mộng Xu lau nước mắt, cười nói: "Độc Cô công tử, Cửu điện hạ trải qua nhiều năm như vậy, may mắn có Lục Công công bên cạnh bồi hắn, nếu không hắn vẫn là một người cô độc chiến đấu."
Độc Cô Ly phục hồi tinh thần.
Mộng Xu dừng bước, ôn nhu nhìn Độc Cô Ly: "Người trong thiên hạ đều mắng hắn, không ai hiểu cho hắn, rất ít người đứng ở bên cạnh hắn cùng hắn kề vai sát cánh."
"Ta nghĩ, hắn hẳn là cần một người vô luận hắn thế nào cũng kiên định đứng ở bên cạnh hắn, hiểu hắn, chọn hắn, bao dung tình yêu của hắn."
Mộng Xu đáng tiếc nói: "Trước kia Độc Cô công tử có cơ hội này, nhưng hiện giờ... Đáng tiếc"
Ánh mắt Độc Cô Ly sâu thẳm: "Ngươi biết không ít đi."
"Nô tỳ không quan trọng, quan trọng là Độc Cô công tử có chịu vì hắn mà trả giá hết thảy hay không? Nô tỳ tin rằng, Quý phi nương nương trên trời có linh thiêng, nhất định cũng rất vui khi thấy Cửu điện hạ có thể có được một hiền thê vừa lòng đẹp ý."
Mộng Xu hành lễ: "Độc Cô công tử, nô tỳ chỉ tiễn ngài đến đây thôi, trong cung đêm tối, ngài nhìn đường cẩn thận."
Độc Cô Ly liếc mắt nhìn bóng lưng vị cung nữ này, liền xoay người rời đi.
Đã là nửa đêm--
Độc Cô Ly ngồi lên xe ngựa, xe ngựa chậm rãi chạy vào phủ đệ bên ngoài cung.
Y nhắm chặt hai mắt, lúc nhắm mắt lại, là hình ảnh Lý Thanh Vân khi còn nhỏ bị khi dễ, những hình dung kia biến thành mộng cảnh, ở trong đầu y không ngừng chồng chéo.
Chỉ cần tỉ mỉ nhớ tới, y cảm thấy giống như chính mình là người trải nghiệm cảm giác đó vậy. Hắn lúc ấy phải có bao nhiêu tuyệt vọng?
Độc Cô Ly tự hỏi, y hủy đi, đối với A Vân mà nói là cái gì?
----------------%-----------------
Trong phủ đệ một mảng yên tĩnh.
Trong sương phòng.
Tiếng hít thở đều đặn.
Độc Cô Ly nhẹ nhàng mở cửa phòng lại đóng lại, rón rén đi đến bên giường, thấy Lý Thanh Vân đã ngủ say. Y vươn tay, chậm rãi vuốt ve mái tóc của Lý Thanh Vân, lẳng lặng nhìn khuôn mặt lúc ngủ của hắn.
Khi hắn ngủ, đuôi mắt đỏ bừng, một giọt nước mắt treo ở khóe mắt, miệng hơi hé mở, không biết mơ thấy cái gì, nhẹ giọng nói mớ.
Cuối cùng, Độc Cô Ly vì không muốn đánh thức hắn, đi sương phòng khác đi ngủ.
Một vầng trăng sáng giữa trời.
Có người một đêm ngon giấc.
Có người một đêm không ngủ.
Hôm sau, Lý Thanh Vân mơ mơ màng màng tỉnh lại, dụi mắt liền nhìn thấy Độc Cô Ly bưng nước rửa mặt tới.
Hắn chậm rãi đứng dậy, sắc mặt có chút tái nhợt, tóc mực xõa xuống bên hông.
Độc Cô Ly tận chức tận trách hầu hạ hắn, từ rửa mặt lau mặt, đến đút cơm, từ đầu đến cuối đều không mượn tay người khác, tự mình hầu hạ. Cung nhân trong cung cũng không có hầu hạ người đếm mức thoải mái như y.
Đoàn Ngâm cũng không theo kịp, ở đây giống như thùng rỗng kêu to.
Bởi vì Độc Cô Ly không thích người khác động vào Lý Thanh Vân.
Lý Thanh Vân tùy ý để Độc Cô Ly lau mặt cho hắn, lại tùy ý để y đút cơm cho mình.
Hắn thấp giọng nói: "Độc Cô Ly, ngươi đã giam lỏng ta gần một tháng rồi."
Động tác trên tay Độc Cô Ly hơi khựng lại.
"Ngươi không cho phép ta nói chuyện với bất cứ ai, không cho phép ta gặp bất kỳ ai, không cho ta ra khỏi cái phủ này ... Việc gì cũng phải nghe ngươi, ta thật sự trở thành chim Hoàng Yến ngươi nuôi a."
Lý Thanh Vân nhìn một bàn đầy thức ăn, một chút thèm ăn cũng không có.
"A Vân." Độc Cô Ly cầm tay hắn, "Ngươi là Mỹ Nhân tộc, ngươi hiểu rõ đi ra ngoài sẽ có nguy hiểm mà. Nhiều nam nhân như vậy, họ muốn ngươi, họ thấy ngươi liền muốn bắt nạt ngươi."
Lý Thanh Vân không nói gì, đứng dậy đi ra phía cửa sổ. Một tháng nay, hắn nghĩ tới một ngàn một vạn phương pháp thoát thân, nhưng sự thật đúng như lời Độc Cô Ly nói.
Bây giờ hắn đã mất tất cả mọi thứ. Không có Độc Cô Ly ở đây che chở, hắn rời khỏi nơi này nhất định sẽ gặp nguy hiểm, hơn nữa rất có khả năng bị ngấp nghé, cũng sẽ bị cừu nhân của hắn giết chết.
Ngược lại nơi này củ Độc Cô Ly mới là an toàn nhất.
Hắn mở cửa sổ, nhìn mỗi một cảnh sắc bên ngoài sân, dưới cửa sổ là một cái ao, bên ngoài có rất nhiều cao thủ trông coi, còn có Bạch Cảnh Sách ngày thường không ngừng trèo tường trêu đùa chọc cười hắn, cùng với một con mèo xinh đẹp cao quý, chim chóc trên trời bay tới bay lui.
Thần sắc Lý Thanh Vân thoáng hoảng hốt.
Độc Cô Ly cầm lấy áo choàng, khoác lên vai hắn, buộc dây giúp hắn, thuận theo ánh mắt của hắn nhìn sang, dừng một chút, nói: "A Vân, ta biết ngươi muốn cái gì. Nhưng thời cơ vẫn chưa chín muồi, ta nhất định sẽ trả lại Ung Quốc cho ngươi."
Lý Thanh Vân dường như chưa từng nghe thấy.
Hắn không nhìn Độc Cô Ly, cởi áo choàng ra, ném trên mặt đất, ngồi xuống giường, đưa lưng về phía Độc Cô Ly.
Độc Cô Ly nhặt áo choàng lên, treo lên xà treo, tiến đến từ phía sau ôm lấy thắt lưng Lý Thanh Vân, ngậm lấy vành tai hắn, nhẹ giọng dỗ dành: "A Vân, lại tức giận sao?"
Mắt phượng Lý Thanh Vân ửng đỏ, bị cắn hừ nhẹ một tiếng. Hắn là Mỹ Nhân tộc, thân thể này cũng càng ngày càng không nghe sự khống chế của hắn, bị Độc Cô Ly chạm vào một cái, cả người liền ngứa ngáy, khóe mắt đỏ lên một mảnh.
Mái tóc đen nhánh như thác lại hơi buông xuống, Độc Cô Ly vén mái tóc đen của hắn lên, ôm cả người Lý Thanh Vân vào trong ngực, cúi người ngậm lấy đôi môi mềm mại hồng nhuận của hắn.
Độc Cô Ly vén mái tóc ướt đẫm mồ hôi của Lý Thanh Vân, hai tròng mắt ôn nhu.
Lý Thanh Vân nâng đôi mắt phượng ướt át lên, nhìn Độc Cô Ly, nói: "Ta muốn đi ra ngoài."
Độc Cô Ly nâng mặt hắn, nhẹ giọng nói: "A Vân, bên ngoài nguy hiểm."
Lý Thanh Vân hai mắt vô thần nhìn chằm chằm y: "Ngay cả đi trong sân cũng không được?"
"Ta..." Độc Cô Ly thấy đôi mắt phượng mệt mỏi của hắn, không thể nói lời phản bác nào, chỉ có thể nhẹ giọng đáp: "Được, đều nghe ngươi."
Lý Thanh Vân chậm rãi đứng dậy, mặc xiêm y.
"Ngươi có thể đi không?" Độc Cô Ly nhìn hắn muốn nói lại thôi, thấy hắn không nói gì, vội vàng đến mặc xiêm y giúp hắn.
...
Độc Cô Ly khoác áo choàng cho hắn, ôm lấy thắt lưng hắn, đỡ hắn chậm rãi ra khỏi tiểu viện này.
Lý Thanh Vân sau mỗi một bước đi, sắc mặt đều trắng một chút, hắn hít một hơi khí lạnh nói: "Độc Cô Ly, ngươi thật sự quá đáng."
Độc Cô Ly biết hắn chỉ cái gì, đôi mắt tràn ngập áy náy: "A Vân, ngươi... Có đau không? Còn đi được không? Ta cõng ngươi."
"Không cần." Lý Thanh Vân trong lòng vô cùng tĩnh táo. Hắn hiện giờ đã có thể dò ra điểm mấu chốt của Độc Cô Ly khoảng bảy tám phần. Biết làm thế nào có thể khiến y đau lòng nhất. Càng biết làm thế nào gây cho y sự bất an nhất.
Nhưng hắn không muốn tiếp tục ở lại nơi này của Độc Cô Ly, hắn nhất định phải nghĩ biện pháp rời khỏi nơi này mới được.
Độc Cô Ly nói giúp hắn mưu đoạt Ung quốc.
Thật lố bịch...
Lý Thanh Vân cảm thấy đồ của mình nên do chính mình đoạt về, dựa vào cái gì phải tiếp nhận "bố thí" cùng lấy lòng từ Độc Cô Ly. Hôm nay Độc Cô Ly cho dù có cẩn thận lấy lòng hắn thế nào chăng nữa, hắn cũng chỉ muốn mau chóng rời đi.
Hết thảy quá khứ, đều đang cười nhạo hắn, quả thực ngu xuẩn, một tấm chân tình bị người ta coi như cỏ rác, mới trở nên như bây giờ mất ngôi vị Hoàng đế lại mất cả người.
Mà làm thế nào để rời đi, Lý Thanh Vân đặt mục tiêu lên người Bạch Cảnh Sách.
Pháo hôi công trong cốt truyện gốc.
Bạch Cảnh Sách.
--Bạch Cảnh Sách không thích Độc Cô Ly, hắn thích Lý Thanh Vân.
Lý Thanh Vân ở cạnh cửa sổ kia nhìn Bạch Cảnh Sách ngày này qua ngày khác trèo tường chọc hắn vui vẻ.
Không có vui vẻ.
Hắn trái lại cảm thấy Bạch Cảnh Sách người này có thể sử dụng. Rời đi được hay không, có lẽ cần Bạch Cảnh Sách hỗ trợ.
"A Vân, hôm nay Mặt Trời rất tốt." Độc Cô Ly đỡ Lý Thanh Vân, bắt đầu tìm kiếm đề tài, nhưng y từ nhỏ ít nói, không biết nói cái gì mới làm cho người trong lòng vui vẻ.
Quả nhiên, Lý Thanh Vân cái gì cũng không trả lời. Một bộ dáng không yên lòng, quan sát địa thế cùng địa đồ, suy tư làm cách nào để rời đi là an toàn nhất chắc chắn nhất.
Lý Thanh Vân không đáp lại y.
Tình yêu không được đáp lại là đau khổ nhất.
Độc Cô Ly trầm mặc tiếp nhận sự ghẻ lạnh cố ý từ Lý Thanh Vân, mấy ngày nay, y cũng đã quen với sự trầm mặc của Lý Thanh Vân.
Lý Thanh Vân đối với y có đôi khi ngay cả nói cũng lười nói.
Ánh mắt cũng lạnh như băng.
Dù Độc Cô Ly cẩn thận chọc hắn vui vẻ như thế nào, lấy việc ra ngoài chơi làm vui lòng hắn, Lý Thanh Vân cười cũng sẽ không cười một chút, chỉ nhàn nhạt liếc qua một cái liền quay đầu đi.
"Cửu Nhi!" Bạch Cảnh Sách nhìn thấy hắn, đôi mắt sáng ngời, "A Ly, ngươi cuối cùng đã chịu để hắn ra ngoài?"
Lý Thanh Vân trông thấy Bạch Cảnh Sách, rốt cuộc nở nụ cười: "Bạch Cảnh Sách."
Bạch Cảnh Sách nhìn lý Thanh Vân sắc mặt hơi tái, đi đường đều cần người nâng đỡ, đố kỵ nhìn về phía Độc Cô Ly.
Độc Cô Ly chỉ nhìn Lý Thanh Vân, hắn đang nở nụ cười với nam nhân khác. Đôi mắt y ẩn đỏ, giấm trong lòng lặng lẽ sinh trưởng.
Lý Thanh Vân sao có thể cười với nam nhân khác.
Y đem khó chịu nuốt vào trong bụng, trầm mặc một câu cũng không nói.