*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
” Nếu biết ngươi sẽ đến xem hoa đăng thì lúc trước ta đã ở khách điếm đối diện rồi.” Đoạn Bạch Nguyệt: ” Tầm nhìn cũng sẽ thoáng hơn một chút.”
” Cũng đâu phải tiểu hài tử mà muốn nhìn hoa đăng liền phải chen lấn giành những vị trí gần nhất.” Sở Uyên nhìn hắn cười: ” Chính ngươi cũng nói rồi, ở trong cung quá bức bối nên mới ra ngoài hít thở không khí thôi.”
Đây là con phố náo nhiệt sầm uất nhất vương thành, cho dù đóng hết cửa sổ thì cũng vẫn nghe được tiếng ầm ĩ huyên náo bên dưới, đường cao nóng hầm hập tuy vẫn còn đang được chiên trong nồi nhưng mùi thơm thì đã len lỏi lên tận lầu hai, hương vị vô cùng ngọt ngào.
” Ăn không?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
Sở Uyên gật đầu: ” Ăn.”
” Chờ ta.” Đoạn Bạch Nguyệt đứng dậy ra cửa.
Trong phòng bên cạnh, Đoạn Dao mở to mắt tha thiết nói: ” Ta cũng muốn ăn.” Sao mà thơm như thế!
” Nghe lời, nhịn một chút.” Nam Ma Tà tiếp tục dán người lên tường, đưa một tay ra vỗ vỗ lên đầu hắn: ” Đợi lát nữa sư phụ dẫn ngươi xuống lầu ăn suất nóng hổi mới ra lò.”
Sở Uyên đứng bên cửa sổ nhìn Đoạn Bạch Nguyệt đi xuyên qua đường phố, hòa vào đám tiểu oa nhi đang đợi mua đường cao, mua xong lại đi vào gian hàng điểm tâm bên cạnh, cuối cùng lúc trở lại còn không quên lấy thêm mấy túi thịt bò kho.
” Nếm thử xem.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Mỗi ngày đều có thể thấy rất nhiều người xếp hàng mua thịt bò kho của nhà này, chắc là rất ngon.”
” Lão bản của gian hàng điểm tâm này đã từng là ngự trù trong cung.” Sở Uyên cũng không dùng đũa, đưa tay ngắt một miếng thịt bò ăn.” Sau đó có một lần không cẩn thận té gãy chân nên mới chuyển ra khỏi cung, về quê nhà Giang Nam ở ba năm. Nhưng vì nhớ nhi tử ở vương thành nên trở lại, cũng không chịu cảnh ăn không ngồi rồi nên mới mở ra hàng bò kho Bát Phương này.”
Đoạn Bạch Nguyệt tiện tay cầm một miếng thịt bò ném vào trong miệng, gật đầu: ” Đúng là không tệ.”
” Chỉ là “không tệ” thôi sao?” Sở Uyên nhìn hắn.
” Hả?” Đoạn Bạch Nguyệt suy nghĩ một chút: ” Nếu không để ta khen thêm vài câu? Mềm mà không nhão, kích cỡ từng miếng vừa phải, màu đỏ của thịt rất tươi, vào miệng lập tức tan ngay.”
Đoạn Dao và Nam Ma Tà trong phòng bên cạnh cùng nhau nuốt nước miếng, đơn giản đói khát.
Sở Uyên lắc đầu: ” Tám tuổi năm ấy lúc ngươi tiến cung thì nói thích ăn cái này, còn nói tương lai muốn phái đầu bếp của Tây Nam Phủ tới vương thành học.”
Đoạn Bạch Nguyệt:”….”
” Cũng biết ngươi đã quên.” Sở Uyên từ từ nói: ” Phạt ngươi hôm nay không được ăn.”
” Chỉ là một món kho ăn hơn mười năm trước, có quên cũng không đến mức là tội không thế tha thứ đi?” Đoạn Bạch Nguyệt kéo cái ghế qua ngồi bên cạnh hắn: ” Những chuyện quan trọng thì dù chỉ một chuyện nhỏ xíu ta cũng chưa từng quên.”
” Ví như?” Sở Uyên hỏi.
” Ví như đã từng nói, sau này rồi sẽ có một ngày cùng nhau trở về tây nam.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Lúc đó ngươi cũng đã đáp ứng rồi.”
” Gì a?” Sở Uyên học hắn đưa hai tay chống cằm: ” Nhớ không ra, quên rồi.”
” Ta chưa quên là được.” Đoạn Bạch Nguyệt giúp hắn thổi nguội đường cao: ” Có chút nóng, ăn từ từ thôi.”
“Kia là cái gì?” Sở Uyên thấy một bao bố nằm trơ trọi ở góc tường nên hỏi.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Dụng cụ dịch dung.” Dù sao đây cũng là vương thành, không giống những địa phương khác, quan viên trong triều biết mình không hề ít, để tránh xảy ra sự cố thì cẩn thận một chút vẫn hơn.
Sở Uyên kề sát vào săm soi mặt hắn.
Đoạn Bạch Nguyệt bật cười: ” Không sao đâu, da dày thịt béo, không giống ngươi.”
” Đáng giá sao?” Sở Uyên hỏi.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Đáng giá.”
Sở Uyên nhìn hắn, trong khoảnh khắc cũng không biết mình nên nói cái gì, lớn nhỏ cũng là một biên cương vương, nhưng ngay cả việc có thể quang minh chính đại đi dạo trên đường cũng là hi vọng xa vời, có thật là đáng giá không?
” Lại suy nghĩ lung tung cái gì?” Đoạn Bạch Nguyệt thở dài, đưa tay niết lấy cằm hắn: ” Đã nói rồi mà, không được hối hận chuyện năm đó.”
Giọng Sở Uyên rất nhỏ: ” Bây giờ người người nhắc đến tên ngươi cũng đều là bêu danh.”
“Ai nói, không phải dạo trước còn có công chúa sống chết đòi gả cho ta sao?” Đoạn Bạch Nguyệt không lưu tâm. ” Huống hồ những người đó thì có thể nói cái gì? Tới tới lui lui cũng chỉ là dã tâm lang sói hay mưu đồ bất chính mà thôi. Nếu ta để tâm những thứ này thì quả thực là đã ăn quá nhiều trùng rồi.”
Sở Uyên cũng không nói gì, vẫn như là đã rơi vào thế giới riêng của mình. Mười mấy năm qua, hai người cũng từng lợi dụng lẫn nhau, cũng từng gắn bó sinh tử, những gì cần nói cũng đã nói, những chuyện cần làm cũng đã làm quá nhiều rồi, không biết từ lúc nào đã không còn có thể nhìn ra suy nghĩ trong lòng hắn nữa. Thậm chí cho dù là hiện tại, thi thoảng mình cũng sẽ hoảng hốt tinh thần, cảm thấy nhìn không rõ người trước mắt, cũng nhìn không rõ đường đi trong tương lai.
” Vì sao bên kia lại yên tĩnh như vậy?” Đoạn Dao thấy bất ổn.
Nam Ma Tà nhìn hắn, khẽ “Suỵt..” một tiếng rồi nhẹ nhàng mở cửa phòng, rón ra rón rén lần tới trước cửa phòng hai người, tiếp tục nghe trộm.
Trong phòng, Đoạn Bạch Nguyệt cũng nhíu mày, có chút lo lắng nhìn Sở Uyên, hỏi: ” Làm sao vậy?”
Sở Uyên đưa tay nhẹ nhàng chạm vào gò má hắn, nhắm mắt lại hôn lên.
Ngoài cửa, Đoạn Dao mặt mày hưng phấn, cũng học theo sư phụ rón rén tới đây, chuẩn bị nghe lén, ai ngờ lại bị Nam Ma Tà túm cổ mạnh mẽ xách về phòng.
Tiểu oa nhi không xem được a, cảnh hôn môi mà nhìn sẽ hư mất.
Xúc cảm trên môi quá mức chân thực, trong đầu như là có cái gì ầm ầm đổ vỡ, Đoạn Bạch Nguyệt sửng sốt trong chốc lát, sau đó liền ôm chặt lấy vòng eo hắn, mạnh mẽ áp lên vách tường.
Sở Uyên cũng không nói gì, chỉ nhìn thẳng hắn.
Đáy mắt Đoạn Bạch Nguyệt tràn đầy tơ máu, trong lòng cũng không biết là tư vị gì. Chưa từng nghĩ sẽ có một ngày người này lại chủ động thân cận hắn, nhiều năm trôi qua như vậy, cả hai người đều cẩn thận che giấu một giới tuyến vô cùng mong manh.
Chỉ là giờ khắc này, không thèm nghĩ tới giang sơn xã tắc gì nữa, dù biết rõ chỉ cần một lần xúc động thì sẽ phải rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục, nhưng cũng không muốn quản. Đoạn Bạch Nguyệt cúi đầu hôn người trong lòng mình thật sâu, hàng mi Sở Uyên khẽ run rẩy, đầu lưỡi mềm mại nóng bỏng, muốn né tránh, rồi lại càng như đón ý hùa theo.
Không biết qua bao lâu Đoạn Bạch Nguyệt mới hơi buông lỏng cánh tay, nhưng cũng không muốn thả người mà lại kề sát vào hôn một cái.
Sở Uyên đưa tay đẩy hắn ra, bên tai có chút hồng.
Trong phòng rất yên tĩnh.
Lát sau Sở Uyên mới nói: ” Ta phải về cung rồi.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Bây giờ không cần ta nữa?”
Sở Uyên: “…”
Đoạn Bạch Nguyệt cười nhẹ, kéo người ôm vào lòng: ” Ngồi thêm một lát nữa, rồi ta đưa ngươi về cung.”
” Tối nay đi gặp Cố Vân Xuyên đi.” Sở Uyên nói: ” Có thể hắn thật sự có chuyện quan trọng muốn tìm ngươi.”
” Được.” Đoạn Bạch Nguyệt đáp ứng.
Ngoài cửa sổ truyền tới tiếng dân chúng cười đùa, trên sông trôi nổi cũng có hơn trăm cái đèn hoa đăng, lắc lư lắc lư nối thành một chuỗi dài.
Sở Uyên đứng cạnh giường, ngẩn người nhìn chuỗi đốm sáng hoa đăng kia.
” Ước một điều đi!” Đoạn Bạch Nguyệt ôm lấy hắn từ phía sau: ” Chưa biết chừng có thể thành hiện thực.”
Sở Uyên nói: ” Ước ngươi cả đời hạnh phúc an khang.”
Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu: ” Không phải ta, mà là chúng ta.”
Sở Uyên cầm lấy bàn tay đang ôm eo mình, chậm rãi lồng vào nhau, dựa người vào lòng hắn.
Bên bờ sông, Lưu Đại Quýnh đang cùng Đào Nhân Đức ăn bánh trôi hoa quế, tất nhiên vẫn là Thái phó đại nhân trả tiền.
” Lần sau nếu muốn nhờ Hoàng thượng phê tấu chương, ngươi mang tôn tử của mình ra mà cống hiến.” Lưu Đại Quýnh oán giận: ” Đừng liên lụy người vô tội.”
” Không phải tôn tử kia của ngươi vừa mới sinh ra sao? Vừa khóc oa oa chào đời thôi mà, Hoàng thượng vẫn chưa thấy nó lần nào, có gì mà phải lo lắng.” Đào Nhân Đức nói: ” Tôn tử của ta mỗi ngày đều chạy vào cung làm loạn, Hoàng thượng gặp nó lần nào là phải đau đầu lần đó.”
” Ngươi nghĩ sai rồi.” Lưu Đại Quýnh nói: ” Hoàng thượng của ta vốn đã không muốn tuyển phi lập hậu, nếu được nhìn các tiểu oa nhi đáng yêu nhiều một chút, chưa biết chừng sẽ có thể đổi ý, vậy thì càng hay rồi.”
” Không biết xấu hổ hay sao mà còn nói như vậy?” Đào Nhân Đức bỏ muỗng xuống: ” Ngày nào ngươi cũng tích cực làm mai cho người khác, lại không thấy ngươi mai mối cho Hoàng thượng người nào.”
” Kia chính là hoàng thượng của ta a, người bình thường làm sao có thể xứng được.” Lưu Đại Quýnh nói năng đầy lý lẽ: ” Nếu muốn nạp phi, ít nhất cũng phải dung mạo xuất chúng xuất thân cao qúy, còn phải biết nóng biết lạnh biết tiến biết thối, ngươi nói thử ta xem, trong vương thành này có được mấy nhà có khả năng làm được?”
Đào Nhân Đức liên tục lắc đầu: ” Trong vương thành không có thì ra ngoài thành tìm. Đúng lúc mấy ngày nữa phải tới Bắc Hành Cung, trên đường đi ngươi phải nhìn kĩ một chút, gần đây mí mắt ta cứ nháy liên tục, biết đâu chừng thật sự có nhân duyên.”
” Nghe bản quan khuyên một câu, mí mắt của ngươi nháy là do có chuyện nhọc lòng thôi, nào có bản lĩnh xuất hiện nhân duyên.” Lưu Đại Quýnh làm vẻ mặt ghét bỏ: ” Còn nữa, ngươi xem, trên ót của ngươi tấm tấm đồi mồi, nghìn vạn lần đừng kéo nhân duyên cho hoàng thượng của ta là một người mặt rỗ đó.”
Đào Nhân Đức nghĩ, sớm muộn gì cũng có một ngày mình bị cái bà mối này tức chết!
Đoạn Bạch Nguyệt cũng đúng lúc này hỏi: ” Bắc Hành Cung ư?”
” Ừ!” Sở Uyên gật đầu: ” Hằng năm vào lúc này đều sẽ tới đó ở một đoạn thời gian. Đi xem dân chúng hai bên đường, cũng là để mở mang tầm mắt một chút, đây là quy củ phụ hoàng định ra.” Nói xong dừng một chút, lại cười: ” Nhưng ta nghĩ chẳng qua là vì ngại khí trời ở vương thành quá nóng, cho nên phụ hoàng mới tìm cái cớ để có thể nghỉ ngơi thôi.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Thành Vân Đức là nơi núi sâu rừng rậm, quả thực mát mẻ hơn ở đây nhiều.”
” Ngươi thì sao?” Sở Uyên hỏi: ” Phải về tây nam ư?”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Không về.”
” Ra ngoài lâu như vậy, không sợ biên cảnh nổi loạn à?” Sở Uyên quay đầu nhìn hắn.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Chờ ngươi tận mắt xem qua thì sẽ biết, biên cảnh tây nam có lẽ là biên cảnh an ổn nhất của Đại Sở, hơn nữa an ổn đó cũng không phải dựa vào vũ lực trấn áp mà có. Trước kia bảy mươi hai trại của Miêu Cương đều theo kiểu tự quản lý, ngày ngày câu tâm đấu giác hạ độc lẫn nhau chỉ vì tranh đoạt phòng ốc và lương thực. Bây giờ đã được thống nhất, mọi người đều có chỗ ở, có đất đai để canh tác, còn thường xuyên được Tây Nam Phủ ban thưởng, cuộc sống rất tốt. Bọn họ cũng không giống các bộ tộc Mạc Bắc dũng mãnh thiện chiến thủ đoạn cao siêu, cho dù có đoàn kết một lòng thì cũng không thể nào gây ra sóng to gió lớn được, ngay cả tây nam cũng chưa ra được huống chi là vương thành, cần gì phải tự làm mất mặt.”
” Ngươi cũng có một ngày nói người khác dã tâm lang sói a.” Sở Uyên cọ cọ gáy mình vào ngực hắn.
” Hôm nào ta lôi kéo bọn họ dựng một lá cờ thật to, ngươi nói xem khi tin tức truyền tới vương thành có thể dọa vị Thái phó đại nhân kia ngất xỉu hay không?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
Sở Uyên dở khóc dở cười: ” Chuyện này mà cũng có thể lôi thái phó đại nhân vào là sao?”
” Ngày nào hắn cũng chửi ta, ngươi lại không cho ta đi đánh hắn.” Đoạn Bạch Nguyệt tựa cằm vào vai Sở Uyên: ” Chỉ có thể nói xấu.” Thật là vô cùng ủy khuất.
Trời tối muộn, dân chúng tới xem hoa đăng cũng dần dần tản đi, Đoạn Bạch Nguyệt cũng tiễn Sở Uyên về hoàng cung.
Nam Ma Tà và Đoạn Dao vắt người lên bệ cửa sổ, tha thiết nhìn theo bóng lưng của hai người đang xa dần, cơ hồ phải thò ra bên ngoài hơn nửa thân thể.
Đêm nay nghìn vạn lần phải ngủ lại trong cung a!
Tứ Hỉ công công đang dựa cửa ngủ gà ngủ gật, nghe được động tĩnh vội vàng mở mắt ra, thấy hai người đều đã trở về rồi mới thở phào nhẹ nhõm.
” Trong khoảng thời gian này có ai tới tìm trẫm không?” Sở Uyên hỏi.
” Không có, rất yên tĩnh.” Tứ Hỉ công công cười ha hả, sau này hoàng thượng cứ việc yên tâm ra ngoài đi dạo.
” Vậy liền nghỉ ngơi thật tốt đi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Ta đi gặp Cố huynh xem có chuyện gì, sau đó—-“
” Sau đó trở về khách điếm nghỉ ngơi.” Sở Uyên vỗ vỗ sườn mặt hắn: ” Mấy ngày nay ngươi chưa từng ngủ ngon, đêm nay nói chuyện với Cố Vân Xuyên xong chắc cũng đã quá nửa đêm rồi, không cho phép chạy lung tung nữa.”
“Cũng tốt.” Đoạn Bạch Nguyệt cười cười: ” Vậy tối mai ta trở lại xem ngươi.”
Sở Uyên gật đầu, nhìn hắn nhảy qua tường viện rời đi, cảm thấy có chút buồn cười.
Động tác đúng là càng ngày càng thành thạo a.
“Hoàng thượng.” Thấy hắn tâm tình tốt, Tứ Hỉ cũng vui vẻ lây, đứng bên cạnh nói: ” Có cần phải truyền nước nóng tới tắm rửa không?”
” Đợi lát nữa đi, còn sớm.” Sở Uyên nói: ” Trẫm lại tới thư phòng xem tấu chương.”
Tứ Hỉ: “….”
Sở Uyên nhìn hắn cười: ” Trẫm biết rồi, sẽ về sớm nghỉ ngơi.”
Tứ Hỉ liên tục dạ dạ dạ, đỡ hắn tới ngự thư phòng.
Tấu chương vẫn như cũ đặt trên bàn, cũng có không ít chuyện nhưng tâm tình của Sở Uyên so với hôm qua tốt hơn nhiều lắm, thậm chí trên mặt cũng mang ý cười.
Tứ Hỉ công công đứng bên cạnh hắn chậc chậc, xem ra đúng là phải có Tây Nam Vương a.
Chớp mắt một cái đã qua nửa canh giờ, Sở Uyên thả bút lông trong tay xuống, Tứ Hỉ công công nói: ” Hoàng thượng có muốn quay về tẩm cung không?”
Sở Uyên xoa xoa bụng, nói: ” Mang chút thức ăn tới đi.”
Tứ Hỉ công công nghe hắn nói vậy có chút không phản ứng kịp, sau đó hoàn hồn nói: ” Hoàng thượng muốn ăn cái gì?”
” Gì cũng được, càng nhanh càng tốt.” Sở Uyên gác cằm lên long án: ” Chết đói!” Tuy ở khách điếm mua rất nhiều đường cao và thịt bò, nhưng cũng không ăn được bao nhiêu, lúc mới về cung vẫn còn chưa thấy đói, xem xong vài tấu chương thì bụng đã rột rột kêu vang, đơn giản chính là da bụng dính da lưng.
Tứ Hỉ công công nhanh chóng ra cửa phân phó người làm, không bao lâu liền có nội thị mang hộp đựng thức ăn tới, lúc Sở Uyên mở ra thì thấy là món cháo thanh đạm và vài món ăn kèm hắn vẫn thường dùng, còn có thêm trà bánh tráng miệng.
” Hoàng thượng chậm rãi dùng.” Tứ Hỉ công công giúp hắn bày chén đũa ra.
Sở Uyên hỏi: ” Có thịt không?”
Tứ Hỉ: “….”
A??
Ngự trù nhanh chóng châm lửa, tiếng chặt xương sườn vang lên rung trời, canh thịt sôi sùng sục, mùi thơm ngào ngạt bốc lên, một đoàn tiểu thái giám xung quanh đều nuốt nước bọt. Từng món từng món nóng hổi được đưa vào ngự thư phòng, ngự trù hết sức lo sợ, nói là vì thời gian có hạn nên không kịp làm những món đặc sắc hơn, mong hoàng thượng thứ tội.
Sở Uyên ăn một miếng bụng cá Hà Bao, nói: ” Rất tốt, ban thưởng.”
Ngự trù ngay lập tức vui vẻ ra mặt, nói tạ ơn rồi cùng nội thị ra khỏi ngự thư phòng.
Tứ Hỉ đứng bên cạnh hầu hạ, nhìn Sở Uyên ăn xong cá rồi lại ăn thịt, gặm hết bảy tám miếng xương sườn vẫn chưa muốn dừng đũa, còn nói là muốn ăn chân dê hầm. Vì vậy cảm thấy rất buồn bực, tại sao Tây Nam Vương mang người ra ngoài mà lại không cho ăn cơm, nhìn xem, để hoàng thượng đói như vậy!
….
Đêm nay, Sở Uyên một mình ăn bữa ăn ngon miệng nhất từ trước đến giờ.
Lúc này ở Nhiễm Nguyệt Lâu, Cố Vân Xuyên đang tựa vào lan can đánh đàn, Đoạn Bạch Nguyệt dựa người lên cây cột nói: ” Nhìn thủ pháp chơi đàn của huynh lưu loát sinh động như vậy, có lẽ vài ngày nữa là có thể treo biển hành nghề tiếp khách rồi.”
Cố Vân Xuyên đột ngột dừng tay, làm đứt một sợi dây đàn.
Đoạn Bạch Nguyệt ngồi xuống đối diện hắn.
Đáy mắt Cố Vân Xuyên đầy nghi hoặc liếc nhìn thứ treo bên hông hắn một cái: ” Liệt Vân Đao của Vương gia đâu?”
” Cho Dao nhi rồi.” Đoạn Bạch Nguyệt tự rót cho mình chén rượu.
Cho Dao nhi thì cho Dao nhi đi, nhưng vì sao lại phải treo ở thắt lưng một khối sắt vụn như thế? Cố Vân Xuyên thật sự không nhịn được nữa, hỏi: ” Có thể cho tại hạ xem thanh……bảo kiếm này một chút không?”
” Liên quan đến Thiên Sát Giáo.” Cố Vân Xuyên đáp.
Đoạn Bạch Nguyệt ngẩng đầu nhìn hắn.
” Thời gian gần đây ta tới Mộng Lan Châu thăm viếng bằng hữu cũ, lúc trở về có đi ngang qua tây nam.” Cố Vân Xuyên nói: ” Sau khi Lam Cơ mất mạng, Thiên Sát Giáo hầu như chia năm xẻ bảy, các tiểu đệ tử còn lại thì càng không cần phải nói, đã sớm cuốn đồ đạc tìm nơi khác nương thân. Tứ đại hộ pháp của Giáo cũng không còn tâm tư lưu lại nữa, đành châm lửa đốt cháy tổng đàn Thiên Sát Giáo rồi mang theo tất cả tài sản rời đi. Tưởng rằng mọi chuyện cứ như vậy mà chấm dứt, không ngờ vài ngày trước tứ đại hộ pháp kia đều đã bị người giết rồi.”
” Bị ai giết?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
Cố Vân Xuyên nói: ” Lam Cơ.”
Chân mày Đoạn Bạch Nguyệt đột nhiên nhíu lại.
” Cũng có thể nói là oan hồn của Lam Cơ.” Cố Vân Xuyên nói: ” Ba người trước đều bị một chiêu lấy mạng, trước ngực biến thành màu đen, da thịt xung quanh vết thương đều hoại tử, giống như loại tà công Bạch Cốt Trảo mà Lam Cơ đã luyện. Sau khi tin tức truyền ra, người trong giang hồ đều biết tình hình không ổn, vì vậy liền muốn tới cứu đại hộ pháp còn lại, nhưng cũng đã chậm một bước rồi, lúc chạy tới đó thì chỉ kịp nghe nàng nói một câu cuối cùng, là người lấy mạng của nàng chính là Lam Cơ.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Lúc trước Lam Cơ bị ta đánh trọng thương rất nặng, lại rơi xuống vách núi nữa, vẫn còn có thể sống sót được sao?”
” Cho nên mới nói có thể là hồn ma của nàng.” Cố Vân Xuyên nhướng mi. ” Các môn phái ở tây nam đều đang điều tra, nghe nói mấy ngày trước Nhật Nguyệt sơn trang cũng phái người tới giúp đỡ, ta cũng không vào giúp vui mà chạy về vương thành báo cho ngươi trước.”
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: ” Đa Tạ.”
” Nếu nàng không chọc đến Tây Nam Phủ, thì Vương gia cũng đừng nhúng tay vào việc này nữa.” Cố Vân Xuyên nói: “Lần này tới đó ta cũng đã hỏi thăm, tuy Mộc Lan Châu cũng nằm ở Nam Hải nhưng thật sự không có mấy người từng nghe nói tới Thiên Thần Sa, có thể tìm được hay không còn chưa biết được, Kim Tàm Tuyến cực kì âm độc, nghìn vạn lần đừng khinh thường mới phải.”
Đoạn Bạch Nguyệt cười cười: ” Ta bây giờ thật chẳng khác gì một con ma ốm, ai đi đâu cũng đều phải lo lắng giúp ta hỏi thăm thuốc giải.”
” Gặp được một bằng hữu thú vị như Vương gia vậy cũng không dễ dàng gì, nếu có thể sống thêm vài năm thì cứ sống thêm vài năm mới đúng.” Cố Vân Xuyên rót cho hắn một chén rượu đầy: ” Nếu đêm nay không có việc gì thì lưu lại Nhiễm Nguyệt Lâu uống rượu đi, tuy không so được với rượu do chính tay Vương gia cất nhưng cũng đã ủ trong hầm hơn mười năm rồi.”
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: ” Được.”
Cố Vân Xuyên cụng chén với hắn: ” Mau thành thân đi.”
Đoạn Bạch Nguyệt: “….”
“Khụ khụ.” Cố Vân Xuyên nói: ” Thật không dám giấu diếm, lúc đi ngang qua Tây Nam Phủ, Kim thẩm thẩm đã kéo tay ta nói nửa ngày, nói là ngày ngày đều ngóng trông Vương gia thành thân duy trì hương khói, cơ hồ khóc mù hai mắt.”
Đoạn Bạch Nguyệt: “….”
Khách điếm Duyệt Lai, Đoạn Dao dù đang buồn ngủ đến mức gục lên gục xuống nhưng vẫn kiên trì không chịu đi ngủ, muốn nghe sư phụ kể lại cố sự tình thánh bao năm nay của ca ca.
Phu canh vừa đi qua vừa gõ chiêng, Nam Ma Tà hung hăng vỗ đùi một cái.
Đến bây giờ vẫn chưa trở về, có lẽ tối nay thật sự ở lại trong cung rồi.
Cuối cùng thì cũng không làm nhục sư môn a.
Sáng sớm hôm sau, Đoạn Bạch Nguyệt trở lại khách điếm, thấy Nam Ma Tà và Đoạn Dao đều đang úp mặt trên bàn ngủ say sưa.
“….”
” Ca!” Nghe được tiếng động, Đoạn Dao mơ mơ màng màng mở mắt ra.
” Tại sao lại ngủ chỗ này?” Đoạn Bạch Nguyệt nhíu mày.
” Mải nói chuyện với sư phụ, bất tri bất giác liền ngủ quên.” Đoạn Dao dùng sức ngáp một cái.
” Lại nói chuyện gì?” Đoạn Bạch Nguyệt ngồi xuống bên bàn.
Nam Ma Tà và Đoạn Dao đồng thanh nói: ” Nói chuyện tương lai lúc ngươi thành thân sẽ có bao nhiêu vang dội.” Dù sao người kia là hoàng thượng a.
Đoạn Bạch Nguyệt nhét vào miệng đệ đệ một cái muỗng.
Đoạn Dao nhổ nhổ: ” Đây là cái muỗng tối hôm qua rơi xuống đất đó!!!”.
” Hồ ngôn loạn ngữ!” Đoạn Bạch Nguyệt đứng dậy: ” Đều về phòng ngủ đi!”
Nam Ma Tà dùng ánh mắt trông mong tha thiết nhìn hắn: ” Có cần luộc trứng gà không?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đoạn Dao đỏ bừng, chuẩn bị vui vẻ chạy đi phân phó tiểu nhị.
Đoạn Bạch Nguyệt ngồi xuống mép giường: ” Tối hôm qua ta qua đêm ở Nhiễm Nguyệt Lâu.”
” Nhiễm Nguyệt Lâu rất tốt rất tốt, đầy đủ tiện nghi!” Nam Ma Tà vỗ đùi.
Đoạn Dao tự giác che lỗ tai, biểu thị mình cũng không biết đó là những vật gì, căn bản cũng chưa từng nhìn lén tiểu thoại bản, vô cùng thuần khiết.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Ở cùng với Cố huynh.”
Đoạn Dao thất vọng nói: ” A?”
Tươi cười trên mặt Nam Ma Tà đột nhiên cứng ngắc.
Đoạn Bạch Nguyệt cũng lười nói nhiều, rút khối sắt vụn bên hông đuổi hai người ra khỏi phòng.
Đoạn Dao ngồi xổm ngoài hành lang, hai tay ôm má, cùng sư phụ thở dài thật sâu.
“Haizzzzz….!!!”
Lại qua vài ngày, quả nhiên Sở Uyên liền bãi giá xuất cung, lên đường theo hướng đông tới Bắc Hành Cung ở thành Vân Đức.
Vừa là để quan sát theo dõi tình hình dân chúng hai bên đường, nên đoàn người cũng không cần gấp rút chạy đi, ven đường đi một đoạn lại dừng một đoạn, ba ngày mới có thể tới thành trấn tiếp theo. Xe ngựa dừng lại ở dịch quán, Sở Uyên đưa tay đẩy cửa phòng mình ra, chỉ thấy trên bàn có một bó hoa thật lớn, cũng không biết đã mang tới từ đâu.
Đoạn Bạch Nguyệt ngồi trên xà ngang trong phòng, nhìn hắn cười.
“Xuống đây.” Sở Uyên đưa tay.
Đoạn Bạch Nguyệt tung người nhảy xuống đất: ” Sao lại lâu như vậy? Ta đã lang thang trong thành đúng một ngày rồi.”
” Trên đường đi quá nóng, nên liền để mọi người dừng lại nghỉ ngơi.” Sở Uyên dùng tay áo giúp hắn lau mồ hôi: ” Trong phòng này nóng như vậy, khối băng thì phải một lúc nữa mới chuyển tới được, sao ngươi không ở bên ngoài cho mát.”
Đoạn Bạch Nguyệt bật cười: ” Vừa rồi ta cũng ngồi trên cây, sau đó một đám tiểu oa nhi chạy tới như đàn khỉ muốn trèo lên, suýt nữa đã bị phát hiện.”
” Đường đường là Tây Nam Vương mà lại trốn tránh một đám tiểu oa nhi.” Sở Uyên vỗ vỗ ngực hắn: ” Mất mặt.”
Đoạn Bạch Nguyệt nắm tay hắn, đưa lên miệng vừa định hôn một cái thì đã có người đứng bên ngoài cửa nói: ” Hoàng thượng.”
Sở Uyên lập tức đẩy hắn ra.
Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: ” Ta có thể ra ngoài đánh hắn một trận không?”
Sở Uyên nói: ” Không thể.”
Không thể đánh cũng rất muốn đánh. Tây Nam Vương ngồi xổm trên xà nhà, nhìn Đào Nhân Đức vào phòng.
Chắc chắn kiếp trước mình thiếu nợ cái lão đầu này nhiều thứ lắm đây.
” Suốt đường mệt nhọc, tại sao Thái phó đại nhân không nghỉ ngơi trước đã.” Sở Uyên nói: ” Tìm trẫm có việc gì?”
“Bẩm Hoàng thượng, đúng là có việc.” Đào Nhân Đức nói: ” Gần dịch quán này có miếu nguyệt lão—“
” Hoàng thượng nghe lão thần nói xong đã.” Đào Nhân Đức nhanh chóng nói tiếp: “Miếu nguyệt lão này rất linh nghiệm, ngày mai lại vừa đúng là ngày lễ cầu duyên, vì vậy trên cây nhân duyên treo đầy khăn tay, đều là do chính tay các hoàng hoa khuê nữ thêu thùa—“
” Tứ Hỉ!” Sở Uyên cả giận nói.
” Hoàng thượng!” Tứ Hỉ công công nhanh chóng chạy vào.
” Dẫn Thái phó về phòng nghỉ ngơi.” Sở Uyên phân phó.
Đào Nhân Đức còn muốn nói gì đó nhưng Sở Uyên đã xoay người vào nội thất.
” Thái phó đại nhân, đi thôi.” Tứ Hỉ công công ghé vào tai hắn nhỏ giọng nói: ” Đừng chọc hoàng thượng mất hứng, có gì đợi lát nữa rồi hãy nói.”
Đào Nhân Đức thở dài trong lòng, tạ ân rồi lui ra ngoài.
Lưu Đại Quýnh xắn tay áo đứng dưới tàng cây xem kịch vui.
Biết ngay là lại bị đuổi ra ngoài mà.
Còn cứng rắn nói mí mắt mình nháy, có chuyện tốt.
Tốt cái rắm!
” Ngươi xem, ngươi lại không cho ta đánh hắn.” Đoạn Bạch Nguyệt ngồi xổm trước mặt Sở Uyên.
Sở Uyên ngồi bên giường nhìn hắn, cũng không biết nên giận hay nên cười nữa.
Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: ” Miếu nguyệt lão a, có muốn đi không? Ta dẫn ngươi đi.”
“Không đi.” Sở Uyên rút tay về.
Đoạn Bạch Nguyệt đứng dậy ngồi xuống bên cạnh hắn: ” Nghe nói là rất linh nghiệm, chúng ta lén lút tới đó, nhìn một chút rồi về cũng được.”
” Thích xem náo nhiệt đến vậy sao?” Sở Uyên nhéo lỗ tai hắn.
” Biết đâu chừng thật sự có thể cầu được nhân duyên.” Đoạn Bạch Nguyệt kéo hắn ôm vào lòng: ” Ít nhất cũng phải cùng nhau kết dây tơ hồng, được không?”
Sở Uyên gác cằm lên vai hắn, lười biếng nói: ” Ừm.”