Từ trong nhà có thể gọi xe đến nơi gần nhất khoảng chừng cần đi 30 phút, Tôn Bách đi ra ngoài không bao lâu thì cảm thấy thể lực không chống đỡ nổi, trong lòng oán giận: Sớm biết lúc trước không nên vì trông nom an toàn làm việc chọn nhà ở trên núi. Dưới chân mềm nhẹ vô lực, eo lại như muốn đứt mất đoạn, trong lòng liên tục mắng chết tiệt, đi 30 phút đường ước chừng khoảng 1 giờ.
Cản một chiếc taxi tiếp theo, để tài xế lái về nhà Hàn Hiểu. Hàn Hiểu là người hiểu rõ nhất chuyện của anh và Tôn Kê, chí ít anh ta sẽ không bán đứng mình. Ở nơi đó cũng có thể trốn mấy ngày, chỉ cần anh sắp xếp mấy ngày là có thể hoàn toàn biến mất, thì Tôn Kê cũng sẽ không bao giờ tìm được anh.
Tôn Bách không thể ngăn cản tình yêu của em trai, có lẽ chính mình rất hèn nhát chỉ có thể lựa chọn trốn tránh, hiện tại anh chỉ muốn tìm một chỗ tu dưỡng (1) thật tốt, sau đó vậy cả đời cũng không cần gặp Tôn Kê. Trốn tránh như vậy đều tốt với hai người.
(1) Tu dưỡng: Rèn luyện, trau dồi để nâng cao phẩm chất
Gõ cửa Hàn Hiểu, người canh cửa của Hàn Hiểu thấy anh đến có chút giật mình, mở cửa: “Đã lâu không gặp, làm sao Tôn Bách sẽ đến chỗ này của tôi?”
“Ừ? Anh làm sao vậy?” Nhìn thấy Tôn Bách đi lại tập tễnh, Hàn Hiểu nói quan tâm.
“Không có gì, anh trốn ra được từ trong nhà. Anh hi vọng em không cần nói cho Tôn Kê biết tôi tới nơi này, bằng không anh đi ngay lập tức.” Tôn Bách không cần nhiều lời cảnh cáo Hàn Hiểu.
“Được, em không nói ra, có điều là anh cho em xem một chút đi.” Hàn Hiểu nâng Tôn Bách tiến vào.
Hàn Hiểu giúp Tôn Bách trị liệu được một lúc, phát hiện anh chỉ là mệt nhọc quá nghỉ ngơi một chút là tốt rồi, lập tức thu xếp anh ở phòng khách.
Ngày thứ hai, Hàn Hiểu tan tầm vốn tưởng rằng Tôn Bách đã rời khỏi, không nghĩ thầm anh ngồi ở trên ghế salông xem TV.
Hai người ăn cơm với đối diện, trong bữa ăn không nói gì.
“Tôn Bách, tại sao anh lại muốn chạy? Ở bên ngoài Kê tìm anh khắp nơi.” Hàn Hiểu để đũa xuống, trong lòng hỏi nói ra.
“Tại sao không chạy? Anh không phải tù nhân của Tôn Kê, anh có quyền tìm kiếm sự tự do của anh.” Tôn Bách cho anh ta một ánh mắt rất đơn giản. Kỳ thực đúng là như thế này phải không? Cái này chỉ có Tôn Bách tự mình biết.
“Chẳng lẽ anh không biết, anh Kê yêu anh à? Hi vọng lớn nhất của anh ấy chính là anh bên cạnh anh ấy.” Hàn Hiểu nhắc nhở.
“Hàn Hiểu, tại sao các người giao tôi cho Tôn Kê? Phải biết chúng ta là anh em ruột, không chỉ có vấn đề là đồng tính. Lẽ nào cậu...” Tôn Bách không dám nói ra suy đoán trong lòng.
“Đúng vậy, em yêu Kê.” Hàn Hiểu lớn mật thừa nhận, nói liên tục vì mình rót ly rượu.
“Từ nhỏ em và Kê đã biết, cả hai vẫn luôn là bạn tốt. Chính là trên người Kê tỏa ra một loại ánh sáng rực rỡ khiến người khác muốn tới gần, vì thế em vẫn luôn đi theo che dấu anh ấy. Từ nhỏ Kê đã chia sẻ tâm sự cùng em, anh ấy nói nhiều nhất chính là anh, mỗi lần nhắc đến anh thì gương mặt hạnh phúc, em vẫn ước ao anh ấy có một anh trai tốt như vậy. Nhưng sau đó, Kê càng ngày càng ít cười, bởi vì anh càng ngày càng xa lánh anh ấy, anh ấy trả giá tình cảm không chiếm được đáp lại. Nhìn anh ấy suy sụp, tâm càng ngày càng đau, lúc này em mới ý thức được là em yêu anh ấy, cái em thích giống như một người đàn ông. Em từng nếm thử thay thế vị trí của anh ở trong lòng Kê, nhưng mà em thất bại, thất bại hoàn toàn. Vào lúc này em mới hiểu được, trong lòng Kê chỉ có anh cũng không tha cho bất cứ kẻ nào.”
Hàn Hiểu uống một hớp rượu dường như đang vì mình lấy thêm can đảm, nói tiếp: “Có một lúc em rất điên cuồng, điên cuồng đến muốn giết anh, em nghĩ đến rất nhiều kế hoạch, mỗi cái kế hoạch đều có thể để cho anh chết em không bị phát hiện, phải biết rằng một bác sĩ muốn cho người chết rất thực sự dễ dàng.”
Tôn Bách nghe đến đó rùng mình một cái, quả nhiên Hàn Hiểu rất nguy hiểm.
Chợt nghe anh ta tiếp tục nói: "Em muốn ra tay trước, một lần anh và Nhân Hỏa liều mạng bị thương, Kê máu me khắp người đưa anh bị thương hôn mê đến chỗ của em, ánh mắt anh ấy để lộ nôn nóng lo lắng không quan tâm vết thương trên người mình một chút nào. Kê không phải là người để lộ tình cảm ra ngoài, có lẽ cũng chỉ có đụng vào anh thì mới có thể để lộ biểu tình như vậy. Nếu như khi đó anh chết, em nghĩ Kê cũng sẽ không sống một mình. Rốt cục em cũng ý thức được tình cảm em đối với Kê chỉ là tình nguyện đơn phương, lúc này em mới từ bỏ tình cảm của mình. Nhưng sau khi anh tỉnh, căn bản không để ý Kê, cái gì cũng không nói rồi rời khỏi. Khi đó em thật muốn đuổi theo đánh anh.
"Hiện tại em cũng rất muốn đánh anh, nhưng Hàn Hiểu không có nói ra.
"Vì lẽ đó em mới nghĩ khuyên anh tiếp nhận tình cảm của Kê, là một người yêu anh ấy căn bản em không muốn để anh ấy đau khổ như vậy. Em yêu Kê, cho nên em muốn cho anh ấy hạnh phúc.
Nếu như anh còn yêu Kê một chút, nhất định phải khiến cho anh ấy hạnh phúc." Hàn Hiểu nói xong, cầm rượu nhốt mình vào trong nhà.
Có đúng không? Hóa ra đều là như vậy phải không? Tôn Bách im lặng không nói.