Để Em Thay Chồng Chăm Sóc Chị

Chương 102: Hội chợ.




Hai người cùng đi tới vùng bản địa, lễ hội đang được tổ chức thật vui nhộn. Uyên dắt Như đi vào trong hội chợ, lạc vào trong dòng người để chọn những món đồ nho nhỏ, đáng yêu. Uyên mua rất nhiều đồ mà hồi nhỏ mình ao ước được sở hữu.

Uyên dắt Như vào cửa hàng kẹo bông, cô mua hai cây đưa Như một cây mình một cây rồi đi ngắm các cửa hàng khác thì thấy hai đứa trẻ lấm lét ngồi bên lòng đường cùng ba mẹ bán những vật dụng lẻ tẻ hàng ngày. Có lẽ hôm nay là một ngày ế khách nên cửa hàng chả có ai, ba mẹ chúng có vẻ buồn, Uyên thấy bọn trẻ nhìn chằm chằm vào chiếc kẹo bông cô đang cầm trên tay thì lại gần hỏi bọn chúng.

- Muốn ăn không? Chú cho nè.

Bọn trẻ lắc đầu nhưng trên mặt vẫn lộ rõ vẻ luyến tiếc.

- Cứ lấy đi, không sao đâu con.

Như nhẹ nhàng dỗ dành bọn trẻ, chúng nhìn về hướng ba mẹ đang ngồi. Như và Uyên theo phản xạ cũng nhìn theo chúng. Thấy họ, hai người mỉm cười chào. Uyên thấy trời có vẻ đã khuya. Mà nhìn gương mặt họ là biết đang buồn nẫu ruột vì ế khách rồi. Cô liền dắt Như vào rồi nói.
- Hai vợ chồng tôi mới cưới, nên muốn mua sắm ít đồ được không?

Hai vợ chồng kia mừng như bắt được vàng. Bọn trẻ được sự đồng ý của ba mẹ thì mừng rỡ nhận lấy hai chiếc kem bông của hai người. Loay hoay trong gian hàng của họ một lúc. Uyên mua không biết bao nhiêu là đồ cho họ luôn. Như chóng mắt với tốc độ mua sắm của cô nhưng lại chả muốn cản. Vì nàng biết Uyên đang làm tất cả những gì mà hồi nhỏ cô không được làm.

Hai vợ chồng nhà kia gói đồ lại cho hai người thì không ngớt lời cảm ơn. Lại còn liên tục khen Uyên và Như có tướng phu thê khiến họ thích thú vô cùng. Bọn trẻ cũng lại chào tạm biệt hai người rồi rít.

Uyên đưa Như quay lại hàng kẹo bông vừa rồi thì họ đã đóng cửa. Dòng người trong hội chợ cũng đã dồn hết về sân khấu để xem kịch. Uyên đem đồ ra chỗ người canh ngựa rồi chất lên nhờ người ta trông dùm. Hai người dắt nhau vào xem vở tuồng Quan Âm Thị Kính. Xem xong thì khóc sưng cả mắt.
Uyên dắt Như tới một dòng sông, ở đó cô đã thuê một chiếc thuyền lớn. Hai người cùng ngồi trên đó ngắm trăng, ngắm sao. Dư âm của buổi tối vẫn còn.

Kéo đầu Như dựa vào bờ vai của mình. Uyên hỏi.

- Vẫn chưa hết xúc động khi xem kịch à?

- Em hết chưa?

- Chưa, hì.

- Vậy còn hỏi chị.

Uyên xoa nhẹ bờ vai của Như, nhẹ nhàng thủ thỉ.

- Chị này, Quan Âm Thị Kính có thể chịu nỗi oan khuất cho đến chết thật đúng là khiến người ta vừa ngưỡng mộ vừa đau thương. Phận đàn bà chịu mọi cay đắng cực khổ quan niệm của xã hội có phải đã quá hà khắc với những người phụ nữ không?

- Vì chúng ta sinh ra không được lựa chọn giới tính. Cũng không thể thay đổi được thành kiến, lễ giáo. Giống như chúng ta nếu một ngày nào đó bị phát hiện cũng sẽ bị người đời cười chê, đẩy vào chỗ chết.
- Chị có sợ không?

- Có, nhưng tình yêu dành cho em lớn hơn nỗi sợ hãi của chị.

Uyên lại rụng tim khi nghe những lời mật ngọt của Như. Cô nắm chặt lấy đôi bàn tay nàng. Như thấy không khí hơi buồn nên gợi chuyện cho sôi nổi hơn.

- Em mua nhiều đồ thế kia rồi chị em mình đi đâu cũng phải cầm theo à?

- Mai chúng ta sẽ lên thăm chị Trang, em mang đồ đó lên cho họ dùng, nãy thấy hai vợ chồng kia bán ế nên muốn giúp họ một chút. Bản thân cũng thấy vui vẻ hơn.

- Oh, việc thăm mợ Năm ở trong dự định luôn à, hay mua đồ xong tìm chỗ để sài vậy?