Đứng trước biển lớn, Lý Anh Tú dường như đã tưởng tượng ra được nơi đây sẽ là một quân cảng lớn, những chiếc chiến hạm cỡ lớn treo đầy súng pháo giương cao ngọn cột buồm phấp phới quốc kỳ Đại Việt. Trong lịch sử Đại Việt là một nước có lực lượng thủy quân mạnh nhất nhì trong khu vực, dù là đế quốc phương Bắc cũng phải kiên dè. Phải biết rằng vào thế kỷ 16 các giáo sĩ phương Tây phải gọi chúa Trịnh ở phía Bắc là “Lord of water” bởi vì lực lượng hải quân kiêu dũng, thiện chiến. Vào năm 1596 chúa Trịnh Tùng từng đề nghị vua Minh để hải quân Đại Việt sang giúp chống lại Nhật Bản, thế nhưng vua Minh sợ Đại Việt gây sự ảnh hưởng lên Triều Tiên nên vội vàng từ chối. Có trong tay hệ thống Lý Anh Tú tin tưởng mình có thể xây dựng nên một đội hải quân còn mạnh mẽ hơn thế.
Tuy rằng mơ tưởng là thế nhưng Lý Anh Tú biết đoạn đường mình đi còn rất xa. Hiện tại nếu muốn khai thác Giác Long cốc ắt phải di dời cư dân từ làng Cổ Loa đến đây khai hoang. Các binh sĩ xây dựng những công trình đơn giản như lều trại còn có thể, nếu bắt bọn họ xây dựng cảng cá, hoặc thủ phủ lại là chuyện không thể. Trong kế hoạch của hắn Giác Long cốc sẽ là nơi trú binh, là hậu phương, còn Cổ Loa sẽ là nơi đối ngoại của quốc gia, hiển lộ trước thiên hạ.
Dùng hết một buổi sáng cũng không có phát hiện gì mới Lý Anh Tú cũng có một chút thất vọng, dù là nói hắn lòng tham không đáy cũng không phải là sai. Thế nhưng khi trở về nơi trú quân có hai binh sĩ lại mang đến cho hắn một tin tức không thể nào vui hơn. Phía Bắc ở lưng chừng dãy núi vòng cung lại phát hiện ra một mỏ sắt, hơn nữa lại là lộ thiên. Lý Anh Tú nghe vậy cơm cũng không kịp ăn liền dẫn theo binh sĩ chạy về hướng Bắc. Kim loại dù là thời cổ đại hay hiện đại cũng là một nguồn tài nguyên vô cùng có giá trị. Nhất là hiện tại kim loại ảnh hưởng rất lớn đến năng suất sản xuất. Phải biết ruộng đất do hệ thống xuất phẩm có buff 10% năng suất, nhưng Lý Anh Tú cắn răng để Cao Lỗ dùng đồng để đúc lấy công cụ lao động năng suất liền tăng lên 5%.
Mỏ sắt nằm trên sườn núi cao hơn mực nước biển tầm 200m, là một vùng đồi trọc nhìn từ xa rất dễ nhận ra, nhưng bởi vì lúc mới vào Giác Long cốc Lý Anh Tú bị hấp dẫn bởi vùng đồng bằng phì nhiêu phía dưới mà không chú ý đến nơi này. Nơi đây đất đai có màu vàng nâu, đỏ tím và xám đá, cây cối công mọc được nhiều lắm cũng chỉ là những cây bụi. Điều làm Lý Anh Tú vui mừng là mỏ sắt này lại là bán lộ thiên, từng sĩ quặn sắt bị phong hóa và oxi hóa biến thành vàng nâu kết thành từng mảng như tổ ong lộ ra giữa nền đất đỏ. Tuy không phải nhà địa chất học nhưng Lý Anh Tú có thể đoán được trữ lượng tại nơi này là không ít, hơn nữa lại nằm ở phía cực Bắc của Giác Long cốc và có độ cao vừa phải nên vừa không ảnh hưởng đến nguồn nước, vừa dễ khai thác vận chuyển. Còn việc sắt nơi đây có nhiều tạp chất đến đâu hắn không quan tâm. Sau khi khai thác đưa về kho quặng sắt sẽ được chuyển thành thép tinh. Không hề có sai lệch.
Tìm được mỏ sắt chuyến thám hiểm này của Lý Anh Tú xem như viên mãn. Hắn quyết định sau khi trở về sẽ chuyển lượng lớn nhân lực sang Giác Long cốc để khai phá. Thế nhưng hệ thống phát đến một thông báo làm Lý Anh Tú tâm tình tụt xuống đáy cốc.
“Đinh, thành lũy của ngài bị tấn công.”
Lúc này bên trong làng Cổ Loa tràn ngập một bầu không khí căn thẳng. Hàng rào gỗ sơ sài đã được gia cố lên cao hơn hai mét, người có thể đứng phía trên nó, mà bên trong Cao Lỗ chỉ huy mười binh sĩ cùng hai mươi dân binh đứng trên tường rào, số cư đân còn lại thì rút lui vào trong thủ phủ. Phía trước cổng làng Cổ Loa lại là một đám tầm hai trăm người trang bị đủ loại vũ khí, có người mặc áo vải, người mặc giáp da, tên dẫn đầu vóc người cao lớn, tay cầm đại kiếm, trên người lại mặc xích giáp. Tuy trang bị lộn xộn nhưng vũ khí của bọn chúng đều một màu làm bằng sắt, so với giáo đồng, tên đồng của binh sĩ Cổ Loa thì hơn hẳn một cấp bậc, huống chi tương quan lực lượng lại là gấp mười.
- Bẩm Lỗ lạc tướng, vật tư cùng binh sĩ đã được tập kết lên tường rào. Phụ nữ, trẻ em và người già đã được dồn vào bên trong thủ phủ.
Một binh sĩ hướng Cao Lỗ bẩm báo. Binh sĩ so với dân binh có sự khác biệt rõ ràng. Một binh sĩ thân dưới đóng khố, tay cẩm trường thương bằng sắt, trước ngực có một tấm hộ tâm bằng đồng thau, tay chân đều có vòng kiền. Ngược lại dân binh ngoại trừ một thanh trường thương bằng đồng cũng chỉ có một thanh nỏ, trên người chỉ độc một chiếc khố. Cao Lỗ thầm may mắn những ngày đại vương đi ra ngoài từ thủ phủ triệu hoán đa số đều là đàn ông thanh niên nên hiện tại làng mới có một chút sức tự về như vậy. Nhìn từng bó tên được dựng trên tường gỗ Cao Lỗ hỏi.