Đây Là Nông Trường, Không Phải Vườn Bách Thú

Chương 51




Hai con có quan hệ rất tốt, mà lại còn quen thuộc với môi trường?

Lương Cẩm Tú buột miệng nói ra: “Liệu có phải là bà vẫn luôn nuôi hai con không?”

Mèo đen có hai điểm thần kỳ, thứ nhất: trời sinh đã có kỹ năng ẩn thân, tìm hết cả phòng tưởng là nó chạy đi rồi, thật ra là nó không đi đâu cả, chỉ đang nằm ngủ trên ghế màu đen trước mặt thôi.

Thứ hai, chung một gương mặt.

Mèo đen giấu hết tất cả điểm đặc biệt đi, lúc trước trên mạng có một tin có con mèo đen bị lạc, nhưng rất nhanh con sen đã tìm được nó ở bụi cỏ trên tầng, nuôi hơn mười ngày vẫn không phát hiện ra có gì sai. Đến khi con thật lang thang đủ rồi quay về.

Bà Hà lộ ra biểu cảm khiếp sợ: “Nếu như cháu nói, thì quả thật có khả năng.”

Lúc trước chỉ cảm thấy có vài việc hơi lạ, bà ấy cũng không nghĩ nhiều. Ví dụ như bên ngoài mưa, rõ ràng mèo đen không ra khỏi nhà nhưng trên chân lại đầy nước, lại như vừa mới cho ăn xong, vài phút sau nó lại làm nũng muốn ăn.

Bạn gái tổng giám đốc Hà vẫn đang nghĩ: “Vậy tại sao chúng không xuất hiện cùng nhau, sao lại cùng mất tích, rồi lại cùng xuất hiện?”

Lương Cẩm Tú cười ngắt lời cô ấy: “Cần gì phải vì sao, hỏi một chút là biết.”

Thế giới của mèo con rất đơn giản.

Theo cô, có lẽ là vì sợ mất đi.

Giống như bé mèo đen A, vì lang thang, nên sợ bị lang thang, vì bị mất đi tình thương yêu, nên càng hiểu hơn về tình yêu.

Trong nhà, mèo đen B và C thấy bà nội đi vào, một đứa chạy đến lăn lộn, ngửa bụng ra tỏ vẻ dễ thương, một con cọ ống quần bà ấy kêu meo meo.

“Bà nội ôm, bà nội ôm con.”

“Bà nội mau sờ bụng nhỏ của con nha.”

Lương Cẩm Tú đánh giá hai con, tiếng kêu cũng giống hệt nhau, quả thực là copy paste.

Bà Hà làm như những gì Lương Cẩm Tú nói. Chỉ tập trung ôm bé mèo đen A hôn hôn, phớt lờ hai con này.

Phát hiện tỏ vẻ dễ thương cũng vô dụng, bé mèo đen B, C bắt đầu hùng hổ.

“Mau cút xuống, nếu không lát nữa sẽ đánh mày.”

“Bà nội là của bọn tao, không phải của con hàng giả như mày.”

Lương Cẩm Tú nhìn chằm chằm vào hai con này, nhẹ nhàng nói: “Yên tâm đi, bà nội đã biết rồi, chỉ đang nói lời từ biệt với nó, lát nữa sẽ đưa nó đi.”

Bé mèo đen B bị dọa giật mình, lùi về sau vài bước rồi mới cẩn thận hỏi: “Thật sao?”

Lương Cẩm Tú gật đầu thật mạnh: “Đương nhiên là thật, lúc trước bà nội không phân biệt được ai với ai, bà ấy sẽ không tùy tiện thích mèo con khác. Có đúng không bà Hà?”

Bà Hà ôm bé mèo đen A, nói to: “Đúng vậy.”

Không cần Lương Cẩm Tú giải thích, bé mèo đen B và C đã nghe hiểu rồi, vui vẻ quẫy đuôi.

Không biết là B hay C, vui vẻ cọ cọ đối phương: “Cuối cùng thứ hàng giả cũng bị đuổi đi rồi.”

Một con khác cũng cọ: “Đúng vậy đúng vậy, chúng ta thắng rồi.”

Hai con càng nói càng vui, hết ta cọ ngươi lại ngươi cọ ta.

“Dừng lại, hai đứa bọn mi ngồi xuống cho ta, một trái một phải, giữ khoảng cách giữa hai con.”

Lương Cẩm Tú thấy hoa hết cả mắt, vất vả lắm mới phân biệt được ai với ai, bây giờ lại không phân biệt được nữa rồi, đợi hai con mèo ngoan ngoãn ngồi xuống. Cô nghiêm túc nói: “Đừng vui mừng quá sớm, ta còn có chuyện cần hỏi bọn mi đây. Bây giờ nói cho ta biết, hai đứa bọn mi ai về trước.”

Con bên trái như học sinh tiểu học bị giáo viên gọi giơ chân lên: “Em.”

“Tốt lắm.” Lương Cẩm Tú gật đầu: “Ta tạm thời gọi mi là bé mèo đen B. Bé mèo đen B, nói cho ta biết, hai đứa bọn mi ai mới là con được bà nhặt về?”

Lỗ tai bà Hà dựng thẳng lên, bà ấy vẫn còn khúc mắc không biết con mình nhặt về là con nào, B hay C.

Bà ấy yêu cả ba con, chúng nó đều là bảo bối của bà ấy, nhưng yêu được chia thành rất nhiều loại.

Bà ấy lớn tuổi, trí nhớ cũng ngày càng kém đi, bình thường muốn làm chuyện gì đó vừa đứng lên đã quên rồi, nhưng lại không bao giờ quên ngày đó.

Bà ấy đi theo âm thanh tìm một lúc lâu mới phát hiện ra một cục nho nhỏ đen tuyền kia.

Chắc là đã lâu rồi không được ăn no, gầy đến mức da bọc xương, nhìn thấy nó kêu meo meo còn to hơn trẻ con khóc.

Bà ấy đặt nó vào lòng bàn tay, như đang nâng một món báu vật vậy.

Nó coi bà ấy như mẹ, coi bà ấy như nhà, rất thích leo từ ống quần lên bả vai bà ấy, chôn cái đầu mềm mại vào gần cổ bà ấy.

Họ sống nương tựa vào nhau.

Bà Hà lau những giọt nước mắt chảy ra, hiền từ nói: “Đừng sợ, bà chỉ hỏi một chút thôi, cho dù là đứa nào bà cũng đau lòng như nhau.”

Lương Cẩm Tú nhìn bà Hà, không nói nữa, theo kế hoạch vừa nãy, thì trước tiên phải hù dọa hai con giả đều bị đuổi đi.

Bé mèo đen B và C liếc nhau, dường như đang trao đổi gì đó. Một lúc sau, bé mèo đen C giơ chân lên: “Em.”

Bé mèo đen B và C là anh em ruột.

Khi chưa tròn một tháng, nhà chúng nó đã bị bị mấy con chó dữ phát hiện, mẹ dẫn chó dữ đi, để chúng nó có cơ hội chạy trốn.

C chạy vào bụi cỏ, cuối cùng được bà Hà đang đi dạo phát hiện rồi nhận nuôi.

Đến tối, mẹ nó theo mùi của nó đi tìm được nhà bà Hà. Hai đứa nó căn bản không cần phải che giấu, vì bản thân chúng nó đã là bóng đêm rồi.

Bé mèo đen B nhìn qua cửa sổ, thấy bà Hà nở nụ cười hiền hậu, ngân nga bài hát, rồi dỗ em trai ngủ như ôm trẻ con.

Mẹ nhìn một lúc lâu, rồi xoay người rời đi.

Bé mèo đen B không hiểu: “Chúng ta không cứu em trai sao?”

Mẹ quay đầu nhìn ánh đèn ấm áp, khẽ nói: “Về sau em trai con sẽ không lang thang nữa.”

Lúc ấy nó vẫn không hiểu những lời này có ý gì, nó không bỏ được em trai, thường xuyên lén chạy đến nhà bà Hà.

Chúng nó lớn lên trong một ổ, tình cảm rất tốt.

Em trai vui suýt hỏng luôn, còn đưa cho nó những đồ chơi cho mèo và cá khô nữa.

Ăn rất ngon.

Cuối cùng nó cũng hiểu câu kia của mẹ là sao rồi, đối với đa số mèo lang thang mà nói, thì được nhận nuôi, có chủ nhân yêu mình là một chuyện vô cùng hạnh phúc.

Em trai đã tìm được niềm hạnh phúc này rồi.

Nó tuyệt đối không thể phá hỏng niềm hạnh phúc này.

Cũng may nó là mèo đen nên lúc đến thăm em trai thỉnh thoảng bị đụng phải sẽ tùy tiện tìm một cái góc tường nào đó trốn - ẩn thân hoàn mỹ.

Cho đến một lần, bà Hà ra ngoài, hai anh em đang vui vẻ bắt bướm ở trong sân.

Mặt trời ấm áp, bắt lấy bắt lấy, cuối cùng nó không nhịn được lười nhác vươn vai, nằm sấp xuống đất ngủ thiếp đi.

Đang ngủ, đột nhiên có cảm thấy đầu được vuốt ve nhẹ nhàng, nó mơ màng mở mắt ra, bị dọa suýt nữa thì nhảy dựng lên.

Chủ của em trai về rồi!

Liệu có bị nhận ra không, bị nhận ra liệu em trai có bị đuổi đi không?

Nhưng không có gì xảy ra, bà Hà không nhận ra thứ đồ giả nhà nó, cũng không phát hiện ra nó không dám cử động còn em trai - em trai nó đang dựa vào chiếc túi nilon đen ngủ.

Bà Hà bế nó vào phòng tắm rửa, vừa tắm vừa lẩm bẩm: Hôm qua vừa mới tắm mà nhỉ, sau đã bẩn như này rồi?

Trong lòng nó vừa thoải mái vừa run sợ hưởng thụ tình yêu này.

Bắt đầu từ hôm đó, chúng nó lần lượt xuất hiện trước mặt bà Hà, một con trốn đi, một con hưởng thụ tình yêu của bà ấy, hoặc một con ra ngoài đi chơi, một con ở lại nhà làm bạn với bà ấy.

Sau đó nó chuyển luôn đến nhà bà ấy.

Mặc dù đã đoán được đáp án, những vẫn dở khóc dở cười, xuất sắc đến mức có thể dựng thành một bộ phim.

Bà Hà cười không khép được miệng, chia sẻ một trải nghiệm thú vị của bà ấy: “Có một lần, bà định nấu cơm, lúc cầm nồi lại thấy sao lại nặng thế này, nặng đến mức suýt nữa đã không cầm được bằng một tay, kết quả mấy đứa đoán xem thế nào - trong nồi có một con mèo, ha ha ha, đen như vậy. Nếu không kêu một tiếng thì bà cũng không phát hiện ra.”

Bé mèo đen C giơ chân lên: “Là con.”

Bé mèo đen B cũng giơ chân: “Bà, có lần con chơi trong túi rác, bị bà coi như rác ném ra ngoài cửa.”

Bà Hà che miệng cười, gật đầu: “Hóa ra lần đó là con, xin lỗi nha. Bà thật sự không nhìn thấy.”

Ánh mắt bà Hà nhìn về phái bè mèo đen C, hài lòng cười, sau này bà ấy sẽ đánh dấu cho nó.

Vấn đề đã được giải quyết xong, chỉ có bạn gái tổng giám đốc Hà vẫn đang chìm đắm trong thế giới của mình, lẩm bẩm nói: “Không đúng, vẫn cảm thấy có chỗ nào không đúng. Đúng rồi, tại sao hai đứa lại cùng mất tích? Đi đâu vậy?”

Bà Hà cười ha ha phất tay: “Được rồi, đứa nhỏ về là tốt rồi, không cần hỏi nhiều như vậy.”

Không chỉ trở về, mà còn nhiều thêm hai con.

Bà Hà ra lệnh cho ba con mèo đứng thành một hàng, nghiêm túc nói: “Sau này không được phép đánh nhau, đặc biệt là hai đứa, đã ở trong nhà lâu rồi, là anh trai. Em trai mới đến cũng là mèo lang thang giống hai đứa, hai đứa nhẫn tâm nhìn nó tiếp tục lang thang sao?”

Bé mèo đen B và C đồng loạt lắc đầu.

Thật ra, thật ra chúng nó đánh A vì A không nên giả mạo chúng nó.

“Vậy đúng rồi, mấy đứa đều là nhóc ngoan của bà.” Bà Hà quay đi lấy cây đồ chơi mèo, ba con theo bản năng đi theo sau, vì thế khi bà ấy quay người lại, lập tức không phân biệt được con nào với con nào, nhìn nửa ngày rồi buồn rầu nói: “Như này thì làm sao giờ.”

Tổng giám đốc Hà cười nói: “Sau này để cháu mau cho chúng nó vài bộ quần áo, đến lúc đó bà có thể nhận biết chúng nó bằng màu sắc.”

Lương Cẩm Tú lễ phép rời đi.

Tổng giám đốc Hà tiễn cô đến cửa, theo đúng thỏa thuận chuyển khoản.

Lương Cẩm Tú chỉ nhận 50 nghìn tệ.

Mèo đã tìm được, cô cũng chỉ cần phân biệt thật giả nên 500 nghìn tệ quá nhiều, vượt qua giá trị cô có thể nhận.

Tổng giám đốc Hà cũng không ép cô, còn chủ động thêm phương thức liên hệ.

Đây là một cách cảm ơn vô hình, Lương Cẩm Tú nhiều thêm một người bạn tỷ phú.

Bà Hà cũng ôm bé mèo đen A ra. Bé mèo đen A mới đến nhà mấy ngày, bà ấy quyết định tạm thời yêu thương nó hơn chút.

Bà Hà giơ chân chân bé mèo đen A vẫy vẫy: “Mau chào tạm biệt chị gái đi, nói chị gái khi nào rảnh thì đến chơi.”

“Meo, meo.”

Dường như người Lương Cẩm Tú hơi lung lay: “Tạm biệt, ngoan ngoãn nghe

lời bà nhé.”

Ba người một mèo nhìn bóng cô rời đi, rồi chậm rãi quay lại nhà.

Bạn gái tổng giám đốc Hà khẽ kéo anh ấy, đi ở đằng sau nhỏ giọng nói: “Lúc nãy anh có để ý vẻ mặt streamer Lương không? Em thấy cứ sai sai ở đâu á.”

Cô ấy đọc tiểu thuyết trinh thám từ khắp nơi trên thế giới, đặc biệt thích quan sát tâm lý thông qua vẻ mặt.

Lúc nãy Lương Cẩm Tú cười rất miễn cưỡng.

Ánh mắt tổng giám đốc Hà nhìn bóng người gầy gò của bà nội: “Có đôi khi chân tướng cũng không quan trọng như vậy.”

Lương Cẩm Tú rẽ vào một góc, sau khi chắc chắn mấy người kia không nhìn thấy, đột nhiên đỡ lấy vách tường, cô cắn môi.

Bé mèo đen A nói là: “Hai con mèo kia còn có em trai.”

Khoảng thời gian chúng nó mất tích là vì em trai qua đời ngoài ý muốn.

Tại sao lại không nói? Tại sao lại muốn lừa gạt?

Ai mới là con được bà Hà nhặt về?

Chân tướng không còn quan trọng nữa, quan trọng là, chúng nó đều yêu bà Hà.