Đấu Thần

Chương 22




- Ta thấy chưa chắc.

Xà Tôn Giả lặng lẽ cười:

- Tên Âm Húc đó tuyệt đối có con bài tẩy chưa lật. Ngươi xem, từ đầu đến cuối hắn chỉ xuất thủ một lần. Nếu như ta đoán không nhầm, hắn có lẽ đang muốn dựa vào ba thủ hạ Đấu Giả kia làm tiêu hao vốn liếng của Long Ngạo Thiên, sau đó hắn mói đánh ra con át chủ bài. Nếu không tin ngươi cứ xem đi.

Ly Dật khẽ gật đầu, đối với lão đầu cổ quái này, hắn vẫn tin tưởng phần nào. Huống hồ lúc này hai người có phân tích nhiêu hơn nữa cũng vô nghĩa, cục diện lúc này đích thực không thích họp để xuất thủ. Cho dù muốn chiếm lợi thế, cũng không phải lúc này.

Nghĩ vậy, ánh mắt của Lý Dật lại hướng về trên con đường.

Xoẹt~ xoẹt~ xoẹt~

Mỗi người trong trận chiến đấu chém giết điên cuồng. Dong binh bên cạnh Âm Húc chỉ còn lại ba người, hai người trong số đó còn bị hai Đấu Giả của Long Gia vây bủa lấy. Dong binh cuối cùng thủ hộ bên cạnh Âm Húc tuy người đầy vết thương, nhưng trong tiếng gầm rống giận dữ lại thuận tay chém trúng một thân vệ của Long Gia.

Lúc này, người bên cạnh Âm Húc đã tử thương quá nửa, nhưng bên Long Ngạo Thiên cũng tuyệt đối không tốt hơn. Hơn mười thị vệ lúc này chỉ còn lại ba bốn người, nhưng lại bị người Dong binh cuối cùng bám chặt lấy, không ai có thể phân thân để đối phó với Âm Húc.

Thế nhưng trong tình hình này. Âm Húc lại vẫn không xuất đao. Nhãn thần của hắn nhìn chằm chằm vào Long Ngạo Thiên ở phía trước. Không biết tại sao, bộ dạng uể oải lười nhác của Long Ngạo Thiên luôn làm cho hắn cảm thấy có mấy phần phát lạnh.

Chỉ có điều với tình hình này, cũng không phải là lúc để do dự nữa. Dong binh theo Âm Húc đến lẩn này đều là thành viên tổ chức trong Dong binh đoàn Huyết Lang. Ba Đấu Giả còn lại càng là người hắn trước nay đều coi trọng. Nếu như ngay cả ba người này cũng chết ở đây, vậy thì cho dù bản thân có đem quyển Đấu kỹ Chu Tước Trung cấp về, e rằng thực lực trong đoàn cũng sẽ có tổn thất rất lớn.

Dù gì phụ tử Âm Húc tuy là Đoàn trưởng trong Dong binh đoàn Huyết Lang, nhưng Dong binh đoàn Huyết Lang cũng không phải là thứ mà hai cha con họ có thể khống chế hoàn toàn được.

- Liều vậy!

Ý niệm này vụt qua trong đầu của Âm Húc. Hắn cười lạnh một tiếng. Lang Nha Đao trong tay chợt chém liền ba nhát. Chỉ nghe thấy ba tiếng ‘vút vút vút', hai tên thân vệ Long Gia đã kêu lên thảm thiết rồi ngã gục trong vũng máu. Hai người còn lại mất đi hai trợ thủ, ngay lập tức liên tiếp bại lui.

Chém xong. Âm Húc mới cười lạnh một tiếng, tiện tay vỗ một cái, một thanh côn đen như mực đã xuất hiện trong tay hắn.

Bộ dạng vốn đang biếng lười của Long Ngạo Thiên vừa nhìn thấy chiếc côn, liền giật mình kinh hãi, lạnh lùng nói:

- Âm Hỏa Côn? Không hay! Tên hỗn đản này còn có hậu thủ! Giết hắn cho ta!

Người cuối cùng phía sau Long Ngạo Thiên thân hình như huyễn ảnh lao về phía Âm Húc. Nhưng còn chưa kịp lao đến bên cạnh Âm Húc. Âm Hỏa Côn trong tay Âm Húc đã bốc lên một chùm pháo hoa, lao thẳng lên bầu trời, trên bầu trời hình thành một Lang nha ấn huyết sắc, sắc mặt của Long Ngạo Thiên đã trờ nên lạnh lẽo vô cùng.

- Bùm!

Người cuối cùng của Long Gia xuất thủ khi sắp tiếp cận đến Âm Húc, đột nhiên có một đạo hắc ảnh từ bên cạnh lao ra, chặn ngay đòn tấn công tất sát của hắn. Trong cơn chấn động, khiến trận chém giết bị gián đoạn lại vài phần.

Người nọ của Long Gia đáp xuống đất, lộ ra một khuôn mặt già nua, sắc mặt lại mang theo một luồng lãnh ý:

- Cường giả Đấu Sư? Không biết người đến là vị nào trong Dong binh đoàn Huyết Lang?

Hắc ảnh vừa xuất hiện bước sang bên một bước, chặn ngay trước mặt Âm Húc. Lúc này mới nhìn rõ được khuôn mặt của người mới đến. Gã trung niên tràn ngập sự lo lắng, nhãn thần của hắn hướng về lão nhân của Long Gia, chợt cười lạnh một tiếng, nói:

- Phạm lão quỷ, tuổi tác ngươi cũng không nhỏ rồi, còn cùng người khác làm chuyện đánh cướp chặn đường, không sợ một lúc nữa gãy lưng, không thể bò về được sao?

Lão nhân được gọi là Phạm lão quỷ nhàn nhạt nói:

- Thì ra là Phương Phong Phó Đoàn trưởng? Sao Phượng Phong người càng sống càng tụt lùi vậy, hiện giờ lại phải phụng mệnh bảo vệ một tên tiểu bối? Ngươi không sợ mất mặt sao?

Phương Phong cười hăng hắc:

- Phạm Nam, người khác sợ ngươi, ta thì không sợ ngươi đâu... Nào nào nào, nếu như ngươi muốn gây khó dễ cho Dong binh đoàn Huyết Lang chúng ta, vậy thì hôm nay ta cũng không khách khí nữa!

Dứt lời, chỉ thấy khí tức trên người Phương Phong bành trướng lên, một tầng đấu khí mỏng chụp lên người hắn, tạo ra hình dáng của một chiếc sa y thanh lam sắc. Sa y Đấu khí, đây chính là biểu hiện của người bước vào cấp bậc Đấu Sư.

Phạm Nam nhìn thấy cảnh này, cũng hừ một tiếng nặng nề, một chiếc sa y thổ hoàng sắc hiện lên người lão, lão nhìn Phương Phong cười gằn một tiếng, nói:

- Chẳng qua chỉ là Nhất Tinh Đấu Sư, cũng dám ngang tàng trước mặt lão phu? Tiểu tử! Hôm nay ta phải dạy ngươi biết cái gì gọi là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân!

Dứt lòi, trong tay Phạm Nam chợt bùng lên một ngọn hỏa diểm đấu khí, trùm lên thanh đao trong tay hắn, sau đó thân hình lao vụt đến Phương Phong.

Hai tay Phương Phong vung lên liên hồi, một chùm đấu khí thanh lam từ từng đạo lưu quang bắn ào ạt về hướng Phạm Nam, miệng lại thấp giọng quát:

- Thiếu chủ, ngươi đi trước! Chỉ cần đến Huyết Lang Trấn, cho dù là người của Long Gia có dốc toàn bộ lực lượng, chúng ta cũng không sợ!

Vừa dứt lời, một kiếm của Phạm Nam đã đến trước mặt hắn, đấu khí hai bên ngay lập tức chạm vào nhau, phát ra một tiếng nổ vang trời!

Âm Húc tựa hồ như đã sớm nghĩ đến Long Ngạo Thiên mang theo cường giả Đấu Sư tới, vì vậy cảnh này không khiến hắn quá ngạc nhiên, mà còn thấp giọng quát:

- Vậy thì ở đây giao cho Phương đại thúc người rồi!

Dứt lời, thân ảnh của hắn vụt biến, hướng về phía tây lao đi.

Ở sau lưng hắn, trên thanh đao trong tay Phạm Nam, đấu khí đã bành trướng ra, chớp mắt đã bổ ra vô số đao, còn Phương Phong đối diện lão lại không hề có hành động lùi bước nào, thân hình hắn biến thành chiếc bóng thanh sắc mờ ảo, rồi mạnh mẽ lao vào.

Lúc này, người của Long Gia đã tận số, bị người của Dong binh đoàn Huyết Lang vây lấy, lúc này không có người nào có thể chặn lại đường rút của Âm Húc.

Long Ngạo Thiên nhìn lại vòng chiến, sắc mặt không ngừng biến đổi, rồi cũng tung mình, phóng theo hướng mà Âm Húc vừa ròi khỏi.

- Đánh đi, đánh đi, đánh càng lâu càng tốt, ta lại đang mong chờ đây!

Nhìn theo thân ảnh của hai người rời đi, Lý Dật cười lạnh một tiếng, không còn nhìn vào trận chém giết đang tàn khốc đến cực điểm, thân hình xoay chuyển cũng đi theo về hướng hai người Âm Húc và Long Ngạo Thiên bỏ đi.

Cũng may hai người này tuy là Đấu Giả, nhưng hiển nhiên hai bên đều cố ý khống chế tốc độ của mình. Lý Dật chỉ đi cách xa ở phía sau, tuy rằng có vài lần đã mất dấu của hai người, nhưng Lý Dật dựa vào khả năng nhận biết nhạy bén của ngũ quan, vẫn có thể phát hiện ra hướng đi của hai người, sau đó nhanh chóng đuổi theo.

Lý Dật phi thân trong lùm cây được mười mấy giây, bổng nhiên, cơ thể đang phóng theo của hắn khựng lại, chậm rãi tiềm phục ở sau một gốc cây lớn.

Ở phía trước không xa, là một bãi đất trống trong rừng rậm, hai người Âm Húc và Long Ngạo Thiên một trước một sau đứng ở đó.

Chỉ thấy Âm Húc chậm rãi quay đầu lại, liếc nhìn Long Ngạo Thiên, lạnh lùng nói:

- Long Thiếu gia, lẽ nào ngươi thật sự cho rằng ngươi là đối thủ của ta? Ngươi bức ép truy sát ta như vậy, đã chọc giận lão tử rồi. Cứ giải quyết ngươi trước rồi trở về cũng không muộn! Ngươi đừng bao giờ quên rằng, bổn Thiếu gia ta tốt xấu gì cũng là Thất Tinh Đấu Giả, còn ngươi ở trước mặt ta, cũng chẳng là thứ gì!

Long Ngạo Thiên nhàn nhạt nói:

- Dĩ nhiên ta biết Âm Phó Đoàn trưởng ngươi lợi hại. Chỉ có điều là, ta nghĩ chẳng bao lâu nửa, đám người của ngươi cũng sẽ bị giết gọn. Phương Phong tuy cũng là Đấu Sư, nhưng chỉ là Nhất Tinh mà thôi còn Phạm trưởng lão lại là Tam Tinh Đấu Sư! Mạnh yếu thế nào, ngươi cũng rõ hơn ta! Vì vậy ta cũng không cần làm gì, chỉ cần có thể giữ chân Âm Phó Đoàn trưởng ngươi, vậy thì một lát nữa thôi, dĩ nhiên sẽ có người đến lấy mạng ngươi cho ta!

- Ngươi cứ thử xem!

Âm Húc cười nhạt một tiếng, một tằng đấu khí nhàn nhạt hiện bên ngoài cơ thể, ở phần ngực, thấp thoáng hiện ra một đầu sói đang tru lên.

Huyết Lang Quyền. Công pháp Huyền Vũ Cao cấp, sau khi tu thành tốc độ như sói, hung sát vô cùng!

Đối mặt với động tác của Âm Húc, ứng biến của Long Ngạo Thiên cũng cực nhanh. Hắn cười lạnh một tiếng, tiện tay vung ra, một đạo đấu khí nhàn nhạt xuất hiện bên ngoài cơ thể hắn, ở vị trí lòng bàn tay, như có một dòng thủy lưu đang chảy.

Lưu Vân Pháp, Công pháp Chu Tước Hạ cấp. Thủy hệ. Sau khi tu thành đấu khí như trường giang đại hà, cuồn cuộn không ngừng, liên miên không dứt.

Điều này cũng chẳng trách mà Long Ngạo Thiên dám đơn độc truy kích Âm Húc. Tuy rằng hắn chỉ là Nhất Tinh Đấu Giả. nhưng chỉ dựa vào công pháp cao hơn đối phương một cấp, lại có thể ít nhiều bù đắp được chênh lệch của bậc cấp.

Thấy động tác của Long Ngạo Thiên, Âm Húc chỉ cười lạnh lẽo, thân hình hắn vụt đến trước mặt Long Ngạo Thiên, ngón tay khẽ co lại thành trảo.

- Huyết Lang Trảo!

Long Ngạo Thiên đau đớn hừ một tiếng trầm muộn. Tuy đã cố gắng tránh né, nhưng vẫn bị một trảo của Âm Húc sượt qua cánh tay trái. Ngay lập tức trên cánh tay trái có một vệt máu tươi bắn ra.

Thấy cảnh này, Âm Húc cười nhạt:

- Long Ngạo Thiên xem ra hôm nay không những ta có thể giết ngươi, trước khi chét còn có thể bức ngươi nói ra bí mặt Lưu Vân Pháp của Long Gia nhà ngươi. Xem ra cũng không khó a!

Long Ngạo Thiên hừ một tiếng, nói:

- Có bản lĩnh đó. ngươi cứ thử xem!

Trong lúc nói chuyện tay phải của Long Ngạo Thiên vụt chuyển trong tay có thêm một thanh trường kiếm. Trường kiếm được hắn chém đến, trên lưỡi kiếm đã có một đạo hàn khí tràn ra, cơ hồ có thể khiến không khí đông kết lại.

- Thanh Vân Băng Phong Kiếm!

Con ngươi của Âm Húc co lại. không nén được bật thốt:

- Đấu kỹ Chu Tước Hạ cấp!

Đến lúc này, hắn cũng có vài phần hối hận đã động thủ với Long Ngạo Thiên. Nhưng bây giờ hối hận cũng không còn ý nghĩa gì, hắn liền nghiến răng, một tay rút ra Lang Nha Đao ở bên hông, khí tức huyết sắc trên người không ngừng bốc lên.

- Lang Nha Trảm!

Keng—

Trường kiếm và Lang Nha Đao chạm vào nhau, trong không khí chợt bắn ra những tia lửa. Khí tức huyết sắc và hàn khí không ngừng giằng xé nhau, cuối cùng bạo nộ mãnh liệt rồi ly khai!

- Đây chính là thời cơ tốt nhất!

Theo giọng nói của của Xà Tôn Giả, thân hình của Lý Dật nhanh chóng lao vút đến phía hai người đang giằng co với nhau.<br