Chương 57 Bại Trận, Nghỉ Ngơi…
Ầm ~
Tiểu Vũ liền trực tiếp sử dùng “ La Toàn Hoàn ” đánh vào bụng của Đới Mộc Bạch.
“ Ahh… Phốc ~ ”
Lúc này, Đới Mộc Bạch trợn tròn mắt lên, mắt thấy Tiểu Vũ lại gần mà không kịp sử dụng đệ tam hồn kỹ “ Bạch Hổ Kim Cương Biến ”.
Thế là ăn trọn nguyên quả cầu “ La Toàn Hoàn ” lập tức cơ đau và v·ết t·hương bị xoắn lại.
Phanh ~
Vù ~
Đới Mộc Bạch trực tiếp b·ị đ·ánh bay ra, đập mạnh vào cửa của Khách sạn.
Ầm ~
Răng rắc ~
Nhờ vậy mà hắn mới có thể dừng lại.
Nằm trên mặt đất vẻ mặt của hắn tựa hồ c·hết lại, đây là hồn kỹ gì mà lực sát thương lại mạnh như thế chứ.
“ Khục…khục…hảo hay cho một tiểu nha đầu! ”
Đới Mộc Bạch ngượng dậy, miệng ho ra máu nhìn Tiểu Vũ tức giận nói.
Kể từ khi hắn bỏ nhà ra đi, chưa từng gặp phải tình cảnh như này và cũng chưa từng bị ai đánh ra nông nỗi này cả.
Cặp mắt của hắn dần dần hiện lên hỏa diễm, trong đó kèm lấy sát khí lạnh tanh.
Đạp ~
Đạp ~
Hai thiếu nữ song sinh, chạy lại đỡ lấy Đới Mộc Bạch khẩn trương hỏi:
“ Đới thiếu, ngài có sao không? ”
“ Đới Thiếu… ”
“ Khục…Đưa ta về Sử La Khắc Học Viện! ”
Đới Mộc Bạch được hai nữ đỡ dậy, hắn vẻ mặt tái nhợt nói.
“ Bây giờ, thì nhà ngươi đã biết “ cút ” là như thế nào chưa! ”
Tiểu Vũ khiêu khích đạo, ban đầu đi vào thì cao ngạo không coi ai ra gì….
“ Ngươi…hảo, ta nhớ các ngươi rồi! ”
Đới Mộc Bạch bị nói cho ác khẩu, vẻ mặt của hắn tái nhợt, vô lực chỉ tay vào Tiểu Vũ mà không biết nói lời gì.
“Khục…Phốc.. ”
Vì quá tức mà hắn lại ho ra ngụm máu.
“ Cút đi ~ ”
Tiểu Vũ thấy vậy liền đanh đá nói.
“ Đi thôi, nhanh đưa ta ra khỏi đây! ”
Đới Mộc Bạch thúc giục đôi song bào thai mỹ nữ, nhanh đưa hắn ra khỏi nơi này.
“ Vâng! ”
Song bào thai mỹ nữ, vẻ mặt lo lặng nhanh chóng đưa Đới Mộc Bạch rời khỏi nơi này.
Đạp ~
Nhìn ba người đi lên lầu, Vương quản lý mới thở phào nhẹ nhõm, thì thào nói: " Cuối cùng cũng giải quyết xong."
Quay đầu nhìn về phía người phục vụ bên cạnh đang mang vẻ mặt vô tội, thở dài một tiếng, nói:
" Đều trách ta đã quên nói cho ngươi. Các phòng khác đều có thể, duy độc phòng màu đỏ là không thể tùy tiện cấp cho người khác ở, đó là Đới thiểu gia bao thời gian dài."
" Quản lý, phòng phí một ngày của phòng màu đỏ của chúng ta chính là 10 kim hồn tệ, ngài cứ như vậy để cho hai người đó ở không sao? Người trẻ tuổi bây giờ thật sự là cởi mở, mới 12, 13 tuổi, cũng ……"
"Ít nói nhảm, cẩn thận họa là từ miệng mà ra." Vương quản lý giận dữ nói:
" Ngươi thì hiểu cái gì, Hồn sư cao quý ra sao, ngươi không thấy được trên người hai người vừa rồi đều đã có chính mình hai cái hồn hoàn sao?
Người nhỏ tuổi như vậy đã đạt tới Hồn Tông rồi, tương lai tiền đồ không thể hạn lượng. Nói không chừng chính là hậu đại của cái đại gia tộc nào, chúng ta không có thể đắc tội."
“…”
…
Trang hoàng của tửu điếm Hoa hồng làm người ta rất dễ sinh hảo cảm, cách phối màu đơn giản mà thoải mái, bên trong tửu điếm còn nhàn nhạt mùi hương của hoa hồng làm mọi người đều cảm thấy vui vẻ.
Trên tầng cao nhất, Phan Vũ và hai nàng đã tìm ra được môn bài của màu đỏ Hải Dương.
Tầng đỉnh này chỉ có mấy gian phòng mà thôi, môn bài phía trước có màu lam Yêu Cơ, màu phấn Nhu Tình, màu vàng Chân Chí, màu trắng Thuần Chân, màu xanh biếc Biệt Ly v.v...
Tận cùng bên trong mới là gian màu đỏ Hải Dương. Hắn suy đoán, mấy các tên của mỗi môn bài cũng là đại biểu cho màu sắc vài loại hoa hồng.
Cửa cùng với danh tự trên môn bài đều có màu sắc giống nhau, trên cửa lớn màu đỏ, trang hoàng mấy bông hoa hồng màu đỏ sậm bằng thủy tinh, bên cạnh hoa hồng bằng thủy tinh còn có một dòng chữ nhỏ, màu đỏ Hải Dương, Hải Dương của tình yêu.
" Khách san này sẽ không là nơi chuyên dành cho các đôi tình lữ ước hẹn chứ? "
Tiểu Vũ nháy nháy đôi mắt to nhìn Phan Vũ, một tay cầm lấy chiếc chì khóa rồi từ từ mở ra:
" Mặc kệ nó, có chỗ ở là tốt rồi được."
Vừa nói, trực tiếp mở cửa đi vào.
“ Đợi đã, Tiểu Vũ muội cùng Trúc Thanh ở phòng này! ”
Phan Vũ cũng không thể ở chung phòng với hai người được, như thế Chu Trúc Thanh sẽ mất thiện cảm với hắn.
Với lại lúc mới vào cả ba đã thuê hai phòng chứ không phải là một căn phòng, mà phải ở che chúc với nhau.
“ Ừ. ”
Tiểu Vũ cũng thấy vậy, nàng liền gật đầu đồng ý, rồi nhanh chóng kéo tay của Chu Trúc Thanh vào trong.
Rầm ~
“ Có cần phải nhanh như vậy không ! ”
Phan Vũ, cảm thán không thôi.
Rồi Phan Vũ cũng nhanh chóng mở cửa bước vào gian phòng của.
Cạch ~
Tiếp vào gian phòng, Phan Vũ cũng không thèm để ý cách bố trí của gian phòng, mà liền tìm đến phòng tắm, tẩy đi một lớp bụi trần.
Quả thực, mấy ngay hôm nay đối với hắn cứ như là mấy năm vậy.
Nào thì bị sát thủ vây g·iết, đến bị tên Tà Vương dụ dỗ suýt thì bị đoạt xá.
Cũng nhờ những thứ này, mà tâm tính của hắn một lần nữa được rèn luyện.
Ào ~
Ào ~
Trong phòng tắm, từ vòi nước, không ngừng những dòng nước mát lạnh chạy từ đầu xuống thân mình.
Chuyển cảnh tới gian phòng của hai người Tiểu Vũ và Chu Trúc Thanh, lúc này khi mở cửa ra, một cảnh tựa hết sức là…
Phòng rất lớn, chỉ phòng khách trước mắt thì đã hơn năm mươi thước vuông, trong đại sảnh, tất cả các gia cụ đều màu bạc, có hoa văn điêu khắc tinh mỹ, trên thảm lớn màu đỏ.
Che kín cánh hoa hồng đỏ, cái làm hắn giật mình nhất chính là ngay trung tâm đại sảnh, có một lượng lớn hoa hồng được xếp thành hình một trái tim màu đỏ thật lớn.
Diện tích của hình trái tim gần hai thước vuông, như vậy ít nhất phải hơn một ngàn đóa hoa hồng mới có thể hoàn thành.
Phía trên có một dải lụa, trên lụa có một hàng chữ, "một ngàn không trăm linh một, em là duy nhất của anh".
Ngoại trừ một ngàn không trăm linh một đóa hoa hồng ra, chung quanh phòng đều có các bình hoa bài trí rất cao nhã, trong bình đều cắm hoa hồng màu đỏ.
Hương hoa hồng thơm ngát trải rộng tại mỗi ngóc nghách trong căn phòng, sự trang hoàng mê người khiến người ta phải ý loạn thần mê.
“ Chậc Chậc… ”
Tiểu Vũ tặc lưỡi chép miệng.
Nàng cười khổ nói: " Khó trách Đới Mộc Bạch muốn dẫn nữ hài tử tới nơi này. Trúc Thanh, cô thấy chúng ta ở trong này thích hợp không! ”
Chu Trúc Thanh lúc này cũng đã dần dần lạnh xuống, quay đầu liếc nhìn Tiểu Vũ nói:
“ Ta đi tắm trước! ”
Tiểu Vũ thấy tự dưng Chu Trúc Thanh như vậy, nàng sờ sờ má mình:
“ Có chuyện gì với cô ta vậy nhỉ ?..."
Chu Trúc Thanh cũng không giản thích, nàng tiến tới phòng tắm rồi đóng cửa rầm một cái.
Cạch ~
Tiểu Vũ cũng không để ý, mà tiến lên, cầm lấy một đóa hoa hồng, đưa lên ngửi:
" Phòng này bố trí thật đẹp quá, ta phát hiện, ta đã có chút thích nơi này rồi. Tiếc là Phan ca, không thấy cảnh tượng này a! "
Đi tới phòng ngủ, hai người lại bị rung động một chút, bên trong phòng ngủ không ngoài sở liệu của mình, chỉ có một cái giường, nhưng cái giường lớn cũng hình trái tim này cơ hồ chiếm một nửa diện tích của căn phòng.
Một cái rèm màu đỏ nhạt treo trên đỉnh phòng, ngăn cản không gian phía trên chiếc giường lớn, làm cho người ta một loại cảm giác đẹp đẽ tựa như ảo mộng.
Chăn nệm hoa hồng, hoa văn hoa hồng trên gối, hết thảy tất cả, đều mang theo một thứ mập mờ mãnh liệt, làm người ta có cảm giác máu chảy nhanh hơn.
Nhìn thấy vậy Tiểu Vũ, hoan hô một tiếng, một con thỏ nhỏ nhảy ngay lên trên chiếc giường hình trái tim tràn ngập co dãn, nằm ở trên lật qua lật lại, hưng phấn nói không nên lời.