Chương 39 Hồi Ức…
Ầm ~
“ Khục khục… ”
Khói bụi bốc lên, làm cho Tố Vân Đào sặc sụa, không ngừng ho khan.
Một hồi lâu, khói bụi cũng dần tiêu tán đi, Tố Vân Đào chạy tới chông thấy cảnh tượng chỉ muốn cười.
“ Phốc ~ ”
Chỉ thấy, lúc này Phan Vũ đang bị đuôi bò cạp bện của Tiểu Vũ quấn lấy cổ, Tiểu Vũ thì đang nằm đè lên người hắn.
Vẻ mặt của nàng xấu hổ, ngại ngùng, đang dùng chân giẫm lên người của Phan Vũ nói.
“ Tiểu Phan à tiểu Phan… ai cho ngươi lá gan đấy hả! ”
Bộp ~
“ Dám ôm eo của bổn đại tỷ, ngươi ăn gan hùm sao? ”
Bộp ~
Tiểu Vũ chất vấn một câu, liền vung nắm đấm hôn nhẹ vào thân thể của Phan Vũ.
Lúc này, hắn đắng a! tuy nói thân thể hắn hơn người, nhưng bây giờ mỗi nắm đấm của Tiểu Vũ đều bao bọc lấy hồn lực.
Còn không để hắn dùng hồn lực đỡ lấy, thì chỉ có bị đấm phát nào thấm phát đó.
“ Hôm nay, ta không đánh ngươi thành đầu heo, thì ta sẽ không gọi là Tiểu Vũ tỷ! ” Tiểu Vũ hung tợn nói.
Đạp đạp ~
Tố Vân Đào tiến gần, thì đang thấy Phan Vũ bị Tiểu Vũ treo lên đánh.
Và Phan Vũ cũng nhìn thấy hắn, Phan Vũ liền dùng ánh mắt cầu cứu gọi Tố Vân Đào.
“ Vân ca, cứu ta! ”
Phan Vũ, cố gắng vùng thoát ra khỏi đuôi bọ cạp biện của Tiểu Vũ nhưng bất thành.
“ Xin lỗi, ta không nhìn thấy gì cả! ” Tố Vân Đào nhắm mắt làm ngơ.
Rồi hắn quay lưng đi.
“ Vân ca….”
“ Kiệt kiệt…tiểu Phan chúng ta cùng nhau chơi đùa nào! ”
Tiểu Vũ giở giọng cười u ám, ghé sát vào tai hắn nói.
U hương từ miệng nàng thở vào tai hắn, nhưng không làm cho hắn cảm giác xung sướng, mà chỉ có lạnh sống lưng và nổi da gà.
Bộp ~
Ầm ~
...
Nửa ngày sau.
Lúc này, cả ba người đã lên đường rời khỏi Liệt Hồn Sâm Lâm, tinh thần của ai lấy cũng đều sáng láng, tươi cười.
Nhất là Tiểu Vũ, nàng lại lần nữa lấy lại được vẻ hoạt bát, tinh nghịch đáng yêu.
Còn Tố Vân Đào vẻ mặt nghiêm túc, chững chạc với bộ y phục đặc trưng của Vũ Hồn Điện.
Về phần nhân vật chính sao, hắn thì…. Khỏi phải nói, ánh mắt thẫn thờ, trên mặt và những chỗ khác đều có bầm tím.
Đầu tóc rối bù xù, đang phải cõng trên lưng là Tiểu Vũ.
“ Tiểu Phan à, giờ thì biết ai mới là lão đại của học viện chưa hả! ” Tiểu Vũ vỗ nhẹ vào mái tóc rối của hắn.
“ Hừm! đấy là ngươi giở trò bẩn, lần sau chúng ta quyết đấu lại. ” Phan Vũ, vẫn mạnh miệng nói.
Hắn sao lại để thua con gái được, dù sao thì chuyện đó khá là mất mặt.
Nhưng hắn nào biết, đánh với phụ nữ đã là mất mặt rồi!!!
“ À thế à! ” Tiểu Vũ khinh thường nói.
Rồi không quên đập vào đầu hắn thêm một phát.
Tố Vân Đào ở ngoài chứng kiến tất cả, hắn chỉ cảm thấy vui vẻ mà thôi, hắn tựa hồ như là nhân sinh người thắng vậy.
Kể từ khi gặp Phan Vũ lần đầu ở Thánh Hồn Thôn, cho tới hắn quyết định đem Phan Vũ nhận về làm đệ đệ.
Thì cuộc đời hắn cứ như là sang trang mới vậy, có được một gia đình nhỏ, kèm thêm hai đứa đệ đệ và muội muội.
Thực sự thì hắn đã chẳng cần gì nữa rồi.
Hắn không biết là cuộc đời của hắn đã thay đổi thật, đặc biệt là cái danh hiệu “ Mắt Mù Đấu La ” hay “ Độc Thân Cẩu Đấu La ”.
Người chỉ tồn tại ở vài chương đầu, chỉ để đưa ra một câu nói “ Phế Vũ Hồn ”.
“ Vân ca, ngươi có tâm sự gì sao? ”
Lúc này, Tố Vân Đào đã nhận ra là hắn đã dừng lại, và Phan Vũ lẫn Tiểu Vũ đang quan sát hắn.
“ Ách… không không có chuyện gì, chỉ là cảm thấy nhận nuôi đệ là một quyết định đúng mà thôi! ” Tố Vân Đào vuốt vuốt cằm trầm ngâm nói.
“ Đương nhiên rồi, chuyện đó còn phải hỏi nữa! ” Phan Vũ hất cằm tự phụ nói.
Bốp ~
Liền bị Tiểu Vũ đánh cho tỉnh thần lại.
“ Tê ~ Tiểu Vũ, ngươi đừng bắt nạt.... người quá đáng! ”
“ Tiểu Phan và Vân ca không phải là huynh đệ ruột sao? ” Lúc này, Tiểu Vũ mới nhận ra điều này.
Nàng nghi hoặc hỏi.
“ Đúng vậy, nếu muội muốn nghe mọi chuyện ta sẽ kể lại cho muội! ” Tố Vân Đào gật đầu nói.
“ Vân ca, huynh kể lại đi! ” Tiểu Vũ hiếu kì không thôi, thúc giục nói.
Nàng thực sự tò mò, ai làm đã đẻ ra tên quái vật Phan Vũ nữa, mọi thứ đều hơn một hồn sư bình thường.
Từ Vũ Hồn kỳ quái, đến hồn lực gia tăng cực nhanh, nàng chỉ mới cảm ứng sơ qua thôi, mà đã thấy Hồn Lực của hắn nồng đậm hơn nàng rất nhiều lần.
Và có một điều là làm nàng khó hiểu nhất, mỗi khi ở gần hắn tu vi lẫn sự chuyển hóa hồn lực của nàng liền tăng lên một cách nhanh chóng.
Hơn thế nữa, tựa hồ hơi thở hồn thú của nàng cũng gần như là biến mất khi ở gần hắn.
Các điều này cộng lại, làm cho Tiểu Vũ hiếu kì về Phan Vũ ngày một mãnh liệt.
“ Có gì đâu mà kể chứ! ” Phan Vũ liền định quay người đi.
Hắn thực sự là không muốn nghe lại hắc lịch sử của mình, mà thường ngày hắn có rất nhiều hắc lịch sử.
Ngày cả trong học viện, chỉ cần nhắc tới người nghịch dại, tự đại, trang bức nhiều nhất thì, tin chắc được chỉ có Phan Vũ mà thôi.
Chưa kể hắn chỉ mới ở cấp Hồn sư bình thường, mà đã tự phong cho mình tên gọi Đấu La, là “ Vạn Biến Đấu La ”.
Chỉ vì cái tên gọi đó, mà đã làm cho cả Nặc Đinh Sơ cấp học viện náo loạn, làm gà bay chó nhảy một phen trong suốt một năm qua.
Đặc biệt là Tiểu Vũ, nàng còn bị hắn lừa là sắp có Phong Hào Đấu La đi qua, điều này làm cho nàng suýt sợ vỡ mật nhưng hóa ra chỉ là trò đùa của Phan Vũ.
Nghĩ lại những chuyện đã xảy ra trong một năm, khoe miệng của Tiểu Vũ bất tri bất giác cong lên thành lưỡi liềm.
“ Ta đã kể gì đâu mà muội cười vậy? ”
Tố Vân Đào, nhìn thấy Tiểu Vũ tự nhiên cười, làm hắn trên đầu đầy dấu chấm hỏi, nhìn mặt hắn có buồn cười thế sao.
“ Ngạch ~ không phải, huynh kể đi! ” Tiểu Vũ tỉnh lại, liền lắc đầu rồi nói.
“ Ừ, chuyện là một năm trước, khi ta đi giác tỉnh vũ hồn cho một thôn ở ngoài Nặc Đinh Thành…. ”
Tố Vân Đào, liền kể ra chuyện mà hắn gặp Phan Vũ ly kì như thế nào. Đồng thời, cả ba nhàn nhã đi ra khỏi Liệt Hồn.
Cứ thế mà đi, tâm thế của cả hai cứ như là đi ngoài đường vậy, còn về đám hồn thú ở trong này, đều đã bị vì khí tức của Tiểu Vũ phát ra khi ngưng tụ Đệ Nhị hồn hoàn ra làm cho sợ vỡ mật từ lâu rồi.
Sao còn dám thò đầu ra nữa chứ.
Tiểu Vũ ghé lên vai Phan Vũ, đôi tai nghe lấy những lời Tố Vân Đào kể.
Bất giác nàng liền ngủ mất.
Tố Vân Đào, vừa đi vừa kể bỗng nhìn về Tiểu Vũ, liền thấy nàng ngủ mất.
Hắn cũng chợt dừng lại, nói khẽ: “ Tiểu Phan, chăm sóc tốt cho muội ấy!”
“ Ừm, ta biết rồi! ”
Phan Vũ, ngầm hiểu ý của Tố Vân Đào, hắn kiên định đáp lại.
Tiểu Vũ, là người mà hắn chọn đầu tiên, hắn sẽ không để nàng phải chịu đau khổ đâu.
“ Mẫu thân… ” Trong miệng Tiểu Vũ nói mơ.
Hai câu đó vang vào tai hắn, Phan Vũ thề sẽ phải khiến Bỉ Bỉ Đông trả giá về hành động của mình.
Còn trả giá thế nào!!!
Thì tuy vào thái độ hợp tác của nàng “ Kiệt Kiệt… ”
P/s: xin lỗi các đạo hữu giờ mới đăng c, đây là chương cuối của một ngày.