Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đấu La Thế Giới : Thiên Biến Vạn Hóa

Chương 26 Nguy Cơ Của Tiểu Vũ ( 2 )




Chương 26 Nguy Cơ Của Tiểu Vũ ( 2 )

“ Lão đại… lão đại.. ”

“ Tiểu Phan… tiểu Phan… ”

Phan Vũ đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, thì chợt bị người đánh thức.

Tiểu Vũ và đám người Vương Thánh, đang không ngừng vỗ vai hắn, vẻ mặt nghi hoặc của đám người không biết tại sao hắn lại đứng lại mà không đi tiếp.

“ A… ” Lúc này, hắn mới thoát khỏi dòng suy nghĩ ấy, nhưng một vấn đề lại làm hắn đau đầu.

Nếu dựa theo cốt truyện, Đường Tam và Tiểu Vũ sẽ thân thiết với nhau, khi ấy Đường Hạo mới không bắt nàng đi nhốt lại đợi con hắn trưởng thành thì, lấy nàng ra chém g·iết.

Nhưng giờ đây, tất cả đã bị Phan Vũ xáo trộn, phải biết 10 vạn năm hồn thú trong mắt hồn sư là vật báu, nếu có 10 vạn năm hồn thú đi lạc vào nhân loại, thì đám hồn sư sẽ quyết bắt bằng được,

Huống chi, lại còn là hóa hình nữa chứ, thực lực đại giảm, chỉ như là hài đồng 6 tuổi thì lại càng dễ bắt.

Phan Vũ không dám đánh cược Tiểu Vũ, sẽ không bị Đường Hạo bắt đi vì vậy mà hắn lo lắng không thôi.

“ Tiểu Phan, ngươi không sao chứ! Nếu ngươi tiếc tiền thì lần sau, chúng ta không cần phải lên tầng 2 để ăn nữa đâu! ” Tiểu Vũ tưởng Phan Vũ đang buồn sầu vì chuyện ở căng tin, nàng vỗ vai hắn an ủi.

“ Tiểu Vũ tỷ nói đúng, ngươi lần sau không phải mời chúng ta ăn nữa đâu! ” Vương Thánh và đám đệ tử nói.

“ Ách… các ngươi, đang nói chuyện gì? ” Phan Vũ lấy lại tinh thần, nghi hoặc hỏi.

“ Ngươi không phải đang buồn vì bao chúng ta ăn sao? ”



“ Không, sao ta lại buồn! Tiền có thể mất, nhưng tình bạn thì không! ” Phan Vũ lấy lý do nói, để che dấu sự lo lắng của hắn.

“ Lão đại. ”

“ Tiểu Phan…”

Tiểu Vũ bỗng cảm thấy xúc động, lần đầu tiên ở thế giới nhân loại, người mang cho nàng cảm giác của bằng hữu, thân tình.

Còn Vương Thánh thì khỏi bàn, bọn họ chỉ là hài tử con nhà nghèo, với lại vũ hồn thì kém cỏi. Bọn họ chỉ nghĩ, Phan Vũ sẽ đối xử với bọn hắn như tiểu đệ, vậy thôi, ai ngờ hắn còn xem bọn họ là bằng hữu.

“ Ha ha… làm gì lại dùng ánh mắt đó nhìn ta, về thôi trời cũng đã muộn rồi! ” Phan Vũ thấy mình đã xoát hảo cảm đám người, liền vui sướng đi trước.

Tiểu Vũ theo sau, nàng liền hỏi hắn về cách làm sao tu luyện lại nhanh vậy, có thực sự là Tiên Thiên Tứ cấp không.

Cả đám liền kéo nhau về túc xá...

Ở xa xa đang có bóng người, trùm đầu mặc bộ y phục da có phần chấp vá, thân hình cao lớn, sau lớp trùm đầu đó là gương mặt t·ang t·hương, đầu râu, tóc tai thì bù xù.

Kẻ này chăm chú nhìn Tiểu Vũ, rồi lại nhìn sang Phan Vũ, hắn mở miệng nói: “ Quái, con bé kia vừa mới phát ra khí tức giống với A Ngân, nhưng sao lại không cảm nhận được nữa! ”

Âm thanh trầm thấp, nghiêm nghị phát ra từ miệng của hắc y nhân này.

Sau khi quan sát hồi lâu không động tĩnh gì, hắn liền rời đi. Chỉ thấy tốc độ của hắn tựa như là thuấn di vậy, còn lại một tàn ảnh vẫn chưa tiêu tán đi.

Nếu mà Phan Vũ biết, kẻ này không nhận ra được khí tức hồn thú của Tiểu Vũ, thì hắn đã không phải luôn trong trạng thái lo sợ.

Cạch ~



Phan Vũ mở cửa túc xá ra, liền thấy được Đường Tam đang mắt nhắm minh tưởng, Chợt tiếng động làm hắn mở mặt ra nhìn về phía của Phan Vũ mở miệng đạo.

“ Các ngươi về rồi sao? ”

Cùng lúc này, Tiểu Vũ cũng theo vào sau, nàng liền nhìn thấy một người cùng tuổi với nàng thân cao thì không sai biệt cho lắm.

“ Ngạch ~ chúng ta cùng ở với nữ sinh sao? ” Đường Tam nghi hoặc hỏi.

“ Ừ, giới thiệu với mọi người đây là vị công độc sinh ta đã nói qua! ” Phan Vũ quay đầu về sau giải thích cho Tiểu Vũ và đám người Vương Thánh biết.

“ Mọi người hảo, ta là Đường Tam, tới từ Thánh Hồn Thôn, mong mọi người về sau giúp đỡ nhiều hơn! ” hắn đứng dậy chào hỏi đám người Vương Thánh và Tiểu Vũ.

“ Ngươi hảo, ta là Vương Thánh, là tiểu đệ của Phan Lão đại và Tiểu Vũ Tỷ! ” Vương Thánh đứng ra giới thiệu.

“ Vương Thánh, ngươi hướng dẫn Đường Tam đi, về quy củ của nơi này! ” Phan Vũ hướng về Vương Thánh giao nhiệm vụ.

“ Vâng, lão đại. ”

Tiểu Vũ cũng không có hứng thú với Đường Tam, nàng theo chân Phan Vũ trở về giường của mình.

Phan Vũ ngồi xuống, hắn khoanh chân xếp bằng lại, hướng về Tiểu Vũ nói: “ Tiểu Vũ, ngươi đã có dự tính cho đệ nhất hồn hoàn chưa? ”

“ Sao ngươi lại hỏi ta như vậy? ” Tiểu Vũ nhảy lên giường của mình, tìm thoải mái tư thế rồi mới đáp lại Phan Vũ.



“ Ngươi là mãn cấp hồn lực, sớm ngày nào lấy được hồn hoàn thì sớm tu luyện, thế nào có cần ta giúp ngươi thu hoạch hồn hoàn không? ”

“ Ách ~ cái đấy thì không cần? ” Nàng bị hỏi vậy, trong lòng có chút hoảng a, nàng cần gì phải săn g·iết hồn thú.

“ Thực sự, không c·ần s·ao? ” Phan Vũ hỏi lại cho chắc.

“ Không cần! ” Nàng liền quay đầu đi, để tránh Phan Vũ nhìn ra nét mặt của nàng.

“ Cái gì, không thể nào! ”

Bên kia Đường Tam khi được Vương Thánh kể lại, hắn liền hét lớn kinh ngạc nói.

Cái gì chứ, khi thức tỉnh tên Phan Vũ kia chỉ mới là tứ cấp, vậy mà sau 3 tháng hắn liền đã vượt ra mình.

Nằm tay của Đường Tam bất chi bất giác nắm thật chặt, hắn liếc mắt xem Phan Vũ đang minh tưởng. Chưa bao giờ, hắn cảm giác bị người vượt mặt.

Ngay mà Lão sư sẽ dẫn hắn đi thu hoạch hồn hoàn, lúc đấy hắn sẽ đuổi bằng được Phan Vũ.

Không biết vì sao, khi lần đầu gặp Phan Vũ trong lòng Đường Tam đã không có thiện cảm gì với hắn cả. Và bây giờ cũng thế, chợt hắn đưa mắt về cô gái tên là Tiểu Vũ.

Bỗng tim hắn đập thình thịch, hắn chưa bao giờ có cảm giác như thế, nàng mang đến cho hắn sự ấm áp, hắn không biết đó là gì cả.

“ Được rồi, ta cũng đã nói xong, ngươi về tu luyện đi, nếu ngươi muốn chức lão đại có thể khiêu chiến với Phan lão đại, bọn ta đi minh tưởng đây! ” Cuối cùng cũng giải thích xong, Vương Thánh tựa như được giải thoát vậy.

Ở gần tên Đường Tam này làm hắn có cảm giác lạnh lẽo, không chỉ thế một cảm giác nguy hiểm luôn từ người của Đường Tam phát ra làm hắn nổi da gà.

Thế là cả đám ai lấy về giường của mình, bắt đầu minh tưởng tu luyện, còn Đường Tam liếc nhìn Phan Vũ rồi cũng trở về giường của hắn.

Giường của hắn gần với Vương Thánh, cách giường của Phan Vũ và Tiểu Vũ vài chiếc giường.

Cứ thế một đêm trôi qua mà không có chuyện gì xảy ra...

P/s: Chương này hơn ngắn mong mọi người thông cảm, có thể mai sẽ bạo 3 – 4 chương để tròn lên 30 chương.