Chương 16 Thành Công Chém Giết, Hấp Thu Hồn Hoàn.
“ Vân ca cẩn thận…” Phan Vũ quát lớn cảnh báo.
Nhưng đã chậm, chỉ thấy đòn công kích của Ám Kim Hùng đánh trực diện vào Tố Vân Đào.
Phanh ~
“ Ahh… Ta g·iết mi! ” Phan Vũ gầm thét, ánh mắt phẫn nộ cánh tay trái cấp tốc hình thành La Toàn Hoàn.
Chỉ thấy hắn sử dụng hết sức còn lại, đập mạnh quả cầu vào đầu của Ám Kim Hùng, làm nó nát bét.
Ầm ~
Bịch ~
Còn về phía Tố Vân Đào bị ăn ngay đòn đánh một kích đồng quy vu tận của Ám Kim Hùng, hắn liền ngã ra đất miệng phun máu không ngừng.
Đòn đánh của Ám Kim Hùng quá hiểm, làm cho cả hai không kịp trở tay, điều đó làm cho Tố Vân Đào chịu trọng thương.
“ Vân ca… vân ca! ” Xả ra cơn tức, Phan Vũ liền chạy lại đỡ Tố Vân Đào dậy, trong ánh mắt đầy vẻ lo lắng.
“ Khục… khục, ta không sao! May mà có Vũ Hồn chia sẽ một nửa sát thương! ” Tố Vân Đào hư nhược đạo.
Ở phần bụng có một đạo v·ết t·hương không tính quá lớn, nhưng máu vẫn đổ ra không ngừng. Phan Vũ liền lấy ra lọ bôi trị thương, và thuốc hồi phục rồi nhét vào miệng cho Tố Vân Đào
Khi Tố Vân Đào dùng thuốc, cấp tốc màu liền ngừng chảy, Phan Vũ đỡ cho hắn ngồi dậy, điều tức trị thương.
Còn về phần Hồn Hoàn của Ám Kim Hùng, Phan Vũ không thèm đếm xỉa tới nó, hắn biết phải 6 – 8 tiếng thì hồn hoàn mới tiêu biến quay về với đất mẹ.
“ Phù… ” thấy Tố Vân Đào bắt đầu điều tức, Phan Vũ âm thầm thở ra, hắn biết đã qua cơn nguy kịch.
Thực sự thì Ám Kim Hùng này quá giảo hoạt, Phan Vũ không ngờ nhìn nó chỉ sử dụng cơ bắp là nhiều vậy mà có thể nghĩ ra chiêu âm hiểm đó, may mà cả hai đã có chút cảnh giác nhưng mà không ăn thua.
…
…
Rất nhanh 3 tiếng trôi qua, Tố Vân Đào đã có dấu hiệu hồi phục, hắn từ từ mở mắt ra, trong mắt chứa đầy sự mệt mỏi.
“ Vân ca thế nào rồi? ” Thấy Tố Vân Đào tỉnh lại, Phan Vũ liền đi tới hỏi.
“ Phù…”
Thở ra một ngụm trọc khí, Tố Vân Đào trong mắt vẫn còn sợ hãi nói: “ Quả thực, ta không nên khinh thường nó, may mà không nguy hiểm tới tính mạng! ”
“ Tại đệ mà huynh ra thế này! ” Phan Vũ tự trách nói.
Thấy Phan Vũ tự trách đạo, Tố Vân Đào liền vỗ vai an ủi: “ Thế giới Hồn Sư là vậy, tuy nó là nghề cao quý nhưng đi kèm lại là rủi ro cao. Đệ không cần phải tự trách bản thân mình đâu! ”
“ Cảm ơn Đào ca! ” Phan Vũ cũng phấn chấn lại.
“ Lúc thì Vân ca, lúc lại Đào ca đệ làm ta rối hết não! ” Tố Vân Đào nở nụ cười, trêu ghẹo Phan Vũ nói.
Rồi sau đó hắn nhìn về phía của Hồn Hoàn Ám Kim Hùng, đang trôi lơ lửng trên xác của nó, Tố Vân Đào liền thúc dục Phan Vũ nhanh hấp thu nó.
“ Đệ nhanh hấp thu nó đi! Theo sự quan sát của ta nó chỉ dưới vào 300 năm tới gần 400 năm thôi. Thích hợp làm đệ nhất hồn hoàn của đệ! ” Quan sát hồi lâu, rồi Tố Vân Đào mừng rỡ nói.
“ Thật vậy sao? ” ban đầu Phan Vũ nghĩ Hồn Hoàn này là 500 năm, vậy thì hắn sẽ không thể hấp thu.
Do cực hạn hấp thu đệ nhất là 430 năm, vượt qua nó hồn sư sẽ bị hồn hoàn no bạo mà c·hết.
“ Nhanh đã nhớ cách dẫn dắt hồn hoàn chưa? ” Tố Vân Đào thúc giục hỏi.
“ Đệ đã nhớ rồi, huynh hộ pháp đi! ”
Phan Vũ nói dứt câu, hắn liền ngồi xuống khoanh chân lại, rồi bắt đầu kết những ấn mà trước đây Tố Vân Đào đã làm khi hấp thu đệ tam hồn hoàn, chợt trong lòng bàn tay Vũ Hồn của hắn liền xuất hiện.
Ong ~
Hồn Hoàn của Ám Kim Hùng liền bị hồn lực của Phan Vũ dẫn dắt liền tỏa ra sóng năng lượng, mang tất cả chú ý lực tập trung trên vũ hồn trong tay phải của mình, lúc này, theo sự đến gần của hồn hoàn trăm năm Ám Kim Hùng, hắn cảm nhận được một loại áp lực chưa từng có, thậm chí là cốt cách toàn thân dưới áp lực cũng phát ra tiếng kêu rất nhỏ.
Rất nhanh, quang hoàn màu vàng đi tới phía trên đỉnh đầu Phan Vũ, không cho hắn có cơ hội phản ứng, quang hoàn màu vàng đột nhiên co rút lại, biến thành kích cỡ như một cái vòng tay nhưng vô cùng ngưng thật, trực tiếp rơi xuống hợp với Vạn Biến đang nằm trong lòng bàn tay.
Phan Vũ chỉ cảm thấy tay trái giống như nhúng vào dung nham, một cỗ năng lượng nóng bỏng điên cuồng dũng nhập vào, trong nháy mắt, dòng nhiệt kịch liệt nhảy vào trong cơ thể, trong phút chốc, nội thể như bị chia ra. Thân thể không nhịn được run rẩy một trận kịch liệt.
"Bất luận lực lượng của hồn hoàn v·a c·hạm vào thân thể ngươi như thế nào, ghi nhớ rằng nhất định phải bảo trì tỉnh táo, chỉ có như vậy thì trong tương lai mới có thể lợi dụng lực lượng của hồn hoàn một cách tốt nhất." Tố Vân Đào ở ngoài nói.
Hắn biết lần đầu, khi hấp thu hồn hoàn liền rất gian nan, trước hắn cũng vậy nhưng mà Tố Vân Đào có chút may mắn và bi ai. May mắn là hấp thu chục năm hồn hoàn, còn bị ai là hấp thú hồn hoàn quá kém.
Chợt sâu trong thân thể Phan Vũ, Vạn Biến tựa hồ tham lam mà hấp thu lấy năng lượng ngoài lai này. Trong cơ thể bất thình lình phảng phất như bị lực lượng thiêu đốt, nhiệt lưu trong nháy mắt truyền mọi ngóc ngách của thân thể, do sự giằng co của hai loại năng lượng.
Lực lượng thật bá đạo.
Mọi người sẽ hỏi là tại sao khi cắn nuốt Hồn Hoàn của mấy hồn thú kia, Phan Vũ liền không có cảm giác gì.
Thực ra thì việc cắn nuốt là do Vũ Hồn tự bổ sung năng lượng cho nó, sau đó mới phải hồi một ít hồn lực cho Phan Vũ, vì thế mà hắn mới không có cảm giác giống như hấp thu Hồn Hoàn như này.
Quay trở lại với việc hấp thu của Phan Vũ, lúc này Vạn Biến đã không còn giằng co với hồn lực ngoại lai nữa. Vì vậy mà trong khoảnh khắc lực lượng của Hồn hoàn đổ xô vào đã và đang tẩy lễ cho thân thể Phan Vũ.
Trong ý thức đột nhiên sáng lên, Phan Vũ tựa hồ thấy mình đắm chìm trong một biển lửa, mà tại chính giữa biển lửa, một hư ảnh Vạn Biến vẫn sừng sững biến hóa thành mọi hình dáng nằm trong biển lửa.
Trong lòng Phan Vũ suy đoán, đây tựa hồ là nội thị cảnh giới trong nội thị, mà trong thế giới tu tiên thường hay nhắc tới khi đạt một cảnh giới nào đó, cũng không nghĩ tới trong khi hấp thụ hồn hoàn đầu tiên lại xuất hiện.
Dưới sự nung nấu của ngọn lửa, Vạn Biến tỏ ra là không có sự biến hóa. Hư ảnh của nó vẫn cứ biến hóa từ hình dạng này sang hình dạng khác, cứ như là Tôn Ngộ Không bị thiêu trong lò bát quái vậy, chỉ thiếu là chưa có sự xuất hiện của Hỏa Nhãn Kim Tinh mà thôi.
Oanh ~
Tất cả nhiệt lưu tràn ra, Phan Vũ cảm giác như khí tức nóng cháy đó phảng phất như đưa thân thể của hắn hòa tan.
Mà ngay sau một khắc, hắn phảng phất nghe được một âm thanh vỡ tan thanh thúy, ngay sau đó, cỗ nhiệt lưu nọ tản ra một cách điên cuồng, lại dung hợp. Dung hợp vào trong một cỗ khí lưu màu nhũ trắng. Vốn là dòng suối nhỏ uốn lượn trong nháy mắt biến thành dòng sông nhỏ, tông tông chảy xuôi, chỗ nó chảy qua, nóng cháy và thống khổ biến mất, chỉ còn lại sự thoải mái.
Dưới thân hắn một đạo Hồn Hoàn đang trôi nổi xung quanh, kèm theo đó là hồn lực của hắn điên cuồng tăng lên
11… 12….13…14….18 cấp.
Tới Hồn Sư cấp 18 thì dừng lại, đây là hậu quả cho việc cắn nuốt quá nhiều hồn hoàn, dẫn tới hồn lực có phần phù phiếm mà diên cuồng tăng lên.