Đấu La Đại Lục Hệ Liệt - Thiên Hạ Trôi Qua Không Dễ Dàng

Chương 92: Đệ Tam Hồn Kỹ : Thời Gian Phong Tỏa (1)




Nghỉ ngơi 2 tiếng, 4 người bắt đầu kéo nhau dậy đi tìm hồn hoàn cho Diệp Phi Linh.



- Đại Sư, Phi Linh còn quá nhỏ tuổi, ngươi nghĩ lời nàng có thể tin được không?



Phất Lan Đức vẫn là dè chừng.



- Không cần, nàng là đồ đệ ta! Ngươi nghĩ xem, nàng không chê ta hồn lực thấp kém, bái ta làm thầy, như vậy được mấy người?



Đại Sư đương nhiên không quên những gì mà hai đứa đồ đệ của mình đã làm.



- Đúng, hài tử tốt như vậy, ta cũng tin nàng không đối với chúng ta bất lợi! Nàng cẩn thận hỏi qua ý kiến chúng ta, chứ cũng không tự mình làm cái gì!



Liễu Nhị Long bổ sung thêm.



- Ta già rồi, cảm giác nàng cứ không phải hài tử, mà giống như một bà cụ mấy mươi tuổi rồi ấy!



Phất Lan Đức hóm hỉnh mà nói lại một câu như vậy. Hừm, còn nợ nàng một cái vạn niên hồn hoàn, lần này để hắn tìm.



Phất Lan Đức bay lên cao, từ trên ánh trăng rọi xuống.



Phiến rừng này có không ít hồn thú, thậm chí rất nhiều hồn thú lâu năm, Phất Lan Đức phải sử dụng đến hồn kỹ Tứ Nhãn Tinh Quang của hắn mới dò xét được ở phụ cận có một con hồn thú vạn niên.



- Bên kia, Nhị Long, muội mang hai người đi cho nhanh!



Theo hướng tay Phất Lan Đức chỉ, Liễu Nhị Long túm lấy tay hai người, võ hồn phụ thể biến thành Hỏa Long dương đôi cánh thật dài bay đến.



- Cẩn thận, hồn thú vạn năm đó, không dễ đối phó!



Đại Sư nhắc nhở. Phất Lan Đức gật đầu, bay đến trước mặt con hồn thú đó. Đây là một con Bích Huyết Xà, niên hạn đúng khoảng 10.200 năm.



Nó đang ngủ, cuộn thành một đống lớn. Thấy khí tức của Phất Lan Đức, nó lao lên rất nhanh.



Đáng tiếc, Phất Lan Đức lại là Mẫn Công hệ, tốc độ của hắn trong nháy mắt thoát khỏi, đôi cánh phụ gia thuộc tính chém xuống.



Bích Huyết Xà đầu xanh thân đỏ như máu, nếu không phải vì màu sắc, thì hình dạng có chút tương tự như Bích Lân Xà, chỉ là Bích Lân Xà có lân giáp, thuộc tính cứng rắn, còn Bích Huyết Xà thì có làn da mỏng và dai, màu đỏ trên thân nó chính là lượng huyết khổng lồ của bản thân nó. Đây là đặc điểm thú vị của Bích Huyết Xà.



Diệp Phi Linh nhìn tràng diện chiến đấu, cảm thấy Phất Lan Đức có thể đối kháng được. Đây là đặc điểm thuộc tính võ hồn của hắn, miêu ưng đối xà, thiên địch.



Tiếng động lớn dẫn dắt vô số ánh mắt trong đêm lấp lóe. Thế nhưng khu vực này là địa bàn của Bích Huyết Xà, chúng không dám tới gần.



Liễu Nhị Long đem hai người cùng đứng trên một tán cây cao gần đấy. Diệp Phi Linh thong thả khởi Cầm Võ Hồn, tăng tốc độ khôi phục hồn lực cho Phất Lan Đức. Khuôn mặt nàng cười cười, trong lòng treo lên một mảnh ấm áp. Viện trưởng lần này không có nuốt lời, tìm vạn niên hồn hoàn cho nàng thật.



- Thuộc tính con này hoàn toàn phù hợp với ngươi, nếu như hấp thụ cho cái Đồng Hồ, thời gian có thể kéo dài, hồn kỹ khôi phục máu huyết là phù hợp nhất!



Đại Sư ẩn ẩn vui mừng mà nhìn. Khí võ hồn của nàng hắn thử tính qua rồi, rất phù hợp với mấy kiểu hồn hoàn như xà, nhện, thạch đá. Thuộc tính gia trì sẽ có tính khôi phục, tăng giảm thời gian cùng với khóa đối thủ.



- Vâng, sư phụ!



Diệp Phi Linh gật đầu đáp. Tính toán của Đại Sư khá thích hợp với mục đích của nàng. Chỉ cần tìm được một cái hồn kỹ khóa đối thủ, Tinh Anh đại hội coi như có thêm phần chủ lực.



- Ê, chạy mau!



Phất Lan Đức không duy trì lâu được, vội vàng bay lên. Con Bích Huyết Xà này nó không chịu chui ra khỏi nơi đó, hắn đánh mãi không được.



- Ha ha, Phất Lan Đức lão đại, ngươi ngay cả một con rắn cũng không động được vậy?



Liễu Nhị Long nhìn Phất Lan Đức chật vật chạy mà buồn cười.



- Con quỷ đó không chịu chui ra khỏi ổ, hình như còn có trứng rắn nữa, Nhị Long, ngươi thử tới xem!



Liễu Nhị Long mặc kệ Phất Lan Đức đang gào, nàng ngồi xuống cạnh Đại Sư, chuyên tâm bảo vệ hắn.



- Dụ rắn? Viện Trưởng, tóm lấy này! Mở nó ra, đảm bảo con rắn liền bay đến với ngài luôn á!



Diệp Phi Linh lôi từ trong không gian ra một hộp ngọc. Mấy ngày trước, nàng thử thu một cây tiên thảo này vào, vốn là định đem đấu giá bán đi, nhưng lại chưa có thời gian.



Phất Lan Đức tóm lấy hộp ngọc, khẽ mở. Mùi thơm cùng ánh sáng từ trong hộp truyền ra, khiến cho rất nhiều ánh mắt đều phát xanh lên.



Tiên thảo này là Thiên Nga Vũ, đối lập với độc thảo Thiên Nga Vẫn. Hai thứ đó sinh trưởng cùng nhau, một đóa tiên thảo, một đóa kịch độc thảo.



- Úi chà, đồ tốt, thật là đồ tốt!




Phất Lan Đức tấm tắc khen, quả nhiên con Bích Huyết Xà kia lay động, ẩn ẩn trong mắt nó đang mang dã tính không kiềm chế được.



- Cái này là thù lao của ta đúng không?



Phất Lan Đức ha ha cười. Đồ tốt vào tay hắn, có lý nào lại nhả ra.



- Đương nhiên, Thiên Nga Vũ này vốn là chuẩn bị cho ngài!



Diệp Phi Linh gật đầu, trong không gian còn nhiều lắm, cứ hết một đóa lại mọc lên một đóa, không có gì là không thể dùng.



Có đồ tốt, Phất Lan Đức thêm ra sức. Bích Huyết Xà cuối cùng vẫn là không nhịn được, rời khỏi ổ của nó, thân thể to lớn dựa vào các cành cây mà bò đến cạp hắn.



Chính là ngay khi nó rời khỏi chiến đấu với Phất Lan Đức, ổ rắn có dị động. Một trong số các hồn thú xông đến, Bích Huyết Xà bị động, lại lao về ổ rắn.



- Nhân Diện Ma Chu 9000 năm! Phi Linh, đây cũng là thứ tốt!



Đại Sư cẩn thận nhìn cái đầu người dưới bụng nó đã đầy đủ tóc mặt mũi, chỉ là khuôn mặt còn chưa có mở mắt ra.



- Vâng, sư phụ cẩn thận, Nhân Diện Ma Chu rất giảo hoạt!



Nhân Diện Ma Chu mở cái mồm to như chậu của nó, vui vẻ mà nuốt vào mấy cái trứng rắn. Bích Huyết Xà tê tê rống giận, không quản tới Thiên Nga Vũ, quay trở lại đánh nhau với Nhân Diện Ma Chu. Phất Lan Đức vội vàng quay về. 4 người nhìn nhau, quyết định làm ngư ông đắc lợi.



Bích Huyết Xà không phải là đối thủ của Nhân Diện Ma Chu, rất nhanh rơi vào thế hạ phong. Nó phẫn nộ vì bị ăn mất trứng rắn, lại tức giận vì bị Nhân Diện Ma Chu tấn công.



- Viện trưởng, Nhân Diện Ma Chu kia ngài có đánh được nó không vậy?!



- Không thể, thứ này còn đáng sợ hơn cả con Bích Huyết Xà kia đấy!



Phất Lan Đức không có nói sai, Bích Huyết Xà liền giãy dụa sắp chết rồi. Diệp Phi Linh nhanh nhẹn lôi Hàm Sa Xạ Ảnh, nhắm tới mắt Bích Huyết Xà mà kích phát. 108 đạo cương châm thẳng hàng mà tiến đến triệt để kết thúc sinh mệnh của Bích Huyết Xà, lại thêm đòn tấn công phủ ngoài của Nhân Diện Ma Chu, kịch độc không ngừng ăn mòn thân thể Bích Huyết Xà, khiến cho nó đã không còn sức chống cự.



Hồn hoàn màu đen trôi nổi, Diệp Phi Linh hoàn toàn không có ý định hấp thu, nhưng cái hồn hoàn đó lại tự động bay đến trước mặt nàng.



Diệp Phi Linh ý niệm vừa động, hồn hoàn biến mất.



Đại Sư ánh mắt ảm đạm. Hồn hoàn vạn niên Bích Huyết Xà vậy mà lại tiêu tan rồi, xem ra đồ đệ mình không có duyên.




Phía dưới vẫn còn mấy quả trứng rắn, nhưng Nhân Diện Ma Chu đang đứng ở duới đó, 4 nguời không ai dám vọng động.



- Phất Lan Đức, Nhị Long, hai nguời các nguơi cùng lên đi, con hồn thú này khó đạt đuợc, thấp hơn một chút cũng không sao!



Đại Sư nghĩ nghĩ, trầm mặc. Nhân Diện Ma Chu vạn niên thì khó, nhưng đây mới chỉ 9000 năm, không đáng sợ.



- Mọi nguời chờ đã, chờ!



Diệp Phi Linh quýnh lên. Vốn nàng cũng không định hấp thu Nhân Diện Ma Chu, đang tính rời khỏi đây, nhưng chợt nhớ ra đặc điểm của Nhân Diện Ma Chu là ăn tạp.



- Sao vậy? Ngươi còn chờ gì nữa? Mất một cái hồn hoàn rồi, chẳng lẽ còn muốn mất thêm một cái nữa?



Phất Lan Đức nghiêm túc nhìn nàng. Ban nãy duờng như là con bé đã sắp hấp thu đuợc hồn hoàn, nhưng nửa đuờng cái hồn hoàn đó lại biến mất, lãng phí.



- Hì hì, viện trưởng, chúng ta tạm nấp đi đi! Chờ cho con Nhân Diện Ma Chu này ăn hết xác Bích Huyết Xà, nó sẽ tấn giai!



- Đúng! Đúng rồi, trong lúc tấn giai nó sẽ suy yếu, đây là thời cơ thích hợp để tiêu diệt cùng hấp thụ hồn hoàn!



Đại Sư ánh mắt tỏa sáng, trong đầu nghĩ tới kế hay. Liễu Nhị Long không hề phản bác, chỉ tạm thời thu liễm khí tức của bản thân. 4 nguời bay trở về phụ cận gần đó, nghỉ ngơi một chút, chờ cho đến khi Nhân Diện Ma Chu hoàn toàn bỏ quên họ.



Quả nhiên không ngoài dự liệu, Nhân Diện Ma Chu tiến tới dọn xác Bích Huyết Xà. Mấy quả trứng rắn ít năng lượng hơn, bỏ không nằm ở đó. Con hồn thú này rất gian xảo, không quên chăng đầy mạng nhện xung quanh nó, từng tấm màng nhện trắng tinh gây kết dính, rơi vào là chỉ có một đuờng nằm đo đất.



- Mấy cái mạng nhện này nếu có Mã Hồng Tuấn thì tốt rồi!



Phất Lan Đức cảm khái. Hắn chính mình cũng không có nắm chắc mấy phần thóat khỏi đống tơ nhện quái quỷ này.



- Không cần đâu, viện truởng, đống tơ nhện này là thứ tốt, ngược lại còn có thể giúp chúng ta một phen!



Diệp Phi Linh bộp bộp vỗ tay, lôi từ trong túi ra một cái bình ngọc. Bên trong bình là hỏa tuyền nóng cháy, chính là nước của hoả nhãn nàng thu thập đuợc từ vườn dược của Độc Cô Bác.



Nhờ Phất Lan Đức Mang theo, Diệp Phi Linh bay tới trên đỉnh đầu Nhân Diện Ma Chu, nó lúc này đã chén no xác Bích Huyết Xà, đang quây kén xung quanh chính mình ngủ một giấc. Giấc ngủ này cũng khá dài, khoảng 3 ngày liền. 4 nguời thay phiên nhau chợp mắt cũng không thấy nó có động tĩnh gì.



- Phi Linh, ngươi chắc là muốn tấn công nó bây giờ chứ?




Diệp Phi Linh gật đầu nhìn trời âm u đầy mây, mở nắp bình, sau đó lạnh lùng rót hỏa tuyền xuống. Từng giọt hỏa tuyền lao vào màng nhện bắt đầu bắt lửa, gây ra cho phiến rừng này một mảng cháy lớn.



- Grekkk!



Âm thanh gào rú từ trong biển lửa vọng đến. Gió bắt đầu nổi lên, cuốn theo hơi nuớc từ trên trời phả xuống.



Nhân Diện Ma Chu bị đốt cháy, hỏa tuyền ăn mòn thân thể nó, khiến cho nó không cách nào cử động. Tiêu hóa gần xong đống thịt Bích Huyết Xà kia, bản thân nó đã gần tiến giai vào vạn niên, chỉ cần vài tiếng nữa là có thể triệt để mở mắt.



Đáng tiếc, Diệp Phi Linh chính là độc ác, thích nhìn Nhân Diện Ma Chu bị chết cháy. Cảm thấy không đủ, nàng lại mang ra một bình băng tuyền nữa, đổ tiếp xuống. Nhân Diện Ma Chu lúc này chính là chết vì cực hàn, một nóng một lạnh phong tỏa khiến nó triệt để biến thành nhện luộc cấp đông.



- Nhị Long, Tiểu Cương, tới đây xem này!



Phất Lan Đức nhìn hồn hoàn nửa tím nửa đen bay lên, trong lòng cảm thấy kinh ngạc. Hiện tuợng này vô cùng hiếm thấy, không khỏi muốn hỏi Đại Sư một chút.



Đại Sư cùng Liễu Nhị Long đồng thời hô lên kinh ngạc. Đây là điều kỳ lạ vô cùng, hắn cũng chưa bao giờ nhìn thấy một cái hồn hoàn như vậy. Nhưng điều này chứng tỏ Diệp Phi Linh làm không có sai, con nhện 9000 năm ăn xác hồn thú cường đại khác mà tiến cấp.



Diệp Phi Linh tìm nơi sạch sẽ, ngồi xuống, bắt đầu quá trình hấp thu hồn hoàn. Ngay khi nàng ngồi xuống, trời bắt đầu đổ mưa, cơn mưa vần vũ dội thẳng xuống, khiến cho phiến rừng khôi phục lại yên bình sau biển lửa.



- Phất Lan Đức, mấy cái trứng rắn kia còn tốt kìa, nguơi đào đi!



Đại Sư nhìn đống tơ nhện bị đốt cháy đến sạch sẽ, xác Nhân Diện Ma Chu cũng bị ăn mòn, cảm thấy có chút tiếc. Nếu tiểu Tam hấp thu con nhện này, bát chu mâu của hắn sẽ triệt để cuờng hóa.



Đường Tam năm đó có ngọai phụ hồn cốt cũng vì hấp thu vượt cấp, không biết lần này Diệp Phi Linh có vậy không, chỉ mong nàng bình yên hấp thu cái hồn hoàn này thì tốt rồi.



- Tiểu Cương, vào trong lều nghỉ ngơi chút đi, để ta nhìn nàng cho!



Liễu Nhị Long lo lắng thân thể Đại Sư, mấy chục năm qua đi, nàng thì vẫn tốt, chỉ có hắn là bị thương quá nhiều thôi.



Đại Sư lần này cũng không có gàn, hắn vừa mới hấp thu hồn hoàn, cơ thể còn cần thích ứng một chút, quay vào trong lều uống chén trà cho ấm bụng, chốc chốc ngó qua là đuợc.



Ting.. Ting.. hai cái hồn hoàn Đồng Hồ võ hồn hiện lên, khí thế dường như bị cái hồn hoàn màu tím đen kia áp xuống.



Diệp Phi Linh vốn dĩ vượt cấp hấp thu đã mấy lần, nhưng lần này cường độ siêu cao, thậm chí có chút khó thu phục. Một là nguồn năng lượng quá khổng lồ, hai là bởi vì Nhân Diện Ma Chu tràn ngập ác khí. Khí tức tà ác này xâm nhập, khiến Diệp Phi Linh giống như bị ma quỷ vây quanh, đè ép hồn lực cơ thể.



Ai có thể bình tĩnh chống đỡ lại luồng tà niệm này?



*******



Độc Cô Bác ngồi trong thư phòng, ẩn ẩn cảm thấy có gì đó không thích hợp. Đạt đến cấp bậc Phong Hào Đấu La, hắn vốn dĩ không có gì để sợ nữa, nhưng vì sao trong lòng hắn lại phát ra từng nhịp lo lắng như vậy? Hơn nữa hắn còn cảm giác được, thứ gì đó ở hứơng bắc đang lôi kéo hắn, duờng như muốn dẫn hắn tới.



Chính là khu vực đó đang có mưa.



Độc Cô Bác nhíu mày, không nghĩ tới nữa. Đúng rồi, Nhàn Nhàn nói sắp tới muốn tụ họp một chút, cũng không trở về nơi này. Xem mấy ngày nữa lại tới học viện kia một chuyến.



**********



- Con bé sao rồi?



- Không có động tĩnh!



Đại Sư nhìn từ trong lều nhìn ra, cảm thấy Diệp Phi Linh quá mức bình tĩnh rồi. Hắn nghĩ nghĩ, nhị đồ đệ nàng là cái đứa vô cùng cẩn thận, thứ này nàng cũng tính đến rồi, có lẽ không quá lâu đâu.



- Ngươi bảo ta ôm đống trứng rắn này về, xem giờ làm sao hả?



Đại Sư nhìn Phất Lan Đức trầy mặt với 4 quả trứng, không đáp. Vốn là định cho Phất Lan Đức bán đấu giá kiếm chút tiền, nhưng chờ Diệp Phi Linh tỉnh lại hãy nói.



- Ta nói này, nhị đồ đệ nhà ngươi tiềm lực lớn đến vậy sao? Nàng lần này nếu thất bại thì sao? Sẽ trở thành người ngốc cả đời đó!



- Kì thực nếu là tiểu Tam ta còn lo lắng một chút, nhưng nàng thì ta lại không nghĩ tới!



Đại Sư trầm xuống. Diệp Phi Linh tuổi còn nhỏ, nhưng nàng hấp thu được hai cái hồn hoàn ngàn năm đã vượt quá suy nghĩ của hắn, tuy rằng nàng nói mấy hồn thú đó là tự nguyện hấp thu, nhưng nếu bản thân nàng không cường đại, thì hồn hoàn cũng không thể dung nhập được.



- Tiểu Cương, ngươi, ngươi tới xem một chút, nàng chảy máu rồi!



Liễu Nhị Long thất thanh kêu.



- Đó, ngươi xem, chúng ta đã sai rồi!



Phất Lan Đức đau lòng, vội vàng chạy ra. Cái tiểu nữ hài này mang đến cho hắn quá nhiều tài vận, hơn nữa hắn cũng thật sự yêu quý nàng, với tư cách là một vị viện trưởng có học sinh tiềm lực tốt nhất mà hắn từng biết.