Đấu La Đại Lục Hệ Liệt - Thiên Hạ Trôi Qua Không Dễ Dàng

Chương 160: Giác Ngộ !




Tiểu Vũ đặt một cái bồn gỗ lớn trong phòng, sau đó ngồi cạnh giường nhìn Đường Tam. Nhờ Giáng Châu tạm thời trị liệu, hắn trông có vẻ đã khá hơn.



Nếu không tính tới phần lưng bỏng, tóc thiêu trụi, toàn thân xâm nhiễm hỏa độc, Đường Tam vẫn còn sống vốn là một cái kỳ tích.



- Phi Linh, cứu, cứu hắn!



Tiểu Vũ hai mắt nhòe lệ, kêu gọi nàng.



- Trừ nhị ca, ba người có thể ra ngoài rồi!



Diệp Phi Linh lạnh lùng nói. Nhưng nàng lại vấp phải sự phản đối kịch liệt của cả ba người.



Diệp Phi Linh thở dài một hơi.



- Nếu như mọi người đã ở lại, lát nữa ta làm cái gì với hắn, các ngươi có nỡ nhìn không? Có thể sẽ phải lột trần hắn ra đó, các ngươi nhìn được ư?



- Á! Phi Linh, ngươi xấu quá, chuyện như vậy cũng nói ra được!



Trữ Vinh Vinh ôm mặt kêu lên. Giáng Châu cùng Tiểu Vũ nhất thời đỏ mặt.



- Như vậy ai dám nhìn được? Hơn nữa chỉ có hai người các ngươi, lỡ có vấn đề gì xảy ra thì sao, chúng ta cũng muốn giúp ca ca mà!



Tiểu Vũ khó hiểu hỏi lại. Diệp Phi Linh không đáp, chỉ nhàn nhạt cười.



- Thôi được rồi, đi tìm một cái màn lớn lại đây, ta cùng nhị ca điều trị hắn ở sau màn, ba người các ngươi đứng ở ngoài, vậy cũng không tính là nhìn tới!



Tiểu Vũ nhanh chân chạy mất, trong chốc lát liền ôm theo một tấm chăn mỏng thật to quay trở lại ngay lập tức. Trữ Vinh Vinh cùng Giáng Châu tùy thời ở bên ngoài chuẩn bị nước và băng gạc.



Diệp Phi Linh hướng dẫn Áo Tư Tạp tháo bỏ toàn bộ quần áo của Đường Tam, đặt hắn ngồi vào ghế trong cái bồn gỗ, sau đó yêu cầu hắn chế tạo đậu hủ.



- Cửu muội, ngươi định lén nhìn Đường Tam một mình đó hả?



Áo Tư Tạp ôm cái nồi đậu hủ đem tới, bí mật mà nói với Diệp Phi Linh như vậy.



- Nhị ca, nếu huynh rảnh thật thì nhìn hắn một mình đi, xem ta đây!



Diệp Phi Linh một hơi chạy ra ngoài xách đầy mấy thùng nước lạnh đổ vào bồn gỗ. Sau đó nàng bắt đầu vận khởi Huyền Thiên Công, nước trong bồn bắt đầu sôi sục.





Đường Tam toàn thân quấn băng gạc, máu mới khô thấm ra theo làn nước bắt đầu tản thành từng vệt màu đỏ nhạt. Áo Tư Tạp kinh ngạc nhìn không chớp mắt.



Toàn thân Diệp Phi Linh phát lên một màu xanh dương, nội lực hừng hực giống như ngọn lửa gia tốc tụ vào hai tay. Hồn lực ù ù tăng lên, hai tay nàng áp vào lưng Đường Tam, bắt đầu quá trình trị thương cho hắn.



Băng Châu bị Diệp Phi Linh quăng tới trước bồn. Hơi lạnh bắt đầu tản mát, sau đó nhanh chóng hóa thành từng làn sương lạnh dày đặc trắng tinh, mang theo sự buốt giá tê tái tận cùng. Nước bên dưới cũng nhanh chóng đông đặc thành một khối, bao phủ lấy toàn thân Đường Tam.



Oạc!



Đường Tam bỗng nhiên há miệng, một đoàn lửa tím đỏ từ trong miệng hắn phun ra, sau đó xèo xèo xèo trước hơi lạnh buốt giá kia.



Tiểu Vũ ở bên ngoài nhìn bóng người phía sau màn hoạt động... mặc dù nàng đang rất lo lắng, nhưng vẫn có chút say mê nhìn tới.




Đây giống như là đang xem bóng vậy, kịch diễn sống động nhất mà nàng từng biết.



- Giáng Châu, Trữ Vinh Vinh, các tỷ có đó không?



Âm thanh Diệp Phi Linh vọng tới, Giáng Châu không cần nói cũng tự phát động đệ nhất hồn kỹ phụ trợ cho Diệp Phi Linh. Trữ Vinh Vinh sau khi nghe tiếng mới phát động hồn kỹ tăng phúc.



- Nhị ca, đút đậu phụ cho ta!



Diệp Phi Linh há mồm kêu lên tiếp. Không đủ, ngần này hồn lực là không đủ, nếu muốn dung hòa cả độc hỏa cùng băng châu, nhất định phải cần nguồn hồn lực lớn hơn.



Đường Tam dựa vào trên thành bồn, hai mắt nhắm nghiền.



Diệp Phi Linh ngón tay điểm tới, liên tiếp đánh ra mười tám đạo chân khí vào các huyệt vị trên lưng Đường Tam. Hắn lại oạc ra thêm mấy ngụm hỏa diễm nữa, đều là bị băng châu kia áp chế dung hòa.



Diệp Phi Linh thật sự cảm thấy điên rồ.



Nếu Đường Tam tỉnh lại thì tốt, hắn chính mình vận khởi Huyền Thiên Công thì có thể dung hòa hai thứ này, nhưng nàng chỉ có thể ép hỏa độc ra ngoài, lại không có cách nào dẫn dụ băng châu tiến vào cơ thể hắn.



Trữ Vinh Vinh kinh ngạc nhìn một loạt động tác của Diệp Phi Linh, trong lòng cảm thấy hỗn loạn. Nàng cảm thấy chính mình thật sự rất vô dụng, một chút cũng không giúp ích được đồng bọn lúc này.



- Tiểu Vũ tỷ, ngươi đánh viên băng châu này vào cơ thể hắn được không?



Tiểu Vũ ngay lập tức lao tới, nhưng chính nàng cũng không khỏi sợ hãi nhìn tới băng châu tràn ngập hàn khí trôi nổi trước mặt, có chút bối rối không biết làm gì.




- Phi Linh, ta phải làm cái gì a?



- Dùng hồn lực của tỷ bọc lấy băng châu, sau đó bóp mồm Đường Tam rồi đẩy cái viên băng châu đó vào miệng hắn! Nhanh a, hồn lực của ta sắp không đủ rồi!



Tiểu Vũ ngay lập tức làm theo, nhưng tay nàng cũng không tránh khỏi run lên một trận trước hàn khí. Băng châu sau khi tiến vào cơ thể Đường Tam liền biến mất không thấy tung tích.



Diệp Phi Linh trong lòng run lên, ngay lập tức toàn thân đồng thời phát động cả hai loại nội lực phóng tới cơ thể Đường Tam. Nội lực truyền dẫn phóng tới, hàn khí cùng hỏa độc bắt đầu bùng phát.



Toàn thân hắn ngồi trong một cái bồn băng. Sau lưng tám cái chân nhện bắt đầu biến hóa, trở nên thập phần sắc nhọn. Khí tức hung ác từ trên đó truyền tới khiến mọi người cảm giác sợ hãi.



- Chạy ra ngoài cửa, mau!



Diệp Phi Linh chỉ kịp hô lên một câu như vậy, Tiểu Vũ trong tích tắc lôi Áo Tư Tạp tránh ra ngoài, Bát Chu Mâu của Đường Tam tự động vận khởi, bang một tiếng đánh Diệp Phi Linh văng vào vách tường.



Trên thân thể Đường Tam hoàn toàn tái sinh, trở nên hoàn hảo như lúc ban đầu. Giáng Châu lau mắt mà nhìn, đây là thần thuật gì? Nàng phát động 4 lần đệ tứ hồn kỹ cũng không khiến hắn hoàn toàn khỏi hẳn, vị học muội này... đã làm gì đây?



Giáng Châu chăm chú nhìn kỹ toàn bộ vết thương hoàn toàn lành lặn, hơn nữa hồn lực Đường Tam dường như còn tăng tiến thêm.



Chỉ là hắn vẫn không có tỉnh.



Giáng Châu trong lòng kinh ngạc không thôi. Mẹ nói đúng, bên ngoài người tài quả thực rất nhiều, nàng nếu không tự cố gắng, thiên phú liền trở thành thua thiệt không đáng một xu.



Diệp Phi Linh sặc sụa ho mấy tiếng mới miễn cưỡng bình ổn thân thể. Bát Chu Mâu cường hóa, ha ha, lần này Võ Hồn Điện nhất định sẽ không thể ngờ được.




Sí Hỏa cùng Thần Phong học viện chắc hẳn cũng không thể ngờ tới, bọn họ đem cho Sử Lai Khắc học viện một cái đại lễ lớn như thế này.



Áo Tư Tạp cẩn thận đi tới, đem khăn màn bọc lấy thân thể Đường Tam, sau đó mới tới đỡ Diệp Phi Linh đứng dậy.



- Cửu muội, không sao chứ?



- Không chết được! Nhị ca, nếu Đại ca cùng Tứ ca trở về, mấy người hỗ trợ hắn thay đồ nhé, muội có chút bận. Không quá hai mươi ngày hắn sẽ tỉnh lại, Tiểu Vũ tỷ cùng mọi người cũng đừng quá lo lắng! Sư huynh bây giờ nhân họa đắc phúc, nhất định sẽ tăng tiến thực lực, nhưng mọi người nhất định phải giữ bí mật!



Diệp Phi Linh đứng dậy vỗ vỗ bụi trên quần áo, cố tỏ ra là mình vẫn ổn. Dù sao bên ngoài xác thực trông có vẻ không sao cả, không nên làm mọi người lo lắng thì vẫn tốt hơn.



Áo Tư Tạp gật đầu, Diệp Phi Linh cấp tốc rời đi.




**************



Trở về phòng, Diệp Phi Linh kho khan không ngừng. Tơ máu trên miệng chậm rãi biến thành một dòng.



Cưỡng ép giúp đối phương dung hòa băng châu cùng hỏa độc trong khi bản thân không cùng cấp bậc, phản phệ phải gánh chịu quả thực giống như chịu đòn xích ngục.



Nàng cảm thấy chính mình thật dở hơi, cần gì phải khổ như thế?



Vì hắn là sư huynh của mình, hay vì hắn đã từng quan tâm chăm sóc mình, hay là vì bốn quyển bí tịch độc môn kia...?



Diệp Phi Linh miên man nhớ lại, nháy mắt nghĩ tới cái gì, trong lòng tỏa ra từng đợt rét lạnh, còn một thứ nữa: hào quang nam chủ! Sao nàng lại không nhớ ra thứ này cơ chứ?



Vạn vật định luật xuyên không từng nói: Vô luận là ai, đều sẽ bị ảnh hưởng bởi quang hoàn của nam chủ cùng nữ chủ! Phản kháng vô dụng!



Có thể ngươi sẽ vì cái quang hoàn này hấp dẫn mà yêu đến điên cuồng si dại, cũng có thể vì cái quang hoàn này mà hắc hóa bản thân, vĩnh viễn đánh mất chính bản thân mình.



Diệp Phi Linh cười nhạt, thầm phỉ nhổ chính bản thân mình ngốc nghếch.



May mắn là tỉnh táo lại, bằng không có phải chính mình cũng đem bản thân ra làm lá chắn rồi phải không?



Nàng không phải Tiểu Vũ, sẽ không yêu Đường Tam đến chết đi sống lại như nàng ấy, cũng sẽ không vì Đường Tam mà dâng hiến cả linh hồn như vậy.



Sẽ không vì bất kì người nào mà dâng hiến bản thân, cũng sẽ không đau lòng, sẽ không vì ai mà chết đi.



Dựa người vào gối, cố gắng tạo cho bản thân một cảm giác thoải mái hơn, Diệp Phi Linh ngẩng đầu nhìn ánh nắng vàng rực rỡ qua cửa sổ ngoài kia.



Lồng ngực chớp qua vài cơn đau nhói, Diệp Phi Linh khó khăn ôm ngực nhắm mắt. Cơn đau giống như xuyên qua thân thể, nhói lên từng trận từng trận nhức nhối. Nàng chớp mắt một cái, nặng nề ngủ một giấc.



Bóng tối bắt đầu phủ dần xuống, hòa lẫn một thân ảnh màu đen mập mờ liếc qua ô cửa sổ.



Chu Trúc Thanh quay trở lại phòng, mang theo bữa tối.



Kể từ sau khi Diệp Phi Linh giúp Đường Tam trị thương, nàng ngủ liền một mạch bốn cái canh giờ. Chu Trúc Thanh cẩn thận kiểm tra hơi thở, phát hiện Diệp Phi Linh cũng chỉ là mệt mỏi quá mà ngủ một giấc mà thôi.



Đại Sư cũng từng tới kiểm tra qua, phát hiện nhị đồ đệ không có gì bất thường, mới an tâm chuyển sang nhìn Đường Tam. Hai đứa nhỏ này, chờ chúng tỉnh lại, nhất định phải nói chuyện rõ ràng mới được.