Đâu Là Công Lý Thật Sự

Chương 19: Cuốn album tội ác




Cảnh báo: Chương này có yếu tố ghê rợn, máu me và miêu tả. Không khuyến khích các cậu đọc kĩ.*****Nàng bắt đầu quan sát kĩ thì nó trông giống một cuốn album chứ chẳng phải sách gì cả, toàn bộ bìa chỉ ghi dòng chữ "Người Đưa Ra Phán Quyết".

Lật nó ra, những hình ảnh bên trong lập tức đập thẳng vào mắt nàng, là hình ảnh của một người đàn ông với phần thân trên toàn máu, cái chết của ông ta vô cùng khủng khiếp.

Trong ảnh là thi thể của một người đàn ông nằm trên nền đất lạnh lẽo, thân thể đầy những vết đâm và rạch sâu vào vùng cổ. Những vết thương ấy tạo ra một cảnh tượng kinh hoàng, cổ nạn nhân gần như bị đứt lìa khỏi đầu, chỉ còn lại một mảnh da mỏng manh giữ lấy phần đầu và cơ thể. Chiếc lưỡi của ông ta đã bị cắt phăng đi, hiện trường cho thấy rõ ràng, rằng ông ta đã phải trải qua sự đau đớn tột cùng khi còn sống.

Cảnh tượng ghê rợn này khiến bất kỳ ai chứng kiến cũng phải rùng mình, lòng đầy xót xa và sợ hãi trước sự tàn nhẫn của kẻ thủ ác. Dưới bức ảnh để dòng chữ “Dối trá”.

Thần kinh của nàng không ngừng bàng hoàng trước những bức ảnh đấy, mỗi trang lật qua, tay nàng liên tục run rẩy, như thể sợ hãi chính những gì xuất hiện trong đấy. Nàng cảm nhận được nhịp tim mình đập thình thịch trong lồng ngực, như muốn xuyên thủng ra ngoài, còn hơi thở thì ngày càng trở nên ngắt quãng, mỗi lần hít vào như phải gồng mình vượt qua một khối nặng vô hình, cảm giác rùng mình lan tỏa khắp người.

Đôi mắt nàng nhìn vào hình ảnh ghê rợn chụp lại thân hình to cao của một người đàn ông, nhưng thứ khiến nàng phải khiếp sợ là phần đầu đã bị đập nát không còn ra hình thù gì nữa. Đầu ông ta bị vỡ tan tành, với não, xương, và máu thịt lẫn lộn với nhau, tạo thành một mớ hỗn độn kinh tởm. Nó như xuyên ra ngoài, mà nằm ngay trước mắt nàng.

Cảnh tượng này không chỉ khiến người ta kinh hãi bởi mức độ tàn nhẫn, mà còn bởi sự mất nhân tính khi chứng kiến một con người bị hủy hoại đến mức như vậy. Bức ảnh là một minh chứng rõ ràng cho sự dã man và tàn bạo mà con người có thể gây ra cho đồng loại. Dưới ảnh chỉ ghi “Ngu dốt”.

"Rốt cuộc là ai làm chứ? Là chị ấy sao? Sao có thể, một người như chị ấy lại chính là kẻ đứng sau mọi chuyện". Nàng không thể tin nổi những việc này, càng không muốn tin chị ấy là người gây ra.

Sự thôi thúc và ham muốn tìm kiếm câu trả lời khiến nàng không thể dừng lại, tay vô thức lật tiếp từng trang. Mỗi trang lật mở, thêm nhiều hình ảnh thi thể khủng khiếp xuất hiện, trong đó có cảnh tượng kinh hoàng của một người đàn ông.

Dương vật của ông ta bị đâm nát một cách tàn nhẫn, những mảnh vụn da thịt rời rạc và máu đỏ tươi trào ra, chảy đầm đìa, thấm ướt cả vùng hạ vị. Đến mức không còn nhận ra hình thù nguyên vẹn của nó, chỉ còn là một đống hỗn độn của thịt, máu và những mảnh vụn xương nát.

Khuôn mặt ông ta, không phải là khuôn mặt của người đang chịu đựng đau đớn tột độ, mà là gương mặt của sự sung sướng và thỏa mãn tột độ. Đôi mắt trợn ngược, miệng há hốc trong cơn khoái cảm điên loạn, tạo nên một cảnh tượng vừa ghê rợn vừa ám ảnh đến lạ thường.

Những bức ảnh tiếp theo hiện ra, từng bức đều ghi lại khoảnh khắc cuối cùng của những con người bị biến thành nạn nhân của sự tàn ác không thể tưởng tượng.

Hình ảnh về người phụ nữ với cơ thể bị xé toạc, máu gần như nhuốm đỏ cả bức ảnh. Đôi mắt vô hồn của bà ta nhìn thẳng vào nàng, như muốn ám chỉ điều gì đó, nhưng chỉ mang lại cảm giác rợn người. Đôi tay run rẩy của nàng cố gắng bám chặt lấy cuốn album.

Mọi bức ảnh là một câu chuyện về những tội lỗi mà con người có thể gây ra, được khắc họa bằng hình ảnh của những cái chết đau đớn và tàn bạo. Những chữ như “Dâm dục”, “Thù hận”, “Đố kỵ” được viết dưới các bức ảnh, như những lời phán quyết cuối cùng dành cho các nạn nhân.

Cuối cùng Á Hiên cũng lật được đến cuối, trong cuốn album này cũng có những hình ảnh của các nạn nhân gần đây là ông Triệu, ông Tinh, ông Đại và bà Duệ. Điều khó hiểu ở đây chính vì có hình ảnh bà Duệ, vốn dĩ vụ án của bà ta vẫn chưa được công bố ra bên ngoài. Phía bệnh viện và cảnh sát đã hợp tác sẽ giấu kín việc này cho đến khi bắt được hung thủ.

Nhưng sao hình ảnh bà ta lại ở đây? Hiện giờ, trong đầu nàng có vô vàn câu hỏi về Thẩm. Chị ấy là người mà Văn Cảnh nhắc đến sao? Cũng chính là người xưng danh “Bray” trong mỗi vụ án do Văn Cảnh gây ra, cũng chính cô ấy giựt dây phía sau.

Á Hiên cố gắng trấn an bản thân, điều hòa lại hô hấp của mình. Bây giờ, lưng nàng đã thấm đẫm mồ hôi lạnh, chỉ vừa mới trôi qua vài phút mà như cả thế kỷ. Nhưng trong vài phút ấy là cả một nỗi kinh hoàng và ám ảnh, có lẽ tâm trí nàng sẽ chẳng thể nào quên được.

"Hình như, những bức ảnh đều do chị ấy chụp thì phải". Nàng quan sát thật kĩ vào cuốn album.

Trên góc mỗi bức ảnh đều ghi rõ thời gian và địa điểm chụp. Điều đặc biệt là, những hình ảnh này được chụp cách đây 15 năm về trước, từ năm 2010 cho đến hiện tại là năm 2025. Tất cả đều được chụp vào lúc nửa đêm, và điều kỳ lạ hơn nữa là từng bức ảnh đều sắc nét đến mức dường như vừa mới được chụp tức thì sau khi thực hiện hành vi phạm tội.

Tâm trí nàng liên tục thôi thúc phải xác định mọi thứ ngay tức khắc. Trong lúc này, người duy nhất nàng có thể tin tưởng là chú Minh. Nàng thật sự khao khát nghe lời khuyên từ chú, liền vội rút điện thoại ra, chụp vài tấm rồi gửi ngay cho chú.

[Chú Minh, giúp cháu xác nhận thời gian của những tấm hình này với.]

Chú ấy bên kia đang ngồi trong phòng làm việc, mắt lờ đờ như sắp ngủ tới nơi. Thấy tin nhắn từ Á Hiên có chút giật mình, giờ này nhóc ấy còn thức sao? Mở điện thoại lên đã thấy ngay mấy tấm ảnh từ Á Hiên.

[Nhóc kiếm được nó từ đâu?]

[Trong phòng của Thẩm, cháu đang nghi ngờ những vụ án này đều do chị ấy đứng sau giựt dây. Và cũng là “Thần” trong lời Văn Cảnh nhắc đến, chú giúp cháu tìm hồ sơ mấy vụ này được không?]

[Bác sĩ Thẩm? Ta nhớ không nhầm thì cô ấy là người phụ nữ tận tâm, dễ mến và luôn hết lòng vì bệnh nhân mà. Sao lại dính dáng đến những vụ án kinh hoàng này được?]

Chú Minh nhíu mày nhìn kỹ vào những bức ảnh Á Hiên vừa gửi. Chúng thực sự khiến ông lạnh gáy. Không phải ai cũng có thể tiếp cận những hiện trường này, mà lại chụp rõ ràng như vậy, chắc chắn phải có mối liên hệ nào đó mà ông chưa nghĩ đến.

[Cháu có chắc chắn không? Chuyện này rất nghiêm trọng, không thể vội vàng kết luận.]

[Cháu biết, nhưng những bức ảnh này quá rõ ràng, chú xem mà không thấy kỳ lạ sao? Bà Duệ, nạn nhân gần nhất, bức ảnh của bà ta cũng đã ở đây, trong khi vụ việc còn chưa được công khai.]

Chú Minh thở dài, cảm thấy một sự căng thẳng đang lan ra từ những gì Á Hiên gửi cho bản thân. Ông hiện giờ là một cảnh sát kỳ cựu, nhưng những vụ án này vẫn khiến ông không khỏi rùng mình.

[Được rồi, để ta kiểm tra lại hồ sơ năm đó. Nhưng nhớ kỹ, cháu phải cẩn thận, đừng để lộ ra rằng cháu đang nghi ngờ chị ấy. Nếu Thẩm thực sự là người đứng sau mọi chuyện, thì chúng ta đang đối diện với một người vô cùng nguy hiểm.]

Á Hiên nhìn vào tin nhắn của chú Minh, lòng nàng vừa nhẹ nhõm vừa lo lắng. Nàng biết mình đang đứng trước một ngã rẽ không thể quay đầu lại. Nhưng giờ đã đi quá xa, nàng phải tiếp tục, phải tìm ra sự thật.

[Cảm ơn chú.]

Nàng cất điện thoại đi, rồi đóng lại cuốn album kinh hoàng này. Có lẽ, đây là lựa chọn quyết định trong đời nàng, một quyết định không được sai xót.

Sau đó, Á Hiên lấy một quyển sách đi ra phòng khách ngồi, đã thấy Thẩm đang nhàn nhã ngồi đó.

"Bé con, tìm được thứ mình muốn rồi sao. Thứ gì khiến em mặt cắt không còn giọt máu nào vậy?".

Đúng vậy, y thừa biết nguyên nhân là gì. Cơ mà, trêu đùa 'ai đó' là thứ cảm xúc khiến cho cô ta cảm thấy thích thú và mong chờ biểu cảm trên gương mặt ấy.

"Chỉ...chỉ là". Thần kinh nàng bây giờ lại căng thẳng, cố ép buộc não nghĩ ra lý do hợp lẽ. "Thấy một cilp trên mạng có phần kinh dị".

Ngu ngốc thật. Lý do như vậy một đứa con nít ba tuổi còn vạch trần được. Có phải não nàng đã bị hỏng rồi không?

Vân Hi cười phá lên khi nghe một lý do vô lý như vậy. Đến cô còn không nghĩ nổi cái lý do sơ xài ấy được.

"Nhóc con là cảnh sát đó. Vẫn để bị doạ thành bộ dạng này, thật sự khiến chị buồn cười".

Á Hiên hiện tại chẳng biết nói gì được, chỉ im lặng, cúi đầu nhìn chăm chăm vào sách. Nàng giờ đây không thể đoán được suy nghĩ của Thẩm, không biết chị ấy đang có mưu đồ gì.

Thời gian cứ chậm chạp trôi qua, mới đây đã gần một giờ sáng rồi.

"Dẹp sách đi nào, đọc lâu như vậy. Em không cảm thấy vô vị sao?".

"Nếu vô vị thì em đã không đọc".

Thẩm nhẹ nhàng lấy quyển sách từ tay nàng, đặt xuống bàn. Y nhanh chóng bế bổng bé lên, đi thẳng vào phòng.

"Bé mê sách đến thế sao? Hay để chị làm bé say mê theo cách khác nhé".

"Khoan đã, khuya rồi ưm..." Thanh âm bị nhét ngược trở lại cổ họng.

Thẩm chẳng cho nàng cơ hội nói thêm một lời nào nữa, môi nàng nhanh chóng bị khoá chặt bởi nụ hôn của Thẩm. Hơi thở của hai người hoà quyện vào nhau, tạo nên bầu không khí đầy ngột ngạt.

Tay y di chuyển khắp cơ thể nàng, chậm rãi như muốn khắc ghi từng dấu ấn của mình lên nàng. Mỗi cái chạm đều khiến cơ thể nàng run lên, không phải vì sợ hãi, mà là vì sự trêu đùa này.

"Bé con, em cảm thấy thế nào?". Thẩm thì thầm, giọng nói ngọt ngào bên tai nàng.

"Chị, xin chị dừng lại đi..." Giọng nàng yếu ớt, như thể không còn sức. "Em không muốn... thật sự không muốn tiếp tục".

"Bảo bối, thật lòng không muốn ư?". Đôi mắt y ánh lên vẻ trêu đùa, giọng nói dịu dàng rồi chậm rãi vuốt ve mái tóc của nàng.

"Thật sự không muốn". Giọng nàng nhỏ lại như tiếng thì thầm yếu ớt của một đứa trẻ.

Thẩm cười khẽ, âm thanh đó thay cho lời trêu ghẹo ngọt ngào. "Được được, đều nghe theo em. Chị sẽ không làm thứ em không thích nữa. Ngoan, ngủ đi". Y kéo chăn đắp cho hai người, rồi ôm nàng chìm vào giấc ngủ.