Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đấu La Chi Nghiên Cứu Sinh

Chương 89: Mộ Tâm Huyền gặp thần tượng




Chương 89: Mộ Tâm Huyền gặp thần tượng

Tuyết Mặc Quân cùng đám người Viên Tề cũng không lập tức về Thất Bảo Lưu Ly Tông. Tuyết Mặc Quân bức thiết muốn gặp cha mẹ hắn bàn bạc một chút.

Dẫn đầu đám người Viên Tề, Tuyết Mặc Quân có chút vội vã đi trước tới Nhã Hiên. Tuyết Mặc Quân đúng là có chút cảm thán, nếu hắn cẩn trọng hơn một chút, kín đáo hơn, bí ẩn hơn một chút. Nếu hắn không để Thất Bảo Lưu Ly Tông biết quá nhiều về mình như vậy, vậy thì hắn hiện giờ cũng không phải lo lắng quá nhiều về tai họa ngầm này.

A Ngân nghe thấy Tuyết Mặc Quân muốn tới Nhã Hiên trước cũng hơi có chút hồi hộp. Mặc dù nàng đã gặp cha mẹ Tuyết Mặc Quân nhiều lần, nhưng hiện tại nàng mới chính thức trở thành bạn gái của Tuyết Mặc Quân, nàng có chút bối rối.

Hai người Viên Tề cùng Ngưu Bình thì lại chẳng thấy có vấn đề gì. Hai người lúc này hoàn toàn đem mình thành Tuyết Mặc Quân tùy tùng, mặc dù nghe từ Mộ Tâm Huyền cha mẹ Tuyết Mặc Quân đều là danh nhân, hai người cũng chẳng lo lắng.

Mộ Tâm Huyền thì lại khác. Lúc này, chính nàng cũng có cảm giác hơi hưng phấn. Nàng từ mẹ của nàng nghe nói rất nhiều chuyện về Mặc Phong, cha của Tuyết Mặc Quân, cũng nghe rất nhiều về thiên chi kiều nữ mười hai năm trước của Thiên Đấu Đế Quốc.

Rất nhanh, đoàn người đã tới Nhã Hiên. Vừa bước vào trong, một nữ phục vụ đã nhận ra Tuyết Mặc Quân, chạy tới tiếp đón cùng dẫn họ vào một phòng riêng.

Tuyết Mặc Quân hơi có chút gấp gáp hỏi: "Vị tỷ tỷ này, hiện tại cha mẹ ta có tại đây không?"

Vị nữ phục vụ này cũng đã gặp Tuyết Mặc Quân nhiều lần, nhưng chưa lần nào thấy Tuyết Mặc Quân có dáng vẻ như vậy. Mọi lần, Tuyết Mặc Quân trước mặt tất cả mọi người ở Nhã Hiên đều biểu hiện ra sự bình tĩnh, thong thả, ung dung, phong độ nhẹ nhàng.



Mặc dù hiện tại tâm thái Tuyết Mặc Quân thay đổi rất nhỏ, nhưng là một người tại Nhã Hiên lâu năm, còn được Tuyết Nhã trọng dụng, tất có chỗ hơn người.

Nàng đối Tuyết Mặc Quân nhẹ lắc đầu: "Hiện tại hiên chủ cùng hiên chủ phu quân đều không tại, nhưng họ chỉ là đi giao lưu cùng một số quý tộc, thế gia, rất nhanh sẽ quay lại. Tiểu đệ đệ cứ ngồi chờ họ một lát là được."

Nhóm người Tuyết Mặc Quân cũng an tĩnh ngồi chờ, còn vị tiểu tỷ tỷ kia sau khi sắp xếp xong cũng rời đi bận rộn việc của nàng.

Cũng không để nhóm Tuyết Mặc Quân chờ quá lâu, tầm khoảng hơn một giờ, Tuyết Nhã không biết từ đâu quay về, vội vã mở cửa phòng, chạy tới ôm lấy Tuyết Mặc Quân, khẽ vuốt đầu hắn. Nàng mở miệng trách cứ: "Tiểu nhi tử, ngươi không an phận một chút nào. Không nói không rằng, ngươi liền theo Thất Bảo Lưu Ly Tông rời đi, tới Hạo Thiên Tông tham gia Thất Tông Hội Võ. Nếu không phải ngươi chọc lấy một phiền toái lớn, cha mẹ ngươi còn tưởng ngươi đang an phận tại Thất Bảo Lưu Ly Tông đâu. Còn tốt vừa trở về liền biết tới tìm chúng ta."

Tuyết Mặc Quân nghe vậy cười hì hì, giả vờ nhí nhảnh nói: "Nương, ta kỳ thực cũng nhớ hai người lắm mà, vì vậy vừa về ta liền đi tìm hai người đây mà."

Tuyết Nhã cười vui mừng, đang định nói gì đó thì bị Mặc Phong từ ngoài đi vào ngắt lời.

"Thối tiểu tử ngươi, chọc thủng cái sọt lớn, gặp phiền toái gì đó, mới tìm đến hai người già cả chúng ta đúng hay không? Tính tình của tiểu tử ngươi làm sao ta có thể không biết, có chuyện gì nói thẳng ra đi. Từ ngày ngươi đem mấy thứ nghiên cứu gì đó của ngươi ra, chúng ta đều chuẩn bị cả rồi."

Cửa bị đẩy ra, một phong trần tuấn lãng nam tử đi vào. Mộ Tâm Huyền cuối cùng cũng chờ được người mà mẹ nàng mong nhớ bấy lâu, cha nàng căm ghét từng ấy năm.

Mộ Tâm Huyền nhìn thấy nam tử từ ngoài bước vào này, đôi mắt đều sáng lên. Mái tóc đen dài buông thõng sau lưng, làn da trắng nhưng không phải là trắng hồng hay trắng xanh, mà là một loại trắng hơi mang chút ngăm đen, mang đến cho người khác một cảm nhận cực kỳ khỏe mạnh. Đôi mắt của hắn nâu đen cực kỳ thâm thúy, khuôn mặt mang theo nụ cười nhẹ, khí chất phong trần tuấn lãng.



Mộ Tâm Huyền hiểu được tại sao mẹ nàng lại trầm mê từng ấy năm. So với Mặc Phong, Tuyết Mặc Quân ít hấp dẫn đi nhiều, có thể là do hắn còn chưa có khí chất cảu người từng trải. Nhưng ngược lại, Tuyết Mặc Quân lại mang mái tóc vàng óng từ mẹ, mái tóc vàng óng kết hợp với đôi mắt nâu đen kia lại mang lại một vẻ đẹp tương phản khó tả. Lại thêm khí chất bình tĩnh, học thức thư sinh kia khiến hai cha con cạnh nhau làm người khác cảm thấy hai kiểu nam tử hấp dẫn cực kỳ điển hình.

Nhưng Mộ Tâm Huyền không thể không thừa nhận, Tuyết Nhã kỳ thực vô cùng đẹp, lại hấp dẫn. Một người phụ nữ có trí thông minh, thủ đoạn, nhưng cả người khí chất đều vô cùng hiền dịu, nhu mì. Mẹ nàng thua cũng chẳng oan.

Mặc Phong bị Mộ Tâm Huyền nhìn chằm chằm, cũng để ý tới những người khác trong phòng. A Ngân cùng Lý Bạch hắn đã quen thuộc không nói, trong phòng còn có ba người hai nam một nữ, hẳn là tùy tùng mà Tuyết Mặc Quân mới nhận theo tình báo hắn thu thập được.

Mặc dù vậy, Mặc Phong vẫn là cố ý hỏi Tuyết Mặc Quân: "Nhi tử, những người này là?"

Tuyết Mặc Quân nghe vậy kỳ quái nhìn Mặc Phong. Lão cha mình hiện tại còn giả ngây giả ngô cái gì, không phải ai tới gần hắn đều bị hai người mò tận đáy rồi hay sao?

Mặc Phong nhìn thấy nhi tử dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình, liền biết trong đầu nhi tử mình hiện tại đang nghĩ gì. Ho khụ khụ vài tiếng, Mặc Phong tiến đến trước mặt ba người Viên Tề, nở nụ cười khiến người khác tràn ngập thiện cảm, mở miệng giới thiệu: "Chào các ngươi, ta là Mặc Phong, cha của Tuyết Mặc Quân. Các ngươi là... Tuyết Mặc Quân bằng hữu à?"

Mộ Tâm Huyền nhìn chằm chằm Mặc Phong, mãi tới khi hắn mở miệng cất giọng nói tràn đầy từ tính mới giật mình lại. Nghe thấy Mặc Phong hỏi, nàng vội vã trả lời: "Mặc Phong thúc thúc ngươi tốt, ta là Mộ Tâm Huyền, Mộ gia tộc nhân, phụ thân là Mộ Lăng, mẫu thân là Vũ Thanh Thanh. Ngài hẳn là nghe nói qua đi. Hiện tại ta muốn thành tùy tùng của Tuyết Mặc Quân."



Mặc Phong giả vờ tỏ ra giật mình, kinh ngạc nói: "Thì ra là Thanh Thanh nữ nhi à. Rất vui được gặp cháu, nhưng sao cháu lại đi theo làm tùy tùng của nhi tử ta vậy. Ngươi làm vậy Thanh Thanh cùng cha ngươi có biết không?"

Tuyết Nhã nghe thấy chồng mình nói chuyện, âm thầm lườm hắn một cái nhưng không nói lời nào. Mà ngươi sau bị nàng lườm, bỗng nhiên thấy sau lưng có chút lạnh, không để giấu vết hơi uốn éo người một cái.

Mộ Tâm Huyền nghe Mặc Phong hỏi cũng vô cùng lễ phép trả lời: "Người nhà ta hiện tại vẫn là chưa biết, nhưng ta thuyết phục được bọn hắn, đằng nào bọn hắn cũng không quản được ta."

Mặc Phong nghe vậy lúc này đích thực là ngạc nhiên. Hắn cũng không ngờ nữ hài này lại có cá tính đến vậy, cười lớn: "Tốt, tốt, tốt! Hahaha."

Trò chuyện với Mộ Tâm Huyền một hồi, Mặc Phong mới quay sang hai người Viên Tề, chăm chú đánh giá hai người một hồi, để hai người đột nhiên có chút khẩn trương lên. Cuối cùng đến lúc Mặc Phong nở nụ cười hài lòng, hai người mới nhẹ cả người, toàn thân thả lỏng thư giãn một chút.

Trong đoạn thời gian Mặc Phong kiểm tra ánh măt của con mình, Tuyết Mặc Quân đã đối với Tuyết Nhã tuyên bố A Ngân chính thức thành bạn gái mình. Vốn hắn còn muốn được mẫu thân khen một chút đâu, ai lại biết được mẫu thân lại dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn mình, quay sang A Ngân an ủi.

"Khổ ngươi A Ngân, tên đầu đất này không kém gì cha hắn, giờ mới ngộ được ra, để con phải chờ lâu."

A Ngân ngượng ngùng lắc đầu, lí nhí nói: "Tuyết di, không lâu, không lâu."

Tuyết Nhã hài lòng cùng cưng chiều ôm lấy A Ngân, đối nàng nói nhỏ: "Không gọi Tuyết di, gọi ta mẫu thân, nương đều được. Ta chính thức nhận ngươi làm con dâu. Sắp tới ta sẽ chuẩn bị sẵn sàng lễ cưới hỏi, chỉ cần hai người các ngươi đủ tuổi theo Thiên Đấu luật pháp, lập tức cho hai ngươi thành thân."

"A Ngân, ngươi đừng quá nuông chiều hắn. Hắn cùng cha hắn như nhau, nhiều lúc cũng phải cho chút côn bổng mới thích hợp, nếu không hắn suốt ngày nghĩ quả đào ăn. Ta sẽ truyền cho ngươi ngự phu chi thuật."

Tuyết Mặc Quân nghe vậy sắc mặt đen lại. Hắn còn đang mơ tưởng tới cuộc sống hôn nhân hạnh phúc đâu. Mẹ hắn làm thế này là dập tắt hi vọng về tương lai tươi sáng của hắn luôn à?

Tuyết Mặc Quân còn đanh thương cảm đâu, bi ai cho thân mình đâu, chẳng biết lúc nào trên vai hắn đặt một bàn tay ấm áp. Tuyết Mặc Quân quay sang, chỉ thấy một nụ cười đầy đau thương của cha mình Mặc Phong. Tuyết Mặc Quân cảm thấy, thế giới này còn có ấm áp.