Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đấu La Chi Nghiên Cứu Sinh

Chương 86: Sáng Thế ký ức, trận doanh cùng tỉnh lại




Chương 86: Sáng Thế ký ức, trận doanh cùng tỉnh lại

Ngay khi thân ảnh hắn biến mất trên lôi đài, Mộ Tâm Huyền cũng vội vàng chạy tới đỡ lấy đưa Tuyết Mặc Quân đi trị thương.

Lý Bạch cũng nhanh chóng chạy lại, từ tay Mộ Tâm Huyền đón lấy Tuyết Mặc Quân, vội vàng đi tìm người của Phá chi nhất tộc chữa thương.

Phá chi nhất tộc mặc dù đối với mấy người Tuyết Mặc Quân không thoải mái, nhưng là vì chức trách nhiệm vụ, bọn hắn vẫn phải chăm sóc Tuyết Mặc Quân một cách kỹ càng.

Lôi đài chiến kết thúc hơn một ngày, phía Thất Bảo Lưu Ly Tông người mới nhận được tin tức. Bởi vì còn có hẹn gặp Thất Sát Điện truyền nhân, Ninh Quý Thần cùng Ninh Hoa Trí còn biết muộn hơn.

Nghe được tin tức, vô số môn nhân của Thất Bảo Lưu Ly Tông đều kinh ngạc, sững sờ, sau đó thì xôn xao bàn tán không thôi, ngay cả các thế hệ trước, như Hồn Vương, Hồn Đấu La,... cũng vậy.

Mà Lãnh Cô Sơn hay tin, cũng ngay lập tức đến thăm Tuyết Mặc Quân, nhưng vì thấy hắn chưa tỉnh lại, bèn dặn dò thật kỹ A Ngân cùng Lý Bạch tùy thời liên hệ hắn xong mới chịu rời đi.

Sau đó, Ninh Quý Thần đại biểu Thất Bảo Lưu Ly Tông cũng tới thăm qua, đi theo còn có cả Ninh Hoa Trí. Dầu gì Tuyết Mặc Quân cũng là Thất Bảo Lưu Ly Tông cung phụng, bọn hắn về lý về tình đều phải tới thăm. Hai người ở lại trong lều vải một lúc lâu sau mới rời đi, nhưng từ sự khó chịu trên mặt của Lý Bạch cùng Mộ Tâm Huyền, cuộc trò chuyện cũng không vui vẻ gì cho cam.

Mấy ngày này, Lý Bạch cùng A Ngân thời thời khắc khắc trực tại bên người Tuyết Mặc Quân. Mộ Tâm Huyền vì trên lôi đài chiến cũng chịu nhất định thương thế cùng mỏi mệt, ngày đầu nàng cũng về nghỉ một ngày. Hôm sau, Mộ Tâm Huyền cũng thay thế A Ngân quan tâm một chút hai người Viên Tề tình hình.

Sau gần một tuần nằm bệt, Viên Tề cùng Ngưu Bình cũng đã có thể đi lại bình thường. Hai người cũng đã về khách điếm nghỉ ngơi, nhưng đến ban ngày cũng túc trực bên cạnh Tuyết Mặc Quân.

Đối với sự việc này, hai người cũng liên tục áy náy cùng tự trách không thôi. Mà Mộ Tâm Huyền cũng an ủi hai người, đồng thời nhận trách nhiệm về mình, nếu nàng không lỗ mãng cũng không xảy ra chuyện như thế này.

A Ngân thấy mọi người cứ suốt ngày như vậy, cuối cùng cũng nghiêm túc, lấy thân phận hồng nhan của Tuyết Mặc Quân đứng ra chấm dứt sự tranh cãi vô bổ này, đồng thời yêu cầu không nhắc lại sự việc này nữa.

Mọi người vốn là tùy tùng của Tuyết Mặc Quân, nay Tuyết Mặc Quân đứng ra làm chủ cho mọi người, là điều đương nhiên phải như vậy, không trách ai được. Đồng thời A Ngân còn yêu cầu, mỗi người ai về nhà nấy, không cần thiết phải mệt mỏi túc trực tại đây như thế này.



Mỗi người ai cũng có tổn thương, để cho thương thế khỏi hẳn mới là điều cần thiết phải làm.

Mộ Tâm Huyền lúc đầu cũng không coi mình là tùy tùng của Tuyết Mặc Quân, nhưng sau sự kiện này, nội tâm nàng cũng đã chấp nhận thân phận này.

Vậy A Ngân liền là chủ mẫu, lệnh của nàng, ai cũng phải nghe.

Vậy là Mộ Tâm Huyền, Viên Tề, Ngưu Bình đều về khách điếm. Còn lại Lý Bạch, A Ngân nói thế nào hắn cũng không rời đi.

Vì nàng nói quá nhiều, Lý Bạch mới trả lời rằng: "Ta cùng hắn cùng lớn lên một chỗ. Mặc dù ta coi mình là tùy tùng của hắn, nhưng hắn cũng chưa coi ta là tùy tùng, luôn gọi ta một tiếng ca. Mà ta cũng tự nhận mình cũng có tư cách nhận của hắn một tiếng ca. Nay hắn thế này, ta không thể rời đi được."

Vì được ở lại, mấy ngày này Lý Bạch cũng không động tới một giọt rượu, một miếng thịt mỡ. A Ngân thấy vậy cũng không nói thêm gì nữa, mặc kệ hắn.

Mà Tuyết Mặc Quân lúc này hoàn toàn không ý thức được ngoại giới xảy ra thứ gì. Tâm thần của hắn, bởi vì mất đi thân thể, bị cuốn vào một đám mảnh vỡ ký ức của Sáng Thế Thần Hoàng.

Tuyết Mặc Quân lấy góc nhìn thứ ba, hiểu rõ gần hết một đời của Sáng Thế Thần Hoàng.

Từ khi hắn sinh ra từ hỗn độn vũ trụ, cho tới trong hỗn độn vũ trụ này ngao du, dùng năng lực của mình sáng tạo ra từng cái thế giới trong vũ trụ, từng sinh mạng thể, từng tộc quần.

Sáng lập Thần giới, truy tìm cảnh giới cao hơn. Tuyết Mặc Quân cũng biết tới ba tồn tại tương đương Sáng Thế Thần Hoàng, là Diệt Thế Thần Hoàng cùng Mệnh Vận Thần Hoàng.

Tuyết Mặc Quân cũng biết được chân tướng của cuộc chiến phá diệt cũ Thần giới, thù hận giữa Sáng Thế cùng Diệt Thế.

Hắn cũng hiểu rõ tại sao mình được triệu hồi tới thế giới này, cũng biết tại sao vị Đường Thần Vương kia được gọi tới thế giới này.



Hắn hầu như biết được tất cả, chỉ duy nhất một điều không biết, là Sáng Thế cùng Diệt Thế có sắp đặt gì cho hắn cùng Đường Thần Vương kia mà thôi.

Tuyết Mặc Quân cúi đầu trầm tư suy nghĩ, Sáng Thế con bài chưa lật, hắn đích thực không biết, cũng không có manh mối nào để phán đoán. Nhưng Diệt Thế sắp đặt, nếu dựa theo tiểu thuyết tại thế giới kia, Tuyết Mặc Quân cũng mơ hồ đoán được một phần.

Thần giới hiện tại, hẳn là Thần giới do Diệt Thế tái tạo là, năm vị Thần Vương, cũng đều là hóa thân của Diệt Thế. Đường Thần Vương hẳn là đánh khắp Đấu La, đăng lâm thần giới, dung hợp cùng Tu La Thần Vương, thôn phệ năm vị còn lại, lúc đó Diệt Thế sẽ thức tỉnh trở về bản ngã.

Tuyết Mặc Quân kỳ thực cũng không quá quan tâm lắm, nếu như vấn đề này không liên quan tới hắn. Thế nhưng hiện tại, hắn bị gắn lên cái mác là con cờ của Sáng Thế, mặc dù chính tay hắn tiêu diệt Sáng Thế, nhưng cái mác này là không thể tránh khỏi. Hắn đương nhiên cũng sẽ bị phe Diệt Thế nhắm vào.

Vì vậy, để sống sót, hắn phải trở nên mạnh hơn nữa, sánh ngang với Thần Vương, siêu việt Thần Vương, siêu việt Thần Hoàng, hắn mới thoát khỏi số mệnh của mình.

Tuyết Mặc Quân lại mơ hồ suy nghĩ, nếu như hắn đã mang cái mác của Sáng Thế, vậy Ngân Long Vương, Kim Long Vương là Sáng Thế Hóa Thân, hẳn là cùng hắn một phe. Hắn có thể mượn lực lượng của hai người bọn họ một chút.

Đương nhiên, đó là chuyện sau này, hiện tại hắn nhỏ yếu như vậy, vẫn là phải từ từ trưởng thành. Hơn nữa, theo trí nhớ mà Sáng Thế để lại, phong ấn mà hắn để tại hồn phách Đường Tam vẫn còn khá mạnh. Hiện tại, Đường Tam còn chưa tới thời điểm xuất thế, hắn còn có nhiều thời gian.

Mà trong lúc Tuyết Mặc Quân còn đang hưởng dụng ký ức của Sáng Thế, trong thức hải của hắn, hai đóa Công Đức Kim Liên cùng Tạo Hóa Thanh Liên lại tỏa ánh sáng, phóng ra lực lượng. Tạo Hóa Thanh Liên sinh mệnh chi lực chữa trị thân thể, Công Đức Kim Liên công đức chi lượng tăng cường cường độ thân thể.

Cho tới một ngày, Tuyết Mặc Quân cũng từ trạng thái hôn mê tỉnh lại, tiếp quản thân thể. Hắn mở mắt ra, thấy trần là lều vải, hẳn hắn cũng đang tại chữa trị khu của Phá chi nhất tộc.

Trong lều không có người, Tuyết Mặc Quân cũng an tâm kiểm tra thân thể của mình. Từ lúc tỉnh lại tiếp quản thân thể tới giờ, Tuyết Mặc Quân chỉ thấy trong bụng ẩn ẩn khó chịu, cũng không thấy từ thân thể có bất kỳ đau nhức nào.

Theo hắn nhớ, thương thế của hắn phải cực kỳ nặng mới phải.

Lấy tinh thần lực nội thị cơ thể, Tuyết Mặc Quân mới có phát hiện, thì ra Công Đức Kim Liên cùng Tạo Hóa Thanh Liên đang thay mình tu dưỡng thân thể. Chỉ tiếc là năng lượng của Tạo Hóa Thanh Liên có hạn, còn phổi và dạ dày còn chưa được chữa lành.



Vì vậy, hiện tại Tuyết Mặc Quân thân vẫn còn mang chút thương thế.

Nội thị xong, Tuyết Mặc Quân mới thoát khỏi trạng thái nội thị, thở dài nhẹ nhõm. Đúng lúc này, ngực của hắn có chút đau đớn, không đè xuống được, liên tục ho: "Khụ! Khụ! Khụ khụ..."

Tiếng ho này vang lên, để người bên ngoài biết được hắn đã tỉnh. Ngay lập tức, A Ngân cùng Lý Bạch vén lên cửa lều trại đi vào, thấy Tuyết Mặc Quân định ngồi dậy, vội vàng tới đỡ hắn.

Tuyết Mặc Quân ngồi ngay ngắn, bàn tay nắm chặt tay A Ngân, đối với Lý Bạch hỏi: "Lý Bạch ca, ta hôn mê mấy ngày rồi?"

"Hơn tuần rưỡi rồi, gần nửa tháng." Lý Bạch hồi đáp.

Tuyết Mặc Quân nhẹ gật đầu, lại nhẹ giọng hỏi: "Nửa tháng này, ta bỏ lỡ những gì rồi."

Nghe Lý Bạch nói một hồi, Tuyết Mặc Quân mới nắm bắt được đôi chút. Nói chung là, trong nửa tháng này, tất cả đối chiến của Thượng Tam Tông cũng đã xong rồi, đối chiến giữa Hạ Tứ Tông cũng đã diễn ra một nửa. Không có tông môn nào muốn khiêu chiến Thượng Tam Tông cả.

Thất Bảo Lưu Ly Tông thành công ngồi vững vị trí Thượng Tam Tông, mà đội ngũ Đại Hồn Sư cũng đã góp công lớn.

Lý Bạch cũng đề cập tới thái độ của Thất Bảo Lưu Ly Tông với hắn, càng nói Lý Bạch càng khó chịu. Tới cuối cùng, Lý Bạch còn nhắc nhở Tuyết Mặc Quân một chút: "Mặc Quân, Thất Bảo Lưu Ly Tông không trông chờ vào được, chúng ta phải tìm đường ra khác thôi."

Tuyết Mặc Quân gật đầu, hắn đương nhiên biết Thất Bảo Lưu Ly Tông hành xử thế nào. Đám con buôn mà thôi, đuổi theo lợi ích, hắn cũng không có ý định gắn bó lâu dài.

Tạo quan hệ với Lãnh Cô Sơn cùng Ninh Quý Thần hoàn toàn là ngoài ý muốn, nhưng hiện tại xem ra, Lãnh Cô Sơn vẫn là đáng tin một chút.

Mới suy nghĩ một chút, Tuyết Mặc Quân bụng đã ọc ọc kêu, thân thể trống rỗng cũng khiến hắn thấy đói.

A Ngân thấy vậy, cũng lấy ra cháo nàng đã chuẩn bị từ trước, cả ba người cùng một chỗ ăn.

Ps: cầu đánh giá, cầu đề cử, cầu ủng hộ