Chương 79: Diệp Cô Hạ
Tuyết Mặc Quân lúc này đang dưới sự dẫn đường của Lý Bạch, tới nơi mà Bất Tử Tông truyền nhân bày tiệc.
Lý Bạch cùng hắn đứng trước một khu lều trại. Lý Bạch vừa đưa cho một người đứng trước cửa khu lều trại này hai hồ lô rượu, vừa quay sang nói với Tuyết Mặc Quân: "Thiếu gia, hồ lô tửu này là Bất Tử Tông truyền nhân đưa tới các tửu quán khu này một loại tín vật. Các tửu quán sẽ đem nó tặng cho khách quý của quán, bất kể vị khách đó muốn xử lý tín vật này như thế nào đều được."
"Những người thực sự muốn tham gia, đều phải đem tín vật này chứa đầy hảo tửu. Đương nhiên, hảo tửu tối thiểu cũng phải đạt tiêu chuẩn, không phải loại rượu nào cũng có thể tham gia. Vậy nên những người trước cổng này đều phải phẩm tửu qua một lần xong mới quyết đinh chúng ta có được vào hay không."
Tuyết Mặc Quân gật đầu hiểu rõ. Một lúc lâu sau, người hầu đó quay lại, trả hai hồ lô rượu cho Lý Bạch, sau đó nghiêng người mời hai người đi vào.
Dưới sự chỉ dẫn của người này, Tuyết Mặc Quân cùng Lý Bạch tiến về lều trại to nhất của khu này.
Lúc này, trong lều cũng đã có khá nhiều người. Một vài người nhìn thấy Lý Bạch, liền tươi cười tới bắt chuyện. Lý Bạch thấy vậy hơi quay sang Tuyết Mặc Quân nhìn một chút.
Tuyết Mặc Quân cũng không có ý ngăn cản, tìm một chỗ trống ngồi xuống, phẩy phẩy tay nhường Lý Bạch tự làm chuyện của mình, hắn ngồi tại đây là được. Được sự cho phép của Tuyết Mặc Quân, Lý Bạch ngẩng đầu cười đi về phía lũ bạn rượu của mình cười cười nói nói.
Tuyết Mặc Quân nhìn thấy vậy cũng lắc đầu, nâng lên chén rượu trong tay. Rượu phục vụ phổ thông này cũng không phải rượu bình thường, dưới Vọng Linh Đồng, Tuyết Mặc Quân thấy được từng sợi sinh mệnh chi khí uẩn nhưỡng trong nước rượu.
Rượu này hẳn được ủ từ vật liệu chứa sinh mệnh chi khí nồng đậm cũng phải tương tự như Lam Ngân Thảo năm vạn năm.
Bất Tử Tông truyền nhân không hổ là người hảo tửu, nguyên liệu quý hiếm như thế này cũng có thể đem ra ủ rượu được. Phải biết nguyên liệu như thế này dược lực cũng phải bằng hai phần ba dược lực của một vị tiên thảo, Bất Tử Tông truyền nhân cam lòng đem ra ủ rượu, lại dùng cho phục vụ phổ thông trong tiệc rượu tối nay thế này, nếu không phải Bất Tử Tông sở hữu số lượng lớn vật liệu này, liền là Bất Tử Tông truyền nhân hào khí can vân, khí phách rộng lớn.
Nếu như là cái trước, Bất Tử Tông nội tình thật không tầm thường, nếu là thứ hai, vậy thì Bất Tử Tông truyền nhân là một vị kỳ nhân.
Tuyết Mặc Quân nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu, một vị thơm ngọt xông thẳng lên mũi hắn. Rượu không quá mạnh, vị đạo nhẹ nhàng, cũng không lưu lâu, chỉ có thể cảm nhận trong giây lát mà thôi, cực kỳ phù hợp mở đầu tiệc rượu.
Tuyết Mặc Quân không phải kẻ hảo tửu, nhưng rượu ngon như thế này hắn cũng pahir tán thưởng không thôi.
Phía sau, lục tục lục tục cũng có khá nhiều người bước vào. Cũng phải chờ gần một giờ, số lượng người mới ổn định lại, cũng không còn ai vào tiếp nữa.
Lý Bạch vẫn còn đang đi giao lưu với bạn rượu của mình, Tuyết Mặc Quân lặng lẽ nhìn sang phía bên đó, không khỏi cảm thán rượu là thứ dùng để giao tiếp cực kỳ phù hợp.
Ở tại đây, mỗi người đều có thân phận khác nhau, sang quý có, nghèo hèn có, trẻ trung có, già cả cũng có, nam nữ đủ cả. Thế nhưng là, bầu không khí trong tiệc rượu vô cùng hài hòa.
Khi mọi người vẫn còn đang rộn ràng nói chuyện, từ phía ngoài cửa lều, truyền tới một tiếng cười sang sảng, cực kỳ phóng khoáng.
"Chào mừng chư vị đại giá quang lâm tới bữa tiệc rượu hôm nay ta tổ chức, Diệp Cô Hạ tại đây đối với mọi người hữu lễ."
Một nam tử trẻ tuổi tầm hơn hai mươi từ ngoài bước vào, một đầu xanh lục nổi bật không buộc xõa sau lưng, cộng thêm bộ lễ phục xộc xệch hơi hở ngực, khiến người khác cảm thấy một sự thoải mái, tự do, không gò bó, không câu nệ.
Vừa bước vào lều, Diệp Cô Hạ từ bàn rượu bên cạnh cầm tới một chén rượu, tự mình đổ đầy, sau đó giơ lên chén nhỏ trong tay.
"Hôm nay chư vị tới đây tặng rượu cho ta, cùng ta phẩm rượu, là vinh hạnh của Diệp Cô Hạ ta đây. Ta chỉ có thể nói, không say, không về."
"Không say...không về!" Vô số người theo sau hưởng ứng.
Mà Diệp Cô Hạ sau khi uống xong chén rượu này, liền đu tới chủ tọa, sau đó đặt mông ngồi xuống. Quay sang dặn dò người hầu cận phía sau vài câu, Diệp Cô Hạ lại bắt đầu nói: "Hôm nay tại đây, theo lời hứa, ta sẽ chịu nhân tình của những người hiến tửu hợp ý của tại hạ. Đương nhiên, cũng sẽ không chuyên quyền độc đoán, Diệp mỗ cũng sẽ mời mọi người thử rượu này."
Người hầu phía sau cũng hợp ý đứng ra, cất tiếng lớn: "Bàn thứ nhất, xin mời."
Lúc này, Lý Bạch cũng đã quay về ngồi bên cạnh Tuyết Mặc Quân, nhỏ giọng thì thầm: "Thiếu gia, hôm nay có 73 vị khách, nhưng cũng chỉ có hơn 50 người hiến tửu mà thôi, những người còn lại cũng chỉ là tham gia hỗn cái quen mặt."
Tuyết Mặc Quân gật gật đầu: "Diệp Cô Hạ này cũng là một vị kỳ nhân, lại dùng phương thức này để chắp nối các mối quan hệ."
Lý Bạch nhẹ điểm đầu: "Nghe đồn Diệp Cô Hạ là Bất Tử Tông truyền nhân có thanh danh to lớn cùng tốt đẹp nhất của các đời Bất Tử Tông. Nhiều người đều nói rằng, Bất Tử Tông trong tay hắn có thể phát dương quang đại."
Tuyết Mặc Quân nghe vậy gật đầu tán đồng. Nếu như mọi sự an ổn, không có gì ngoài ý muốn, với thủ đoạn và khí phách của Diệp Cô Hạ, Bất Tử Tông không cường thịnh không được.
Rất nhanh chóng, từng hồ lô rượu lần lượt được dâng lên, tiệc rượu diễn ra cũng vô cùng suôn sẻ, không khí cũng vô cùng vui vẻ.
Như Tuyết Mặc Quân hai người mong muốn, hai hồ lô tửu của Lý Bạch xác thực được chọn. Hai hồ lô một là Hồng Đào tửu, một là Ma Lạt tửu, đều là từ võ hồn làm ra, hương vị là tuyệt đối hảo hạng, không có gì có thể chê trách. Hơn nữa, mỗi một loại đều đạt được sự tốt nhất trong vị đạo, ăn đứt các loại rượu do người khác tự ủ.
Thế cho nên nói, một vị đồ ăn hệ hồn sư chưa chắc là một trù sư giỏi, nhưng đồ ăn họ làm ra từ võ hồn là tuyệt đối là mỹ vị đệ nhất.
Theo quy định mà Diệp Cô Hạ đặt ra, mỗi một vị hiến tửu được hắn chọn, đều được tiễn đưa một đóa Cửu Tâm Hải Đường làm từ giấy. Nếu có việc cần nhờ hắn, chỉ cần đem theo đóa Cửu Tâm Hải Đường này tới Bất Tử Tông, hoặc bất kỳ một đệ tử nào của Bất Tử Tông trên giang hồ là được.
Tuyết Mặc Quân đương nhiên không có ý định giữ lại làm vật kỷ niệm hay bán đi, đương nhiên là cứu chữa cho hai người Viên Tề càng sớm càng tốt.
Chính vì vậy, mặc dù tiệc tan trời cũng đã rất muộn, gần tới nửa đêm, nhưng Tuyết Mặc Quân cùng Lý Bạch vẫn kiên trì ở lại đến cuối cùng.
Đương nhiên, hai người hành động như vậy cũng dẫn tới sự chú ý của Diệp Cô Hạ. Diệp Cô Hạ biết hai người cũng vừa nhận được tín vật, chắc có chuyện gấp cần nhờ vả. Mặc dù muộn như vậy, Diệp Cô Hạ bị làm phiền cũng tỏ ra bất kỳ vẻ khó chịu nào, cực kỳ có hàm dưỡng, khí phách cùng phong độ mời hai người Tuyết Mặc Quân đến lều riêng để bàn chuyện.
"Nếu hai vị đã có việc cần tới tại hạ, vậy mời hai người di giá tới nơi riêng tư hơn một chút, cùng Diệp mỗ nói chuyện kỹ càng." Diệp Cô Hạ cười nhẹ đưa tay ra dấu xin mời, cũng tự nhiên đi trước dẫn đường.
Hai người Tuyết Mặc Quân liếc nhau một cái, cũng đi theo sau lưng hắn.
Tuyết Mặc Quân bước tới ngang hàng, sóng vai cùng Diệp Cô Hạ, nhẹ giọng mở lời: "Diệp thiếu tông chủ đúng là tuệ nhãn như châu. Đúng thật là chúng ta có việc cần nhờ đến Diệp thiếu tông chủ."
Diệp Cô Hạ khẽ cười nhẽ: "Hai vị quá cất nhắc, cứ gọi Diệp mỗ là Diệp công tử hay trực tiếp gọi tên của ta là được, thiếu tông chủ cái gì...cũng đừng nhắc tới nữa. Không biết hai vị đây là?"
"Thôi c·hết thật có lỗi, xin tự giới thiệu một chút, tại hạ Tuyết Mặc Quân, hiện đang giữ chức cung phụng tại Thất Bảo Lưu Ly Tông. Phía sau là Lý Bạch ca, đệ tử Thất Bảo Lưu Ly Tông, cũng là tùy tùng của ta." Tuyết Mặc Quân có chút áy náy cười.
"Hai loại rượu một loại ngọt nhẹ nhưng hương nồng, một loại cay mạnh mà hôm nay Diệp công tử ngài nếm được, cũng là xuất từ tay Lý Bạch ca. Võ hồn hắn là tửu hồ, một loại thức ăn hệ võ hồn."
Diệp Cô Hạ nghe vậy cũng ngạc nhiên, quay sang đối Tuyết Mặc Quân ôm quyền: "Không ngờ tới hôm nay lại gặp được chân thân của vị cung phụng trẻ tuổi nhất của Thất Bảo Lưu Ly Tông, thất kính, thất kính. Về sau Tuyết cung phụng ngài cứ gọi ta là Cô Hạ là được."
Tuyết Mặc Quân nghe vậy khua tay cười cười: "Vậy ta cũng không lập dị, Cô Hạ huynh. Ngươi cũng đừng gọi ta cung phụng gì đó, sắp tới ta cũng không còn là cung phụng nữa rồi, cứ gọi ta là Mặc Quân là được."
Diệp Cô Hạ nghe vậy cười lớn: "Haha, sảng khoái, Mặc Quân huynh đúng thật sảng khoái. Nhưng ngươi nói ngươi sắp không còn là cung phụng nữa là sao?"
Tuyết Mặc Quân cẩn thận nhìn thần sắc của Diệp Cô Hạ, cũng nhìn không ra thái độ của hắn khi nghe được hắn sắp không còn là cung phụng của Thất Bảo Lưu Ly Tông, gần như là Diệp Cô Hạ hoàn toàn không quan tâm tới thân phận này.
Nếu Diệp Cô Hạ đích thực không quan tâm tới thân phận, rộng rãi kết giao, vậy Tuyết Mặc Quân cũng không ngại giao cái bằng hữu này.