Chương 74: Đường thị huynh đệ
Nói chung là dịp này, mặc dù Tuyết Mặc Quân không ra khỏi cửa, nhưng gió thổi cỏ lay cái gì Tuyết Mặc Quân cũng biết, bởi luôn có Lý Bạch lân la đủ các quán rượu sưu tầm thông tin.
Ngưu Bình cùng Viên Tề từ khi có được binh khí thuận tay, cả hai liền mất tăm m·ất t·ích, cũng đã mấy ngày rồi đều không thấy mặt mũi đâu cả.
Mộ Tâm Huyền cùng A Ngân thì thường xuyên kéo nhau đi tụ họp, thậm chí hai người còn làm quen được vì thiên chi kiều nữ của các tông môn khác nữa. Hội chị em suốt ngày túm năm tụm ba, Tuyết Mặc Quân cả tuần này ban ngày cũng rất ít khi nhìn thấy thân ảnh các nàng.
Thất Tông Hội Võ cũng đã diễn ra được hai ngày. Trong hai ngày này, mới là cấp bậc Hồn Đấu La tỷ thí với nhau, mặc dù đặc sắc nhưng Tuyết Mặc Quân cũng không tham gia quan chiến. Hắn có Lý Bạch, vậy là đủ.
Sắp tới còn có Hồn Đế cùng Hồn Tông tỷ thí nữa mới tới lượt nhóm của Tuyết Mặc Quân. Trong khoảng thời gian này, các đệ tử đê giai chủ yếu là mở mang tầm mắt, trao đổi kinh nghiệm cùng tích lũy tự thân là đủ.
Đương nhiên, Hạo Thiên Tông thượng võ, đã sắp xếp sẵn một lôi đài tách biệt cho các đệ tử cọ xát với nhau.
Theo Tuyết Mặc Quân tính toán, phải gần mười ngày nữa mới tới phiên lứa đệ tử bọn hắn. Vì vậy, Tuyết Mặc Quân cực kỳ an tâm ngồi nhà chuyên tâm vào công trình của mình.
Nhưng ngày hôm nay, có lẽ sẽ khác mọi ngày.
Tuyết Mặc Quân bỗng nhiên nghe được tiếng ồn ào ngoài cửa khách điếm, ồn ào thậm chí ngày một lớn. Tuyết Mặc Quân bèn lấy tinh thần lực cảm ứng bên ngoài xem có chuyện gì xảy ra.
Phía ngoài cửa, Mộ Tâm Huyền cùng A Ngân bị hai tên thiếu niên chặn lấy. Mặc dù Mộ Tâm Huyền ra sức bảo vệ A Ngân, nhưng hai tên thiếu niên kia rõ ràng lợi hại hơn nàng.
Vì quy củ của Hạo Thiên Tông, trừ khu vực cho phép, tất cả các nơi khác đều không được phép sử dụng võ hồn. Nếu để Mẫn chi nhất tộc trị an đội thấy được, chắc chắn sẽ bị phạt nặng.
Vì vậy, dù tạo ra náo nhiệt một lúc khá lâu, ba người cũng mới chỉ dùng tay thật chân thật đánh với nhau. Mộ Tâm Huyền mặc dù không theo Huyết Phách Chiến Sư lưu, nhưng dẫu gì cũng có tu luyện một chút thân thể. Nếu đánh với các hồn sư bình thường, một cân ba cân năm không vấn đề, nhưng hai thiếu niên trước mắt này cũng bất phàm, lực lượng cơ thể lớn vô cùng.
Nhưng dù vậy, cũng phải lấy hai đánh một mới áp chế được Mộ Tâm Huyền. Nếu là một đánh một, chẳng mấy chốc Mộ Tâm Huyền liền kết thúc chiến đấu.
A Ngân lúc này đỡ lấy Mộ Tâm Huyền vừa chịu thiệt thòi, một cú đấm cực mạnh vào bụng, còn phải thở dốc. Nàng thấy Mộ Tâm Huyền vì mình mà b·ị t·hương, cảm thấy tội lỗi vô cùng.
Nàng vốn có thể bộc lộ thực lực để tránh khỏi rắc rối này, nhưng vì sợ rằng tại đây cao thủ như mây, nàng bị phát hiện liền nhịn lại che giấu. Nhưng cũng vì thế mà khiến cho Mộ Tâm Huyền b·ị t·hương, A Ngân tự trách vô cùng.
Thấy nàng đáng yêu, dáng vẻ động lòng người như vậy, hai thiếu niên kia cũng ngả ngớn cười nói: "Cô nương, nếu ngươi đáp ứng đi cùng chúng ta dạo chơi một chút, thì cũng không xảy ra nhiều chuyện rắc rối như thế này."
"Thế nào? Cùng chúng ta đi chơi một lúc chứ?"
A Ngân lúc này cực kỳ phẫn nộ, nàng thực rất muốn ra tay trấn áp hai tên đáng ghét này, nhưng nếu vậy lại quá nguy hiểm cho nàng cùng Tuyết Mặc Quân. Ngay tại lúc nàng xoắn xuýt chưa quyết định nên làm thế nào, bỗng dưng thấy trước mặt tối lại, một thân ảnh che khuất ánh sáng chiếu vào mặt nàng.
Ngay khi A Ngân thấy được bóng lưng này, tâm của nàng lập tức an tĩnh lại. Nhìn lấy Tuyết Mặc Quân bóng lưng, nàng tin hắn sẽ xử lý tốt sự việc này.
Tuyết Mặc Quân quay đầu lại nhẹ điểm đầu hướng về nàng. A Ngân cũng cực kỳ hiểu ý, đỡ lấy Mộ Tâm Huyền lui lại. Tuyết Mặc Quân lúc này mới nhìn thẳng vào hai thiếu niên trước mặt, hai người lúc này còn đang vì hắn chặn ngang một cước mà thập phần khó chịu cùng táo bạo.
Tuyết Mặc Quân c·ướp lời mở miệng trước: "Hai vị đều là nam nhi, vậy mà lại hai đánh một bắt nạt một thiếu nữ, đúng là khí phách nam nhi bừng bừng a. Không biết hai vị là cao đồ của nhà nào, lại có thể làm chuyện phát dương quang đại như vậy đâu? Đương nhiên, mặc kệ hai người các ngươi là ai, cũng không thể động tới người nhà của ta một cọng tóc."
Nói tới câu cuối cùng, Tuyết Mặc Quân đã trực tiếp quát lớn lên.
Hai thiếu niên đối diện nghe thấy mấy câu đầu Tuyết Mặc Quân âm dương quái khí, vốn đang hổ thẹn một chút. Bị Tuyết Mặc Quân đứng trên đạo đức điểm cao mắng lấy, bọn họ cũng không có cách nào phản bác.
Hơn nữa, việc này cũng không phải tốt đẹp gì cho cam, nếu báo ra danh hiệu tông môn nhà mình, chắc chắn chẳng khác nào tự bôi nhọ danh tiếng. Bọn họ cũng không dám làm ra đại sự như thế này, bôi do trát trấu vào thanh danh tông môn của mình.
Cuối cùng, hai người còn bị Tuyết Mặc Quân lấy danh chính ngôn thuận là người nhà của hai thiếu nữ vừa rồi can thiệp quát lớn làm cả hai thất thần. Hơn nữa, cũng vì lời nói của Tuyết Mặc Quân cố ý to tiếng, đã có kha khá người tụ tập lại, từ phía xa còn có thân ảnh của Mẫn chi nhất tộc trị an quân.
Hai thiếu niên biết sự không thể làm, hừ lạnh quay đầu kiêu ngạo rời đi. Tuyết Mặc Quân cũng không muốn ngăn cản, hắn đứng tại chỗ chờ trị an quân tiến tới, trực tiếp đối bọn họ chất vấn.
"Ta muốn thắc mắc tại sao nữ quyến của ta trong khu vực an toàn của Hạo Thiên Tông, thậm chí là khách điếm mà các ngươi sắp xếp cho khách nhân tông ta ở lại, lại bị q·uấy r·ối như thế này?"
"Ta nhắc lại cho rõ, là nữ quyến của một trong Thượng Tam Tông, Thất Bảo Lưu Ly Tông, bị q·uấy r·ối giữa ban ngày ban mặt. Nếu Mẫn chi nhất tộc cùng Hạo Thiên Tông không có một câu trả lời thỏa đáng, vậy đừng trách Thất Bảo Lưu Ly Tông chúng ta muốn một câu trả lời."
Nhóm trị an quân nghe vậy đổ mồ hôi hột, thủ lĩnh của chi trị an quân này vội vàng đứng ra, hòa hoãn trả lời: "Xin ngài yên tâm, trong vòng ba ngày, chúng ta chắc chắn cho ngài một câu trả lời thỏa đáng."
Tuyết Mặc Quân nghe vậy nhướng mày: "Ba ngày?"
Tên đội trưởng này cười khổ, hắn cũng không muốn dạng này a. Nhưng lúc nãy, hắn loáng thoáng nhìn thấy thân ảnh của hai người kia, cực giống thiếu chủ của bọn hắn.
.Đường đường Hạo Thiên Tông thiếu chủ, lại giở trò q·uấy r·ối nữ quyến của một trong Thượng Tam Tông khác. Việc tới nước này, không phải những tên thấp cổ bé họng như bọn hắn có thể xử lý được.
Cực kỳ áy náy cùng chân thành xin lỗi Tuyết Mặc Quân, cùng làm ra đủ loại hứa hẹn xong mới được Tuyết Mặc Quân thả đi.
Hơi bình phục một chút tâm tình, Tuyết Mặc Quân mới quay vào trong khách điếm, đi lên phòng của mình. Mở cửa bước vào, Tuyết Mặc Quân thấy Mộ Tâm Huyền ngửa đầu tu ấm trà ừng ực, A Ngân lại cực kỳ áy náy ngồi cạnh nàng hỏi han.
Tuyết Mặc Quân bèn đi tới, ngồi xuống bàn, hướng về Mộ Tâm Huyền hỏi thăm sự tình đầu đuôi.
Theo Mộ Tâm Huyền kể lại, sự việc cũng không có gì nhiều. Hai người từ nơi các tỷ muội tụ họp về, trên đường bị hai thiếu niên này để mắt tới, dáng vẻ vô cùng kiêu ngạo, như là ra lệnh cho hai nàng đi theo bọn hắn du ngoạn. Thái độ hai người như là ban ân cho hai nàng vậy.
Mộ Tâm Huyền tính tình thế nào thì ai cũng biết, trực tiếp hỏa bạo gạt bỏ hai người ra, kéo A Ngân về khách điếm. Thế nhưng hai người vẫn đuổi theo không bỏ, hơn nữa dây dưa cực kỳ khó chịu, ngôn ngữ cũng tràn đầy khiêu khích.
Sau đó liền là như Tuyết Mặc Quân thấy được rồi.
Tuyết Mặc Quân nghe vậy có điều suy nghĩ.
Nếu hai thiếu niên kia chỉ là người bình thường, trị an quân cũng không mất nhiều thời gian tới như vậy để xử lý. Xem ra hai người có thân phận không đơn giản.
Không những thế, dù biết đây là Hạo Thiên sơn mạch, địa bàn của Hạo Thiên Tông, vẫn hành xử không kiêng nể gì như vậy, còn là thân huynh đệ, vậy thì Tuyết Mặc Quân cũng đoán được phần nào.
Theo như ấn tượng của hắn từ ký ức, mặc dù song tinh của Hạo Thiên tông mặc dù có ngạo mạn, kiêu căng đi chăng nữa, vẫn là biết phải trái đúng sai. Nhưng từ sự việc vừa rồi, có vẻ không phải là như vậy. Hay nói đúng hơn, đây mới là tính cách của hai huynh đệ kia, tính cách mà Tuyết Mặc Quân ấn tượng, là tính cách của hai người đã trải qua thời gian, được xã hội mài giũa.
Lúc này, hai người tính cách vẫn là lão thiên đệ nhất ta đệ nhị. Cũng phải thôi, sinh ra đã là thiếu chủ của tông môn đệ nhất đại lục Hạo Thiên Tông. Sinh ra đã đứng sẵn ở vạch đích như vậy, ai lại không có một điểm kiêu căng cùng ngạo mạn chứ.
Tuyết Mặc Quân thở dài, mặc dù A Ngân đã đi theo mình, vậy mà hai huynh đệ Đường thị kia chỉ mới liếc qua thôi, đã như là nhìn thấy số mệnh của cuộc đời, là chân ái của bản thân vậy, quấn lấy A Ngân không bỏ.
Tuyết Mặc Quân tin tưởng A Ngân, nàng sẽ không đối hai người kia sinh ra bất kỳ tình cảm gì. Mối quan hệ của hắn cùng A Ngân cũng chỉ thiếu mỗi công khai mà thôi.
Tuyết Mặc Quân biết mình cũng phải đối diện với lòng mình, cho mình, cũng là cho nàng một câu trả lời chắc chắn.