Chương 57: Ngọc Thố nhất tộc cùng Đại Minh Nhị Minh chuyện xưa
Tuyết Mặc Quân đột phá cũng là lúc Đại Minh tỉnh lại. Thiên Thanh Ngưu Mãng đầu trâu lúc này càng lộ ra dữ tợn hơn, đôi sừng giờ đã không còn chỉ để trang trí mà nhìn cực kỳ sắc bén cùng cứng rắn, có sức công kích cực kỳ mạnh mẽ. Ngưu khẩu cũng đã to hơn không ít, bên trong mọc ra hàm răng cực kỳ có lực, không còn chỉ là bốn cái răng nanh như trước nữa.
Toàn thân cũng không còn chỉ phủ đầy lân xanh, phần gáy cùng đỉnh đầu lông đen mọc ra rậm rạp, toàn thân các góc cạnh cùng mọc ra lông đen. Thiên Thanh Ngưu Mãng vốn không có chi, lúc này cũng mọc ra tứ tý.
Hiện tại Thiên Thanh Ngưu Mãng là đầu trâu, thân rắn, đuôi rồng, cùng thú tý. Bốn chi mới sinh ra hoàn toàn không có lần phiến, chỉ phủ đầy lông đen cùng bắp thịt cuồn cuộn, cực kỳ rắn chắc cùng tràn đầy lực lượng. Thân rắn cũng ngắn bớt lại một phần ba, nhưng lại to hơn gấp rưỡi.
Nhìn Thiên Thanh Ngưu Mãng lúc này lại hơi hướng có điểm giống kỳ lân nhiều hơn. Mặc dù hình thể từng phần quái dị, nhưng toàn thể lại có một loại tràn đầy lực lượng mĩ cảm cùng đẹp đẽ, mất đi một phần uyển chuyển, nhiều thêm một phần hung tàn cùng dữ tợn.
Lúc này, Đại Minh đang ăn hết đống thức ăn mà Nhị Minh chuẩn bị, như sấm rền gió cuốn. Nháy mắt lượng thức ăn không lồ toàn bộ rơi vào bụng Đại Minh, thậm chí còn không thấy bụng nó to thêm chút nào, toàn bộ bị tiêu hóa hết cực kỳ nhanh chóng.
Thấy Tuyết Mặc Quân thoát khỏi trạng thái đột phá, vừa làm một bữa ăn no Đại Minh tiến tới nói chuyện. Nhưng khổ nỗi nó dùng phương thức trườn của loài rắn đã quen, nay mọc ra tứ chi, còn luống cuống chưa thể sử dụng. Mới bước được vài bước lại theo bản thân du mình về phía trước, lộn nhào ngã ầm, rồi lại luống cuống chống lên tứ chi đứng dậy.
Nhìn thấy nó ngốc hồ hồ, Tuyết Mặc Quân bật cười tiến lại gần: "Đại Minh, cứ từ từ, hình thể ngươi mới biến hóa, còn chưa quen thuộc, không cần thiết phải gấp gáp."
Đại Minh gật gật cái đầu trâu to mọng, cặp sừng vun v·út kêu trong không khí. "Ta biết rồi, tiểu thúc."
Tuyết Mặc Quân cười cười, lại triển khai tinh thần lực bao phủ và thẩm thấu vào trong Đại Minh.
"Đừng chống cự, để ta kiểm tra lại xem thế nào đã."
Nghe vậy, cả người Đại Minh đứng im, thả lỏng mặc kệ tinh thần lực của Tuyết Mặc Quân đâm xuyên vào trong tận tới huyết mạch bản nguyên của mình.
Kiểm tra một hồi, Tuyết Mặc Quân mới gật gù: "Thân thể không có gì bất thường, hẳn là biến dị hoàn mỹ. Hai huyết mạch dung hợp hoàn toàn cùng thành công, không có biểu hiện xấu gì cả."
Đại Minh lại lắc lắc đầu, buồn buồn nói: "Tiểu thúc, không phải vậy. Ta là Thao Thiết huyết mạch kích phát hoàn toàn, còn Thanh Long huyết mạch lại chưa kích phát hoàn toàn được. Ta mơ hồ cảm giác được, chỉ cần thành công g·iết c·hết con Kim Sí Chuẩn kia, hẳn là có thể kích phát hoàn mỹ."
Tuyết Mặc Quân nghe vậy kinh ngạc. Chuyện này lại liên quan đến đầu Kim Sí Chuẩn kia?
Dường như nhìn ra hắn kinh ngạc cùng nghi hoặc, Đại Minh tiếp tục chầm chậm giải thích: "Đầu Kim Sí Chuẩn kia là có huyết mạch của Kim Sí Đại Bằng, lấy Long tộc làm thức ăn. Năm đó Thanh Mãng nhất tộc tại Tinh Đấu Sâm Lâm cùng Kim Sí Chuẩn nhất tộc là thiên địch, một bến lấy ăn Thanh Mãng nhất tộc để trưởng thành, đột phá tu vi, một bên lấy g·iết hại Kim Sí Chuẩn để đột phá huyết mạch gông xiềng."
"Thù hận giữa hai tộc phải nói là nhiều đời. Đáng tiếc, Thanh Mãng nhất tộc bị từ bỏ, để Đế Thiên có thể lôi kéo được Phỉ Thúy Thiên Nga đã là mười vạn năm hồn thú từ lâu, hắn liền để cho Kim Sí Chuẩn có huyết mạch gần gũi với Phỉ Thúy Thiên Nga nhất tộc thoải mái săn g·iết chúng ta, mà những hồn thú cao cấp tộc ta lại bị nó trọng thương, không thể phản kháng."
Nói đến đây, trong đôi mắt của Đại Minh hiện lên sự thù hận, từng vằn đỏ xuất hiện trong mắt nó.
"Dù gì cũng là hậu duệ của một trong Cửu đại long vương dưới trướng Long Thần, Đế Thiên cũng không niệm tình cũ, chỉ quan tâm tới lợi ích, bán chúng ta cho Kim Sí Chuẩn nhất tộc. Sau đó, Đế Thiên đương nhiên lôi kéo được Phỉ Thúy Thiên Nga, cũng mượn danh tiếng của Phỉ Thúy Thiên Nga mở rộng thế lực của mình."
"Còn về quan hệ giữa Phỉ Thúy Thiên Nga cùng Kim Sí Chuẩn nhất tộc, cũng có rất nhiều đồn đại. Khi đó ta nghe được cũng có vài phiên bản, nhưng có hai phiên bản là khả năng cao nhất. Thứ nhất là khi còn nhỏ yếu, Phỉ Thúy Thiên Nga chỉ có duy nhất một bản sự là trị liệu. Sau đó nó may mắn trị liệu cho một vị Kim Sí Chuẩn vạn năm tu vi, từ đó được Kim Sí Chuẩn nhất tộc bảo hộ tới khi trưởng thành mười vạn năm hồn thú. Thứ hai là Kim Sí Chuẩn nhất tộc có huyết mạch Kim Sí Đại Bằng, cùng Phỉ Thúy Thiên Nga có huyết mạch Thải Phượng có mối quan hệ mật thiết gần gũi, tựa như huyết mạch của Cửu đại long vương chúng ta vậy."
Tuyết Mặc Quân nghe vậy gật gù, hai thuyết pháp này cũng cực kỳ hợp lý. Cũng có thể là cả hai đều đúng, biết thế nào được.
Đại Minh cười giễu một tiếng: "Dù gì quan hệ của họ cũng tốt hơn Thanh Mãng nhất tộc cùng Đế Thiên. Một bên cường đại bảo hộ cùng dìu dắt bên yếu hơn, tới khi bên yếu cường đại lại hỗ trợ lại. Còn chúng ta liền bị bán không thương tiếc."
Trầm lặng một lát, Đại Minh mới tiếp tục nói: "Dù gì Thanh Mãng nhất tộc nội tình cũng là cường đại, mặc dù bị Đế Thiên ám toán, nhưng chúng ta cũng không để cho Kim Sí Chuẩn nhất tộc sống khá giả. Một đầu mười vạn năm hồn thú duy nhất của Kim Sí Chuẩn nhất tộc cũng bị chúng ta liều mạng g·iết c·hết. Hai trong ba đầu tiếp cận mười vạn năm hồn thú của Kim Sí Chuẩn nhất tộc cũng bị chúng ta trọng thương, đê giai cũng hi sinh rất nhiều. Dù vậy, cả tộc Thanh Mãng cũng chỉ còn lại có ta cùng hai người nữa chạy thoát được. Hai người kia trên đường b·ị t·ruy s·át cũng không qua khỏi. Ta thì được chút cơ duyên, thoi thóp sống tiếp, may mắn được Nhu di cứu mạng mới sống tới hiện tại."
"Về sau, ta cùng Ngọc Thố nhất tộc sinh sống. Ngọc Hoàng lãnh đạo Ngọc Thố nhất tộc lúc đó cũng là thế lực có tiếng tại Tinh Đấu sâm lâm, tin tức ta tại Ngọc Thố nhất tộc cũng bị Kim Sí Chuẩn nhất tộc biết được nhưng không làm được gì. Ngọc Hoàng trong Tinh Đấu Sâm Lâm danh tiếng cực cao, vì Ngọc Thố nhất tộc cứu giúp qua rất nhiều hồn thú. Phải nói lực hiệu triệu của Ngọc Hoàng cũng không kém gì Phỉ Thúy Thiên Nga Bích Cơ cả."
Đại Minh lâm vào trầm tư hồi ức, một lát sau đôi mắt của hắn tỉnh táo lại. Có chút do dự, nhưng Đại Minh vẫn tiếp tục nói tiếp.
"Ngọc Thố nhất tộc cùng Vạn Yêu Vương có mâu thuẫn cũ. Vạn Yêu Vương thôn phệ tất cả hồn thú trong khu vực của nó, hóa thành tự thân lực lượng cùng thủ đoạn, khi đó nó còn duỗi ma trảo sang tận khu vực Ngọc Thố nhất tộc. Ngọc Thố nhất tộc liên tục cứu giúp hồn thú chịu khổ từ Vạn Yêu Vương. Mâu thuẫn hai bên càng ngày càng tăng. Vạn Yêu Vương thúc dục hắn hồn thú linh hồn đại quân cường công Ngọc Thố nhất tộc, mà Ngọc Thố nhất tộc cũng cực kỳ hiếu chiến, đánh qua đánh lại không ai hơn ai."
Tuyết Mặc Quân cũng hơi bất ngờ. Hắn cũng không ngờ lần này mình có thể nghe được cả Ngọc Thố nhất tộc bí văn.
"Đáng tiếc, Đế Thiên cẩu vật lúc này lại nhúng tay vì Vạn Yêu Vương là thủ hạ dưới trướng Đế Thiên. Hắn trực tiếp xuất thủ cùng Vạn Yêu Vương vây công Ngọc Hoàng. Ngọc Hoàng bị hai bọn họ chặn đánh, không thoát thân được. Ngọc Thố nhất tộc thiếu mất Ngọc Hoàng trợ giúp, lại có thêm thủ hạ của Đế Thiên hỗ trợ nên Vạn Yêu Vương linh hồn đại quân đồ sát Ngọc Thố nhất tộc. Lúc này, trong thê th·iếp của Ngọc Hoàng chỉ có duy nhất Ngọc Hậu đứng ra đảm đương lãnh đạo cùng phá vây."
Thần sắc của Đại Minh lúc này cực kỳ bi thương. Tuyết Mặc Quân thậm chí còn thấy được trên đôi mắt của nó còn có chút óng ánh.
"Trong trận chiến đó, hồn thú ủng hộ Ngọc Hoàng cùng Ngọc Thố nhất tộc tộc nhân c·hết vô số kể. Ta nhìn thấy những hồn thú từng chăm sóc mình, ăn ở, vui chơi hằng ngày cùng mình lần lượt ngã xuống. Dưới sự chỉ huy của Ngọc Hậu, Ngọc Thố nhất tộc phá vây mà ra chỉ còn sót lại hơn 50 đầu hồn thú, mà toàn là ấu niên kỳ cùng trưởng thành kỳ. Những hồn thú trên vạn năm đều c·hết sạch sẽ. Chúng ta ẩn nấp trốn tránh, đến ngày thứ ba nhận được tin Ngọc Hoàng bỏ mình. Ngọc Hậu quyết định cực nhanh dẫn chúng ta trốn khỏi Tinh Đấu Sâm Lâm tới Lạc Nhật sâm lâm này."
"Khi mới tới đây, chúng ta cũng rất khó khăn mới có thể đặt vững chân tại nơi này. Mọi chuyện về sau cũng khá hơn. Nhị Minh cũng là được Nhu di phát hiện tại sơn động này, lúc ấy nơi đây cũng chỉ còn lại nó nằm thoi thóp sắp c·hết. Nó được Nhu di cứu chữa, mặc dù không c·hết nhưng cũng coi là tàn phế. May mắn làm sao trong khi bình phục, Nhị Minh cũng phản tổ huyết mạch . Chuyện sau đó tiểu thúc ngài cũng hẳn là biết rõ."
Tuyết Mặc Quân cùng Đại Minh ngồi nhìn nhau trầm mặc. Một lát sau, Tuyết Mặc Quân đứng lên, vỗ vỗ thân hình của Đại Minh, trầm ấm an ủi.
"Yên tâm, sẽ có ngày ngươi cùng Ngọc Thố nhất tộc có cơ hội báo thù. Hiện tại, ngươi nghỉ ngơi thật tốt, còn làm quen với lực lượng mới này. Chỉ có tự thân cường đại, mới có thể làm điều mình muốn làm."
Tuyết Mặc Quân rời đi, bỏ lại Đại Minh còn đang nhìn chằm chằm hắn. Đại Minh hiểu, cơ hội báo thù của mình cùng Ngọc Thố nhất tộc, cũng phải dựa vào vị tiểu thúc tràn đầy kỳ tích này.
Không nói xa xôi, chỉ cần là lần này, hắn cũng đã suýt g·iết được một tên Kim Sí Chuẩn tộc nhân. Mặc dù không biết tại sao đầu hồn thú này lại xuất hiện tại Lạc Nhật sâm lâm, nhưng hắn cũng đã có cơ hội diệt sát nó. Lần này Tuyết Mặc Quân giúp nó cùng Ngọc Thố nhất tộc một đại ân. Nếu không có tiểu thúc gọi người giúp đỡ, Ngọc Thố nhất tộc sẽ có một tai họa ngầm, chuyện năm xưa có thể lại tái diễn.
Tiểu thúc nói cũng không sai, chỉ có tự thân cường đại, nó mới có thể đích thân báo thù. Đại Minh vụng về đứng dậy, xiêu xiêu vẹo vẹo trở lại sơn động. Mặc dù không quen với sơn động khô ráo, nhưng hiện tại nó cũng không thể lấy bộ dáng này đi từ đây tới Ngọc Tinh Hồ trong hồ nước được, mọi thứ cũng đều phải từ từ.