Chương 54: Chiến hậu
Tuyết Nhã lúc này cũng đã cạn kiệt hồn lực, thân thể suy yếu. Rất lâu rồi nàng chưa lâm vào chiến đấu lâu như vậy. Mặc Phong vội vàng chạy tới đỡ nàng ngồi xuống.
Mặc Phong sau khi đỡ nàng ngồi xuống, vội vàng kiểm tra cẩn thận tình trạng của nàng. Tới mức Tuyết Nhã phát bực gạt hắn sang một bên, cáu giận xoay người không để ý hắn hắn mới ngừng.
Mặc Phong mặt nóng dán mông lạnh, ngượng ngùng rời đi lấy về xác của Hoàng Kim Thánh Sư mà vừa rồi giấu đi để tham chiến. Tuyết Nhã cũng tranh thủ điều tức đến trạng thái tốt nhất, chuẩn bị hấp thụ hồn hoàn.
Phía khác, Nhị Minh đang chỉ huy hồn thú của Ngọc Tinh Hồ thu dọn tàn cục, sau đó nó vội vàng chạy tới xem thương thế của Đại Minh.
"Nhu di, Đại Minh sao rồi?" Mặt khỉ hiện ra vẻ quan tâm, nôn nóng hỏi. "Sao hắn vẫn không tỉnh lại vậy?"
Từ lúc được Tuyết Nhã chữa lành ngoại thương cùng thấy Kim Sí Chuẩn đứt đuôi bỏ chạy, Thiên Thanh Ngưu Mãng lâm vào trạng thái kỳ lạ, Ngọc Hậu cũng không biết thế nào.
"Đại Minh hẳn không có chuyện gì, thương thế trên người cũng đã tốt bảy tám phần. Từ lúc nãy đến giờ cả người đờ ra, ta cũng không biết xảy ra chuyện gì, nhưng có vẻ không phải chuyện xấu." Ngọc Hậu lắc đầu hồi đáp.
Nhị Minh lo lắng cuống lên nhưng cũng chẳng thể làm gì, liên tục quanh đi quẩn lại, thi thoảng nóng ruột quá còn nhảy sang một bên gầm rú đập phá xung quanh.
Ngọc Hậu biết nó nóng ruột cùng lo lắng cho Đại Minh, bèn mặc kệ nó phát tiết, bản thân thì ngồi xuống điều tức.
Mặc Phong lúc này cũng xách theo xác của Hoàng Kim Thánh Sư quay lại, trên cái xác còn có một vòng sáng màu đỏ tươi cực kỳ bắt mắt. Vứt xác Hoàng Kim Thánh Sư xuống, xoay người ngồi bên cạnh Tuyết Nhã, Mặc Phong tiến nhập trạng thái tu luyện, hấp thụ hồn hoàn.
Tuyết Nhã lúc này cũng điều tức hoàn tất, bắt đầu quá trình hấp thụ hồn hoàn của Bạch Cốt Man Tượng. Mặc dù là hai người hấp thụ hồn hoàn từ hai hồn thú khác nhau, nhưng lại cùng mô phỏng một hồn kỹ từ một hồn thú. Vì vậy, Mặc Phong trừ việc hấp thu, hắn còn phải phân ra một phần tinh thần lực giữ ổn định kết cấu của hồn hoàn nữa.
Tuyết Nhã thì nhẹ nhàng hơn rất nhiều, chỉ cần quan tâm tới việc hấp thụ phần bản nguyên cần thiết cùng hồn lực và thiên địa quy tắc lực là đủ, còn lại mặc kệ cho biến mất cũng được.
Tuyết Nhã hấp thụ lực lượng của hồn hoàn xong trước Mặc Phong, liền đem tinh thần lực hướng tới Hoàng Kim Thánh Sư hồn hoàn. Mặc dù được Tuyết Mặc Quân hướng dẫn kỹ càng, nhưng đây là lần đầu hai vợ chồng làm chuyện như thế này, cực kỳ nguy hiểm. Tinh thần lực của hai người chỉ cần một sai sót nhỏ thôi là xảy ra ma sát nhỏ, ảnh hưởng kết cấu hồn hoàn và thế là nổ tung, tinh thần lực của hai người đưa vào đều sẽ bị ma diệt.
Vì vậy, Tuyết Nhã cực kỳ cẩn thận đưa tinh thần lực của mình vào hồn hoàn. Mà Mặc Phong lúc này đang tại phần quan trọng nhất của hấp thụ hồn hoàn, chợt thấy thê tử của mình truyền tinh thần lực vào, dù cực kỳ khó khăn nhưng hắn vẫn cố kiềm chế lại tinh thần lực bản thân.
Mặc Phong cảm thấy may mắn, may mắn là hai vợ chồng đều là có thiên phú cao về tinh thần lực. Nếu không, ngay từ khi Tuyết Nhã đưa tinh thần lực vào, tinh thần lực của hắn đã theo bản năng phòng hộ mà tự giác trục xuất đoàn tinh thần lực kia ra rồi.
Hiện tại với Mặc Phong cực kỳ thống khổ, hắn vừa phải dùng tinh thần lực điều hòa dẫn đạo lực lượng trong hồn hoàn để hấp thu, vừa phân ra một phần tinh thần lực để ổn định kết cấu hồn hoàn, lại phải có một phần tinh thần lực sung làm bảo kê, làm hướng dẫn viên cho tinh thần lực của thê tử mình tham quan bản nguyên của hồn hoàn này.
Trong nội tâm, Mặc Phong âm thầm chửi mắng thằng con nghiệt tử của mình, lừa dối cha nó thảm hại tới mức này. Cái gì mà vô cùng dễ dàng? Chỉ là mô phỏng mà thôi?
Nhưng hiện tại hắn có thể làm gì được, chỉ có làm người câm ăn hoàng liên mà thôi. Hắn thậm chí còn phải cố gắng làm chậm quá trình hấp thụ hồn hoàn của mình để ứng đối với những xung đột tinh thần lực trong hồn hoàn.
Nhưng nỗi khổ này dằn vặt Mặc Phong cũng không quá lâu, Tuyết Nhã thiên phú tinh thần lực cũng không kém, rất nhanh liền có thể ghi nhớ và mô phỏng khắc ấn vào hồn hoàn của mình, sau đó rút tinh thần lực lui ra. Mặc dù vậy, cả quá trình cũng mất gần một giờ đồng hồ.
Tới khi Tuyết Nhã hồi phục tinh thần, nàng đã đột phá đến hồn lực cấp 81, trở thành một tên Hồn Đấu La. Bên cạnh nàng, Mặc Phong lúc này đã hoàn thành hấp thu lực lượng, chỉ còn thiếu mô phỏng hồn kỹ. Dù vậy, khí tức của Mặc Phong vẫn tăng cao chóng mặt, thậm chí còn có cảm giác khí tức của hắn còn mạnh hơn cả Tuyết Nhã đã đột phá hoàn tất rồi nữa.
Qua khoảng nửa giờ nữa, Mặc Phong lúc này mở mắt ra, đôi mắt hắn sáng chói màu vàng kim. Khí tức khủng bố khi đột phá tiết lộ được hắn thu ngay lại. Mặc Phong đứng lên, làm một vài động tác khởi động thân thể. Nhìn thấy được, thân thể của hắn tràn đầy lực lượng cùng sung mãn.
Tuyết Nhã đứng tại bên cạnh bực mình ngăn chặn hắn: "Đủ rồi, xong chưa? Hài tử còn đang ở nhà chờ kia kìa."
Nói xong giận dỗi bỏ đi tìm Ngọc Hậu, để lại Mặc Phong còn đang lơ ngơ không hiểu mình chọc phải thê tử nóng giận chỗ nào.
Ngọc Hậu thấy Tuyết Nhã đi tới, gác lại bên cạnh công việc của thủ hạ, đứng dậy đón nàng.
"Tuyết di, ngài cùng Phong thúc hấp thu ổn thỏa cả chứ?"
Tuyết di tiếp lấy nàng, nhẹ nhàng gật đầu: "Phía hai cúng ta đều ổn thỏa. Còn bên Ngọc Tinh Hồ các hồn thú thế nào?"
Ngọc Hậu cũng vừa nghe được báo cáo từ thủ hạ, hơi có vẻ vui mừng nói ra: "Gần trăm vị hồn thú đê giai chỉ t·ử v·ong 6 đầu, thương 28 đầu, còn lại chỉ là v·ết t·hương nhẹ không đáng ngại. Hơn nữa lại là gần như toàn diệt kẻ địch, chỉ có chưa đến mười đầu hồn thú chạy thoát, cũng không lật nổi sóng gió gì."
Nói đến đây, Ngọc Hậu dừng lại, có chút buồn bực, khổ sở.
"Đại Minh mặc dù được Tuyết di ngài chữa lành ngoại thương, nội thương cũng đang dần tốt lên. Nhưng không hiểu sao Đại Minh lại lâm vào trạng thái hôn mê kỳ lạ. Nhìn từ biểu hiện thì có vẻ không phải điều gì xấu, nhưng đích thực khiến người khác lo lắng."
Tuyết Nhã nhẹ giọng an ủi: "An tâm, ta đã xem xét kỹ thương thế của Đại Minh, sẽ không có nguy hiểm gì. Đây chắc chắn là điều tốt."
Ngọc Hậu nghe vậy cũng gật đầu, mặc dù khuôn mặt nàng vẫn tỏa ra nỗi lo lắng nồng đậm cùng không yên lòng. Tuyết Nhã thấy vậy biết mình có nói thêm nữa cũng không cải thiên được cảm xúc của nàng, đành thôi dừng lại, khẽ vỗ nhẹ vai nàng rồi xoay người rời đi.
Gần một ngày sau đại chiến, tất cả hồn thú Ngọc Tinh Hồ đều đem Sư Đà Lĩnh dọn dẹp sạch sẽ một lượt, tới mức không thu thập nổi thứ gì nữa mới tập kết trở về Ngọc Tinh Hồ.
Đoàn quân vừa mới quay về Ngọc Tinh Hồ, Tuyết Mặc Quân đã đứng sẵn tại ngoài cửa chào đón. Không những thế, hắn còn dẫn gần như toàn bộ thân quyến của các hồn thú tham gia trận chiến này đi theo đón mừng.
"Chúc mừng các chiến sĩ của chúng ta khải hoàn trở về!"
Sau tiếng hét của hắn, vô số các hồn thú hò reo, thậm chí không biết bằng cách nào, Tuyết Mặc Quân còn khiến cho những ấu tiểu hồn thú còn biết cách vỗ tay, không, là vỗ chi trước.
Những hồn thú b·ị t·hương trong trận chiến được thân quyến chào đón như vậy cũng vô cùng vui vẻ, thậm chí có con b·ị t·hương khi quay lại còn phải để hồn thú khác đỡ lấy, lúc này cũng đứng cả dậy hoan ca với thân quyến.
Tuyết Mặc Quân đi tới bên cạnh Ngọc Hậu, nhẹ giọng hỏi: "A Nhu tỷ, trận chiến này thế nào?"
Ngọc Hậu cũng không muốn làm phiền các hồn thú, kéo hắn sang một bên, hơi có chút mỏi mệt nói: "Thu hoạch cực kỳ tốt. Không nói tới những kỳ hoa dị thảo có thể khiến chúng ta nhanh chóng tu luyện tăng cường tu vi, lượng lương thực mà Sư Đà lĩnh dự trữ vô cùng phong phú. Bên cạnh đó còn tìm được một số đồ vật kỳ dị, tẹo nữa đệ theo ta đi xem một chút."
"Đáng tiếc, mặc dù đã là nhỏ nhất nhưng tử thương cũng hơn chục đầu. Đúng rồi, đệ mau theo ta đi xem Đại Minh, từ lúc đại chiến xong nó lâm vào trạng thái kỳ lạ, gọi thế nào cũng không tỉnh."
Tuyết Mặc Quân nghe vậy giật mình, vội vàng theo nàng đi tìm Đại Minh. Khi hai người đến nơi, Đại Minh vẫn còn nằm im trong hang đá, mà Nhị Minh lúc này đang ủ rũ ngồi cạnh nó.
Tuyết Mặc Quân cất tiếng chào hỏi, đại tinh tinh lúc này cũng chẳng buồn ngẩng đầu lên. Tuyết Mặc Quân cũng không quá để ý, tinh thần lực dũng mãnh mà ra, bao phủ Đại Minh, dần thẩm thấu vào bên trong.
Đại Minh Lúc này chịu tinh thần lực của Tuyết Mặc Quân tác động, vô ý thức rên lên đau đớn, cả thân rắn cứng lên, co quắp lại.
Nhị Minh lúc này nhận ra hảo huynh đệ chịu đau đớn, nổi giận hướng về Tuyết Mặc Quân gầm thét.
Ngọc Hậu vội vã chắn trước mặt Tuyết Mặc Quân, nghiêm giọng khiển trách: "Dừng lại ngay, Nhị Minh. Quân đệ sẽ không làm hại Đại Minh, đừng có nóng giận mất khôn. Nếu đã không tỉnh táo suy nghĩ được thì đi một bên ngồi cho ta, đừng làm phiền."
Nếu như mọi lần, Nhị Minh sẽ bị dáng vẻ này của Ngọc Hậu dọa cho sợ hãi, thế nhưng lúc này Đại Minh chịu đau đớn như vậy, nó cực kỳ ương bướng bất kể nhìn chằm chằm Tuyết Mặc Quân.
Tuyết Mặc Quân đành hạ giọng giải thích: "Nhị Minh, ta chỉ là đưa tinh thần lực vào cảm ứng cơ thể của Đại Minh mà thôi. Đại Minh lúc này còn trong trạng thái vô thức, tự động phản kháng lại tinh thần lực của ta nên sẽ có dàng vẻ này, không có vấn đề gì cả."
Nghe vậy, thần sắc Thái Thản Cự Viên mới hòa hoãn lại một chút.
Ngọc Hậu thấy nó vẫn như cũ lo lắng, bèn phân phó cho nó công việc khác: "Nhị Minh, ngươi đi tìm Tiểu Vũ đi, lúc này nó hẳn là từ truyền thừa lui ra rồi. Sau đó hai ngươi điều hành mọi việc trong Ngọc Tinh Hồ, chờ ta cùng Quân đệ xong sẽ đi ra xử lý."