Chương 29: Hồn Trận cùng ngỏ ý ly khai
Hơn một năm nhanh chóng trôi qua. Một năm này Tuyết Mặc Quân hoàn toàn cách biệt với văn minh nhân loại, như bốc hơi khỏi thế giới loài người. Quanh năm tiếp xúc với các loại hồn thú cùng làm nghiên cứu, Tuyết Mặc Quân khí chất trở nên điềm tĩnh, hòa đồng cùng chín chắn hơn không ít.
Hiện tại giai đoạn bù đắp bản nguyên ba loại hồn thú của hắn cũng đã tới bước cuối cùng, chỉ còn 3 loại huyết mạch cuối cùng. Qua việc thử gần hết các loại huyết mạch bản nguyên đều không phù hợp giả thuyết khiến hắn nhận ra rằng chỉ một loại huyết mạch bản nguyên là không đủ. Hơn năm qua Tuyết Mặc Quân thử vô số các tổ hợp, cuối cùng đã hoàn thiện được huyết mạch bản nguyên của Cương Man Trư cùng Phá Linh Kê, cả hai giờ dưới sự bồi dưỡng của hắn đã có ba cá thể đạt tới bốn trăm năm còn lại đều đã đột phá thành trăm năm tu vi hồn thú.
Phù Linh Ngư bản nguyên quá mức phức tạp, là hồn thú mà cả về tinh thần lẫn thân thể đều không có ưu thế. Ngược lại ưu thế lại là điều khiển năng lượng cùng hồn lực như hồn sư, rất kỳ lạ. Vì để duy trì năng lực này, Tuyết Mặc Quân đã mất phần lớn thời gian vào nghiên cứu hồn văn.
Hắn nhận ra sự liên hệ giữa các hồn văn là mấu chốt để bù đắp bản nguyên. Cuối cùng ba loại hồn thú huyết mạch bản nguyên này, đều không phải là trong 29 loại ban đầu hắn dự kiến, mà là lấy từ các loài hồn thú chẳng liên quan gì tới cá cả. Một loại là hồn thú mà hắn từng săn g·iết, Phượng Vĩ Kê Quan Xà. Hai loài còn lại lần lượt là Bối Sơn Lão Quy cùng Cự Giác Hoa Lộc. Đặc điểm chung của những loài này đều là cực kỳ có thiên phú trong việc tích trữ và điều khiển năng lượng cùng hồn lực.
"Ngao rống, Quân nghĩa thúc, ra nhận hàng. Đồ của ngươi tới rồi đây. Lần này công lao của ta cũng không nhỏ đâu, vì tìm ba loại hồn thú này cho ngươi. Lão Đại ta tìm mất mấy ngày mấy đêm đấy." Thiên Thanh Ngưu Mãng Đại Minh đứng trước cửa phòng bếp nói lớn.
Tuyết Mặc Quân nghe tiếng mới lục tục từ dưới đất chạy lên, thông qua cửa hầm đi vào phòng bếp rồi ra ngoài. Thấy hiệu suất của Thiên Thanh Ngưu Mãng cao như vậy liền cực kỳ vui mừng, vừa cười vừa nói: "Đại Minh ngươi giỏi thật đấy. Yên tâm, thù lao ta trả đủ. Lý Bạch ngoài định mức cho ngươi làm ba bữa."
Vì Lý Bạch dạo này tu luyện chương trình tăng dồn dập, vì vậy hắn cũng không còn thường xuyên làm cơm như trước đây nữa. Hiện tại, mỗi ngày một bữa hoàn toàn không đủ Đại Minh, Nhị Minh cùng Tiểu Vũ hết cơn nghiện. Đây là ăn tủy trong xương mới biết ngọt, không tự kiềm chế được.
Thiên Thanh Ngưu Mãng nghe vậy hớn hở: "Được được, Quân nghĩa thúc đại khí." Lúc quay đầu rời đi, đuôi của Đại Minh còn vô thức vẩy vẩy vài cái, khiến Tuyết Mặc Quân nhịn không được mỉm cười.
Đem ba đầu hồn thú kéo vào trong phòng nghiên cứu, Tuyết Mặc Quân tự tay rút ra huyết dịch của chúng, sau đó làm công việc mà hơn một năm này hắn ngày nào cũng làm hàng chục lần. Nhìn từng ống huyết dịch sôi trào thôn phệ lẫn nhau, Tuyết Mặc Quân nín thở chờ đợi. Cuối cùng, ống huyết dịch cũng dần trầm tĩnh loại. Tuyết Mặc Quân triển khai võ hồn, một hồn hoàn màu vàng sậm bay lên từ dưới chân hắn, Vọng Linh Đồng, mở ra.
Đồng tử trong mắt Tuyết Mặc Quân dường như biến thành ba cái, trùng lặp vào nhau thành dạng ba hình tròn bao vây lẫn nhau. Khi tập trung vào ống huyết dịch, ba cái đồng tử bắt đầu xoay tròn, từng phần bản nguyên trong huyết dịch đều bị hắn quan sát rõ ràng. Nhìn thấy bản nguyên trong huyết dịch tạo thành từng vòng từng vòng hồn văn nối liền nhau, không có đoạn nào bị đứt gãy, các vòng hồn văn đều không bị méo mó, quỹ đạo xoay chuyển rất bình thường, nụ cười trên mặt Tuyết Mặc Quân xuất hiện rồi dần dần mở rộng.
Tuyết Mặc Quân cuồng tiếu, xong, xong, hắn đã hoàn thiện xong. Hơn một năm trời mắc kẹt tại đây, cuối cùng hắn cũng hoàn thiện. Chỉ cần tổng kết kinh nghiệm từ nghiên cứu này, hắn có thể bắt tay vào việc cải tạo bù đắp tiên thiên thiếu hụt của Thất Bảo Lưu Ly Tháp, hắn sẽ trả hết nợ cho Thất Bảo Lưu Ly Tông. Phía A Ngân một năm qua cũng đã hoàn toàn nắm vững việc liên kết hồn văn, dung hợp hồn kỹ, hồn hoàn, thậm chí nàng còn mơ hồ chạm tới võ hồn dung hợp cảnh giới.
Phải biết đa phần võ hồn dung hợp kỹ chỉ đơn giản là hồn kỹ dung hợp, một số ít mới đạt tới hồn hoàn dung hợp. Còn về võ hồn dung hợp, chỉ duy nhất Tinh La đế quốc hoàng thất nắm giữ U Minh Bạch Hổ dung hợp kỹ mà thôi. Đương nhiên tương lai còn có Hoàng Kim Thiết Tam Giác dung hợp thành Hoàng Kim Thánh Long nổi danh giới hồn sư.
Đến giờ Tuyết Mặc Quân vẫn chưa hiểu nổi, tại sao trong tiểu thuyết, vị được gọi là Đại Sư trong Hoàng Kim Thiết Tam Giác kia có một vật mẫu tốt như vậy mà lại chẳng nghiên cứu ra được thứ gì nên hồn? Mãi tới khi Thương Huy học viện làm ra được một cái thất vị nhất thể dung hợp kĩ, mà theo hắn ở đây là hồn hoàn hồn kỹ dung hợp và bước đầu đạt đến võ hồn dung hợp, thì vị Đại Sư mới có thể bắt chước theo mà làm ra một bản thất vị nhất thể dung hợp kĩ bản đồng nát, chỉ có duy nhất hồn lực dung hợp chứ chưa nói tới hồn hoàn với hồn kỹ.
Hiện tại, trong hai tháng gần nhất, Tuyết Mặc Quân đã kiến nghị A Ngân mở rộng số lượng người dung hợp, hiện tại trên lý thuyết chỉ cần có một người dẫn đầu có khống chế lực đủ mạnh, liền có thể đem một trăm người có sự tương thích với nhau làm thành dung hợp kỹ. Nghiên cứu này cực kỳ thích hợp với hồn thú. Chính vì thế, Ngọc Hậu A Nhu đã ngay lập tức đem nó đi huấn luyện Ngọc Thố nhất tộc.
Hiện giờ Ngọc Thố nhất tộc tuy chỉ hầu hết là ngàn năm hồn thú, số lượng lại đạt tới hơn 4000 con, dưới sự chỉ huy của Tiểu Vũ, lấy mỗi một đầu vạn năm hồn thú lãnh đạo dưới trướng ngàn năm hồn thú cùng trăm năm hồn thú, cứ một trăm con thành một đội nhỏ, năm trăm con thành một đội lớn tu luyện dung hợp kỹ. Ngọc Thố nhất tộc như trở thành một chi đại quân, lại thêm Ngọc Thố nhất tộc vốn dũng mãnh thiện chiến, chiến lực cả tộc hiện tại cao kinh người. Nếu để Ngọc Thố nhất tộc có thời gian chuẩn bị thống hợp, ngay cả Lãnh Cô Sơn cũng phải lánh mũi nhọn.
Ngọc Hậu A Nhu tu luyện hắn luyện thể cùng tinh thần công pháp cũng đã viên mãn. Hồn thú trùng tu thực đúng là bật hack, Ngọc Hậu chiến lực hiện tại cũng cao dọa người, mới đột phá Hồn Thánh cấp 71, vậy mà nàng đã một đấu hai Đại Minh Nhị Minh có đi có về.
Lại thêm ý tưởng dùng nén khí làm áp súc, thủy lực làm vận chuyển cũng được A Nhu hiện thực hóa một phần. Khi áp súc xong thì bắt buộc phải phóng thích ngay, không thể lấy hồn lực sau khi áp súc để vận chuyển hay khi vận chuyển theo thủy lực thì lượng hồn lực quá lớn không thể áp súc được. Vì vậy chỉ có thể thực hiện một trong hai, hơn nữa muốn thực hiện được cần mất thời gian khá lâu. Dù vậy, lực công kích của A Nhu hiện tại bùng nổ là rất mạnh.
Muốn thực hiện được áp súc lý tưởng cùng vận chuyển lý tưởng hồn lực theo Tuyết Mặc Quân, gánh nặng đường xa. Nhưng dù vậy, cũng coi như Tuyết Mặc Quân trả hết nợ cho Ngọc Hậu A Nhu.
Nghĩ đến mình sắp thành tự do thân, trên vai không còn gánh nặng, lại có lượng lớn tài nguyên làm nghiên cứu, Tuyết Mặc Quân nước mắt lưng tròng. Hắn nhớ tới khoảng thời gian vô ưu vô tư khi còn tại Nguyên Sơ thôn quá đi a. Cha, mẹ, tiểu Quân nhớ các ngươi!
Đang lúc mơ về một tương lai rực rỡ, một t·iếng n·ổ lớn kinh hoàng trên mặt đất khiến Tuyết Mặc Quân đứng không vững. Hắn hốt hoảng, cảnh tượng này sao dejavu thế. Cũng là sắp xong nghiên cứu, lại là chấn động mạnh, hắn chẳng lẽ lại muốn c·hết thêm lần nữa?
Đang trong lúc Tuyết Mặc Quân còn đang tuyệt vọng chờ c·hết, một thanh âm yêu kiều vang từ phía trên xuống: "Quân thúc, thúc không sao chứ, ta thật không phải cố ý. Quân thúc, Quân thúc?"
Một đầu phấn hồng đầu thỏ thò từ phía trên xuống, ngó ngó nghiêng nghiêng. Miệng thì nói xin lỗi, nhưng nhìn từ khuôn mặt của nàng thì thấy nàng đang vui mừng cùng háo hức tột độ. Nhưng mãi không thấy có người trả lời, nàng bắt đầu hơi bất an. Tiểu Vũ nàng mặc dù lúc đầu có chút chán ghét nhân loại kia, nhưng hơn một năm qua thấy những thay đổi của Ngọc Tinh Hồ thì nàng cũng không còn phản đối nữa.
Dù vậy, có thể do da mặt mỏng, có thể do ngạo kiều, nàng cũng luôn đối chọi với hắn về mọi chuyện. Nhưng đó chỉ là tiểu đả tiểu nháo, xảy ra nhân mạng lại là một chuyện khác. Khuôn mặt Tiểu Vũ hơi trắng bệch, vội vàng nhảy xuống.
Ngay khi nàng vừa tiếp đất, một thân ảnh nhảy ra ôm chặt lấy nàng. Tiểu Vũ giật thót người, chuẩn bị đạp cho bóng đen này một cái, nhưng chợt nhận ra này là vị nghĩa thúc kia, nàng liền không dám động đậy. Vì lấy tố chất thân thể của một hồn thú mười vạn năm, nàng chỉ cần lắc nhẹ một cái là vị nghĩa thúc này ợ ra rắm ngay. Tiểu Vũ nàng cũng không dám nghĩ tới mẹ nàng sẽ nổi điên như thế nào nếu như vị nghĩa thúc này c·hết.
Tuyết Mặc Quân lúc này cực kỳ tức giận. Tiểu Vũ nha đầu này, ngạo kiều cũng thôi đi, tiểu đả tiểu nháo thêm chút gia vị cuộc sống cũng tốt, nhưng như này là g·iết người rồi. Không, thậm chí còn hơn cả g·iết người, phòng nghiên cứu của hắn sập rồi. Nguyên bản lúc đầu nàng phá một lỗ trên đầu cũng không sao, nhưng khi nhảy xuống nàng đã khiến tất cả mọi thứ nát tan tành. Sao con thỏ ngu ngốc này không thông minh được một chút, tinh thần lực cảm tri hắn dạy nàng ném cho chó ăn rồi hay sao.
Lúc này, A Ngân cùng Ngọc Hậu từ đâu chạy tới. Thấy hắn vô sự, cả hai người đều thở phào. Ngọc Hậu tiến tới xách lấy Tiểu Vũ từ trong lòng Tuyết Mặc Quân, giận dữ mà trách mắng: "Tiểu Vũ, con muốn làm cái quái gì đây hả. Đừng tưởng ta không biết ba cái trò mèo đó của con. Lập tức, về nhà diện bích tu luyện, bảy ngày, ngay và luôn!"
Tiểu Vũ nghe vậy ủ rũ cụp cụp hai tai, thất thểu rời đi. Lần này, là nàng tính sai a.
A Ngân cũng không quản hai mẹ con nàng, vội vàng tiến tới cạnh Tuyết Mặc Quân, kiểm tra khắp người hắn, ân cần thăm hỏi:
"Quân đệ người có làm sao không? Bị thương không, chỗ nào?"
"A Ngân tỷ, ta không sao. Lúc đó ta trốn dưới bàn đá, may mắn tránh được." Khẽ cầm lấy tay A Ngân, Tuyết Mặc Quân mỉm cười nói.
Lúc này Ngọc Hậu cũng bước tới: "Thật xin lỗi, Quân đệ, Tiểu Vũ nàng..."
Tuyết Mặc Quân ngắt lời nàng: "A Nhu tỷ, ta không vấn đề. Tính cách Tiểu Vũ như vậy ta cũng là biết, chỉ là lần này có hơi quá một chút. A Nhu tỷ, cứ mặc kệ nàng như vậy là không được. Tính cách này của nàng sớm muộn cũng xảy ra chuyện. Tỷ phải chú ý hơn."
Ngọc Hậu A Nhu nhẹ gật đầu. Tiểu Vũ là con nàng, nhưng cũng không phải là đứa con duy nhất. Chẳng qua Tiểu Vũ là đứa có thiên phú tốt nhất, trở thành mười vạn năm hồn thú mà thôi. Hơn nữa nàng cũng là may mắn, sống sót sau đợt đại chiến kia. Nàng đẻ ba lứa, mười mấy đứa con, hơn nữa được nàng và Ngọc Hoàng bồi dưỡng, cũng đều tới vạn năm hồn thú trở lên. Đáng tiếc năm đó tất cả đều hi sinh để bảo vệ nàng cùng Tiểu Vũ người có thiên tư tốt nhất này.
Nàng vốn muốn bồi dưỡng Tiểu Vũ làm tân hoàng của Ngọc Thố tộc, đáng tiếc tính cách này lại không phù hợp một chút nào. Nàng có lẽ phải tính toán lại một chút.
Tuyết Mặc Quân thấy nàng lại trầm tư, liền ho nhẹ gọi nàng: "A Ngân tỷ, A Nhu tỷ, này là chuyện gì xảy ra?"
Nghe hắn hỏi, A Ngân sung sướng cười: "Quân đệ, ta làm ra được nghìn người, không, nghìn thú dung hợp rồi."
"Cái gì?" Tuyết Mặc Quân giật mình. Nhanh vậy đã làm được nghìn người dung hợp? Xem ra A Ngân tỷ đúng là thiên tài nghiên cứu.
Tuyết Mặc Quân vui vẻ nói: "A Ngân tỷ, tỷ đúng là thiên tài. Nhưng nếu đã đạt tới cấp độ này, là một cấp độ hoàn toàn mới. Nghiên cứu này của tỷ có thể hoàn thành được rồi. Tỷ có tên cho nó chưa? Tỷ liền gọi nó là Hồn Trận thế nào?"
Nghe Tuyết Mặc Quân đặt tên cho thành quả của mình, đôi mắt A Ngân sáng lên. Mặc dù nàng nghiên cứu là chủ yếu, nhưng một số ý nghĩ dẫn dắt của Tuyết Mặc Quân cũng trợ giúp nàng rất nhiều. Nàng cảm thấy đây là kết tinh của hai người. Tuyết Mặc Quân đặt tên cho nó như là đặt tên cho hài tử của hai người vậy.
Mà bên này Tuyết Mặc Quân cũng quay sang Ngọc Hậu: "A Nhu tỷ, những điều đáp ứng trong hợp tác ta cũng đã hoàn thành xong rồi. Ta nghĩ ta cũng nên đến lúc rời đi. Ở đay không thể giúp ta nghiên cứu thêm được nữa."