Tối đến, Hi Nhiễm dọn dẹp rác ban nãy bỏ vào bao đem ra thùng rác trước tiểu khu vứt.
Vừa mới bước xuống bậc cầu thang lầu 1, cô liền trông thấy một bóng dáng quen mắt đang đứng phía trước cổng.
Hi Nhiễm đi xuống, nheo mắt lại nhìn.
Là Dật Hiên.
Bước chân cô nàng chợt chững lại, giây sau, tốc độ đi có chút nhanh hơn.
Sao cậu lại đến đây? ".
Vóc dáng chàng thiếu niên cao lớn nổi bần bật, mái tóc màu nâu hạt dẻ sáng lên nhờ ánh đèn đường chiếu xuống, hai tay cậu đút vào túi áo, nhướng mày nhìn cô với ánh mắt phức tạp.
Nghe cô hỏi, cậu đứng yên đấy không có dấu hiệu dịch chuyển: " Đi đâu đấy?
" Vứt rác " Hi Nhiễm giơ túi đen bên cạnh mình, vừa nói vừa đi về phía cậu: " Tối rồi sao cậu lại ở đây? ".
Dật Hiên bình tĩnh nói: " Ngủ không được ".
Ngủ không được là chuyện của cậu, mắc mớ gì mà chạy đến đây chứ? Hi Nhiễm thầm nghĩ trong đầu mình.
Dật Hiên nhìn Hi Nhiễm vài giây, vươn tay búng lên nhẹ lên trán cô một cái, cao lãnh nói:
Sắp rớt mắt ra ngoài rồi kìa, thu lại đi ".
Hi Nhiễm a một tiếng, nhanh chóng thu hồi tầm mắt mình lại, nghiêm túc nói: Trời lạnh lắm cậu mau chóng về nghỉ ngơi sớm đi, sáng mai còn phải đến trường nữa ".
Nói xong, cô đi lách qua người cậu, giây sau liền bị người phía sau túm mũ áo len mình lại.
'Cậu làm gì thế? " Cô nàng vùng vẫy.
Dật Hiên nhẹ tênh phun ra hai chữ: " Đi thôi ".
Hi Nhiễm sửng sốt một giây: " Đi đâu? ".
Cậu không nói gì, chân cứ bước về phía trước, kéo tay cô đi theo. Hi Nhiễm không hiểu chuyện gì đang xảy ra, miệng nói liên hồi:
Cậu kéo tớ đi đâu vậy? Tớ còn phải về nhà với bà nữa".
" Có phải bắt cậu đi luôn đâu mà lo " Dật Hiên nhếch môi cười, nói.
Trời gần về khuya thế nên trên xe buýt còn rất nhiều chỗ trống, Dật Hiên kéo Hi Nhiễm xuống chỗ gần cuối, ấn vai cô ngồi bên cạnh cửa sổ, còn mình thì ngồi ở bên ngoài.
Hi Nhiễm lúc này mới quay lại đối mặt với cậu, khẽ hỏi: " Chúng ta đi đâu vậy?
Không biết " Dật Hiên khoanh hai tay lại, nhắm hờ đôi mắt.
" Hả? " Cô bất ngờ nói lớn lên, giây sau liền nhíu chặt hai hàng chân mày lại, khó hiểu nhìn cậu: " Không biết đi đâu là sao? Cậu đang đùa tớ à? ".
Dật Hiên đột ngột mở mắt ra nhìn cô, lạnh lùng nói: " Cậu cứ đi theo tớ là được rồi ".
' Sao hôm nay lắm lời thế hả? " Nói xong, cậu lại tì nhẹ lên trán cô một cái coi như sự trừng phạt.
Xe buýt thả hai người xuống một con đường gần khu chợ đêm, tuy là đã tối muộn rồi nhưng xung quanh vẫn tấp nập người ra vào.
Dật Hiên hiển nhiên không đưa cô vào đây rồi, hai người rẽ sang hướng trái trông có vẻ ít người mà lại sạch sẽ hơn rất nhiều.
Bà sao rồi? ".
'Khoẻ hơn nhiều rồi ".
Dật Hiên ừ nhẹ một tiếng: " Những chuyện bác sĩ nói cậu đừng bận tâm nhiều quá, việc cần làm bây giờ là phải chăm bà thật tốt ".
Hi Nhiễm nhìn cậu, cô cũng đủ biết cậu đang nói đến chuyện kia. Trong lòng cảm thấy lo lắng vô cùng khi nghe những lời thật tâm của bác sĩ nói về bệnh tình của bà.
Nỗi lo lắng, sợ hãi ấy cứ cuồn cuộn trong người cô từng phút từng giây. Nếu như một ngày nào đó mà xảy ra thật, thì thực sự Hi Nhiễm không biết phải làm thế nào, chắc khi ấy cô chẳng buồn muốn sống nữa.
' Tớ biết rồi "
Hai người thả những cước bộ nhẹ nhàng trên đường, bước chân của Dật Hiên có phần dài hơn nên tuyệt nhiên Hi Nhiễm không thể đuổi kịp cậu, cô chỉ đành nhanh chóng đuổi theo mau.
Bỗng dưng cậu đột ngột dừng lại quay người ra sau khiến cô không kịp trở cứ thế a vào lòng cậu, mặt đối mặt với nhau.
Gió ban đêm thổi đến càng lúc càng lạnh, bóng của cả hai in dưới mặt đường kéo dài ra, một cao một thấp nhập vào nhau ngỡ như không xa rời.
Dật Hiên liếc mắt nhìn bóng của hai người đổ dài dưới mặt đường, bỗng dưng cậu cúi đầu nhếch mép cười một cái để cô không nhận ra được.
Hi Nhiễm thấy khoảnh cách giữa mình với cậu gần nhau, cô hốt hoảng thụt lùi ra sau, mím môi chặt lại khẽ nhìn cậu.
Hai người cứ thế thâm tình nhìn nhau mà không nói gì.
Khi về lại tiểu khu, Hi Nhiễm vẫy tay với Dật Hiên: " Khuya rồi, cậu mau về nhà nghỉ ngơi đi, sáng mai còn phải dậy sớm nữa ".
Dật Hiên nhàn nhạt ừ một tiếng.
Hi Nhiễm cũng chẳng biết nói gì nữa, chỉ tạm biệt cậu sau đó xoay người đi vào tòa nhà, cho đến khi leo lên lầu 2, cô không nhịn được liền đi đến bên cửa sổ cẩn thận lén lút nhìn xuống dưới tiểu khu.
Đột nhiên như có thần giao cách cảm, cậu hơi ngửa đầu nhìn lên trên, điều đó khiến cho Hi Nhiễm giật mình, vội thụp người xuống. Đặt tay lên ngực trái, cô lại nghe con tim mình như đang nhảy múa rộn ràng, xấu hổ như bị ai đó bắt thóp được.
Phải! Cậu bắt thóp cô khi cô đang lén nhìn cậu bên dưới.
Có phải là cậu ấy thấy mình rồi không? Nhưng khu nhà này không có nhiều ánh sáng cho lắm nên chắc là cậu ấy sẽ không thấy mình đâu nhỉ?
Đang rối răm suy nghĩ đủ trường hợp, bỗng nhiên điện thoại trong tay cô rung lên một cái, màn hình sáng lên.
Hi Nhiễm mở khoá màn hình, nhìn trên thanh thông báo có tin nhắn chuyển đến. Cô nhanh bấm vào, khi nhìn thấy dòng tin nhắn trên màn hình, đầu óc cô trở nên trống rỗng, ngay cả lúc bấm vào xem ngón tay cũng run run.
Hai tin nhắn lần lượt chuyển tới.
[ Ngày mai bảy giờ, đợi cậu ở dưới nhà
[ Ngủ ngon ]
Nhìn hai dòng chữ kia mà cả người cô run rẩy, cứ tưởng mắt mình nhìn lầm vội dùng tay dụi dụi hai đôi mắt mình vài lần rồi sau đó cầm lên xem lại lần nữa.
Quả thực là cô không nhìn lầm.
Cậu ấy đợi mình đi học? " Hi Nhiễm ngây ngô nói ra.
Cô ngồi xổm ở cầu thang, cứ ngây ngốc nhìn hai dòng tin nhắn kia như hai ngọn lửa làm gương mặt cô nóng bừng cả lên.
Lúc Hi Nhiễm chầm chậm đứng lên lén nhìn thêm lần nữa thì cậu đã đi mất tiêu rồi.
Khi Hi Nhiễm về đến nhà, cô liền chạy ù vào phòng đóng cửa lại, nhảy cẫng lên giường chui vào trong chăn.
Hai má cô vẫn còn nóng bừng lên, lăn qua lăn lại trên giường vài vòng.
Đợi đến khi tịnh tâm lại, cô mới chợt nhớ ra một điều, còn Lâm Nhã Tịnh và Minh Hạo Vũ thì sao? Mỗi sáng cô đều đi cùng hai người họ, bây giờ lại có thêm Dật Hiên nữa liệu hai người kia có khó chịu không nhỉ?
Hi Nhiễm nhìn đồng hồ, nghĩ giờ này Lâm Nhã Tịnh vẫn chưa ngủ, thế nên cô bèn ấn số gọi cho cô nàng.
" Mình nghe đây Hi Nhiễm " Lâm Nhã Tịnh vừa nhai phồng tôm vừa nói nghe trông thật buồn cười.
" Có chuyện này mình muốn nói cho cậu biết " Hi Nhiễm cắn môi, đắn đo nói.
Chuyện gì thế? " Giây sau, cô nàng hốt hoảng nói, " Không phải bà nội xảy ra chuyện gì rồi chứ? ".
Không không không " Hi Nhiễm nói.
" Vậy là cậu à? Xảy ra chuyện gì nói mình nghe xem. Được rồi, mình chạy qua nhà cậu ngay ".
Ấy đừng qua, mình không có xảy ra chuyện gì hết ".
" Bà cô nhỏ của mình ơi, có chuyện gì thì cậu mau nói đi, ấp a ấp úng thế".
' Thật ra...." Hi Nhiễm lưỡng lự nói, " Ngày mai có...có một người đến đi học cùng chúng ta ".
" Ai? " Lâm Nhã Tịnh bỗng a lên một tiếng, " A, là Tình Nhi ".
Không, không phải Tình Nhi ".
" Ôn Chính Phàm?".
Không phải ".
Lâm Nhã Tịnh thở dài một hơi trong điện thoại: " Vậy thì là ai cậu mau nói đi ".
" Là....là Dật Hiên " Hi Nhiễm nhỏ giọng nói.
Dật Hiên thì có gì đâu mà cậu ấp úng " Lâm Nhã Tịnh nói thẳng ra, giây sau, cô nàng chợt khựng lại, bỗng nói lớn lên: " Cái gì? Dật Hiên sao? Cậu ấy đến đây đi học cùng cậu? ".
" Phải " Hi Nhiễm cắn môi dưới.
" Sao tự dưng lại đến đây đi học cùng cậu? " Lâm Nhã Tịnh cũng bất ngờ không kém cô nàng.
" Mình cũng không biết nữa, chỉ thấy cậu ấy gửi tin nhắn bảo rằng ngày mai bảy giờ đợi cậu ấy dưới sảnh " Hi Nhiễm thật thà kể lại hết
Ể, gì kì vậy? " Lâm Nhã Tịnh trầm tư, gõ gõ tay lên bàn: " Có khi nào cậu ấy đang theo đuổi cậu không? ".
Hả? " Cả người Hi Nhiễm cứng đơ lại.
" Nhắc mới nhớ nha, bây giờ ngồi xâu chuỗi lại thấy mọi hành động cậu ấy dành cho cậu khác với những người kia nhiều " Lâm Nhã Tịnh phân tích cho cô nghe, " Đưa cậu đi ăn trưa, mua bánh cho cậu ăn lúc mà hai người dỗi nhau, bây giờ lại còn cùng cậu đi học. Thế chẳng hoá ra là đang theo đuổi cậu à?".
" Khoan đã " Cô nàng cảm thấy có chút gì đó sai sai, " Mua bánh cho mình là sao? ".
Lâm Nhã Tịnh nhận thấy mình lỡ lời, chợt mím môi lại, ấp a nói: " À...ý mình
là...mình bảo thế thôi ".
"Ồ " Hi Nhiễm cũng chẳng nghi ngờ gì nhiều, nên phớt lờ nó qua.
||
' Mà mình nói nha, chắc chắn 100% là Dật Hiên thích cậu, cá gì mình cũng cá
Hi Nhiễm bỗng im lặng không trả lời, cô nàng co chân lại, gác cằm lên đầu gối suy tư.
Thấy bạn mình không nói gì, Lâm Nhã Tịnh được đà lấn tới: " Còn cậu thì sao? Cậu có thích cậu ấy không? ".
|
" Mình...mình không nghĩ đến chuyện đó đâu " Cô nàng khẽ nói.
Nghe mùi sao mà cũng có chút chút thích Dật Hiên ấy nhỉ? " Lâm Nhã Tịnh trêu ghẹo.
Hi Nhiễm như bị ai nắm thóp, vội nói ngay:
'Cậu đừng có mà nói linh tinh, đừng nói đến chuyện này nữa. Vậy ngày mai phải làm sao đây? ".
Lâm Nhã Tịnh: " Theo mình nghĩ Dật Hiên chắc sẽ không thích hai bọn tớ đi chung đâu, thế nên sáng mai mình sẽ cầm chân Minh Hạo Vũ để hai người đi trước ".
" Làm như thế có kì quá không? ".
Không có kì gì đâu, cậu yên tâm " Lâm Nhã Tịnh nói chắc như đinh đóng cột,
Cậu cứ làm theo lời mình nói đi ".
Được rồi ".
Ngày hôm sau, Hi Nhiễm bỗng dưng dậy sớm, hì hục chuẩn bị đồ ăn sáng cho Chúc Lan. Khi bà còn chưa tỉnh dậy thì cô đã sửa soạn quần áo đâu vào đấy, ăn sáng xong liền mang cặp chạy xuống lầu sớm hơn 10 phút. Sáng nay, thời tiết có hơi lạnh hơn mọi bữa nhưng không hiểu vì sao hai lòng bàn tay cô lại đổ đầy mồ hôi, lòng cứ cảm giác nôn nao.
Chính Hi Nhiễm cũng không biết lí do cô đang nôn nao là vì điều gì?
Đang ngồi ở ghế đá tự đặt hàng ngàn câu hỏi cho bản thân mình thì một bàn tay vươn đến nắm lấy bả vai cô. Hi Nhiễm giật mình hét lên một tiếng liền bị bàn tay kia bụm lấy miệng cô.
" Tính dùng tiếng hét của cậu để náo loạn tiểu khu này à? " Khuôn mặt điển trai của cậu xuất hiện trước tầm nhìn của cô.
Hi Nhiễm vội gỡ bàn tay cậu xuống, nhăn mặt nói: " Cậu định doạ chết tớ đấy sao?".
'Câu đó phải để đây nói đúng hơn " Dật Hiên chỉnh trang lại áo đồng phục của mình.
Cậu mở cặp, lấy ra hộp sữa dâu cho cô rồi đút hai tay vào túi quần đi về phía trước:
" Đi thôi ".
Hai người không ai nói chuyện, cứ thế sánh vai nhau đi tành tành đến trường.
' Sao tự dưng cậu lại đến đây? " Hi Nhiễm đi từ nãy đến giờ, nhịn không được liền hỏi.
Dật Hiên: " Khó chịu khi đi học cùng tớ? ".
" Rõ ràng tớ đâu có ý đó " Hi Nhiễm nói, " Tớ đang hỏi cậu lí do mà?".
Rảnh rỗi thôi " Dật Hiên nhếch môi nói.
Hi Nhiễm: "....
Ôn Chính Phàm từ hành lang đối diện đi vào, cậu đã trông thấy Hi Nhiễm cùng Dật Hiên đứng nói gì đó, trông cô có chút bẽn lẽn. Ngay sau đó, Hi Nhiễm liền tạm biệt Dật Hiên rồi chạy vào lớp.
Cảnh tượng đó khiến cậu có chút khó chịu, nắm quai cặp đứng mãi ở đó. Tình Nhi từ phía sau đi tới chạy đến vỗ vai cậu, tinh nghịch nói:
" Làm gì đứng đây thế? ".
Không có gì " Giọng nói thể hiện rõ sự không vui, cậu hừ một tiếng đi vào trong lớp.
Giờ ra chơi, Hi Nhiễm được Hoàng Tranh Huệ gọi lên văn phòng, chủ yếu là về cuộc thi Olympic sắp tới.
'Đây là tài liệu tham khảo, em cứ về xem hết đi nếu có chỗ nào không hiểu thì mang lên lớp hỏi cô " Hoàng Tranh Huệ đưa một tập tài liệu đến, " Thời gian cũng không còn lâu nữa, chỉ còn hai tuần thôi, vậy nên cố gắng về luyện tập dần đi ".
'Vâng ạ, em cảm ơn cô " Hi Nhiễm ôm tài liệu trong lòng như báu vật, cúi đầu lễ phép chào sau đó rời khỏi văn phòng.
Trên đường trở về lại lớp, Hi Nhiễm nhìn tài liệu trong lòng mình, chỉ cần là môn mà mình yêu thích dù có khó cách mấy cô cũng sẽ cố đạt được.
Olympic là cuộc thi mơ ước từ rất lâu của cô khi còn học ở cấp hai, bây giờ nó đã thành sự thật khiến tâm trạng cô hạnh phúc như trên mây.
Hi Nhiễm giơ tay lên cao tự lẩm bẩm với lòng:
"Fighting!".
Lúc rẽ qua hướng trái, vì bức tường che khuất nên cô không thấy người ở bên kia đi tới vì vậy cô phấn khích đưa tay về phía trước.
Bất chợt, bàn tay của cô nằm gọn trên mặt một nam sinh, nụ cười trên mỗi Hi Nhiễm lúc đó cứng đơ lại.
Cô nàng trợn tròn mắt, a lên một tiếng, cúi đầu liên tục và không quên nói: " Xin lỗi ạ, tớ không để ý, cho tớ xin lỗi ".
Dật Hiên nhắm mắt lại, hưởng trọn cú đấm của cô nàng. Mới lúc nãy, mềm chút nữa thôi là cậu đã nổi trận lôi đình ở đây rồi. Cậu hừ một tiếng rõ sợ, mở mắt ra nhìn.
Rũ mắt nhìn cô, ánh mắt trở nên khó đoán:
Chỉ nói xin lỗi thôi sao? ".
Nghe tiếng quen quen, Hi Nhiễm ngừng động tác lại, lập tức ngước mắt, trong nháy mắt liền rơi vào đôi mắt sâu thẳm đang nhìn mình.
Lần này là toang cô rồi.
Hi Nhiễm chậm chạp cất lời: " Tớ không cố ý, xin lỗi cậu ".
Cậu có sao không? ".
" Sao trăng cái gì? Muốn ám sát tớ hả? ".
'Không...không có....tuyệt đối không có " Hi Nhiễm sợ hãi trả lời lắp bắp.
" Nếu cậu không sao thì tớ về lớp trước nha " Cô nàng muốn chuồn khỏi đây ngay trước khi bị cậu hỏi tội.
Dứt lời, cô lách qua người cậu bước đi nhưng rất nhanh đã bị cậu chặn lại.
Dật Hiên cười một tiếng: " Đấm vào mặt người khác chỉ cần xin lỗi là xong? ".
Hi Nhiễm mím môi: " Tớ...thế cậu muốn như nào? ".
" Hôn một cái " Hầu kết Dật Hiên khẽ chuyển động, phun ra ba chữ.
Ba từ đó như phép thuật phong ấn cả người khiến Hi Nhiễm cả kinh: " Không thể".
'Vậy thì đừng hòng mà về ".
Cô vừa thẹn vừa tức: " Chỉ là cái đấm nhẹ thôi cậu có cần phải làm quá lên thế không? Hay là cậu đấm lại tớ mới chịu à? ".
Cậu bất chợt cúi thấp đầu xuống nhìn chằm chằm cô, ngữ khí có chút cứng ngắc nói:
Đương nhiên là không nhất thiết phải đấm lại ".
" Vậy cậu muốn gì nữa? " Hi Nhiễm hơi ngửa đầu ra sau.
Thế thì xoa chỗ vừa mới bị cậu đấm lên đi " Dật Hiên đứng thẳng người, khoanh hai tay ôn tồn thản nhiên mà nói ra.
" Cậu....
' Nếu không thì đừng mơ tớ cho cậu về lớp ".
Tức chết mất thôi! Hôm nay cô đúng là xui xẻo mà, đụng ai không đụng lại đụng phải tên ác ma như cậu chứ!
Quá đáng thật!
Cứ đứng chần chừ như thế này cũng không phải là cách, gần tới giờ vào lớp rồi, cậu không sợ nhưng cô thì rất sợ. Hi Nhiễm sốt ruột muốn chết, cố gắng tự nhủ với lòng phải nhẫn nhịn, đó là cách tốt nhất.
Giây sau, cô hạ quyết tâm duỗi tay tới gần, tới gần trên má cậu, nhẹ nhàng xoa vài cái.
Dật Hiên cứ tưởng cô nàng này không chịu chứ? Ngờ đâu....
Tay cô trắng trẻo mềm mại, ngón tay được cắt tỉa sạch sẽ. Lúc chạm lên da mặt cậu, cô cứ như bị kim chích, tê liệt không có cảm giác gì. Nhưng sau một hồi lâu, cô mới nhận ra được da mặt cậu thật sự rất mịn, mịn như da em bé vậy, sờ lên thật thích.
Được rồi chứ? " Hi Nhiễm thả tay xuống cùng với lúc đó là mặt cô nóng bừng lên.
" Được " Dật Hiên khó khăn lắm mới nói ra.
Bởi vì lòng cậu đã tan chảy mất rồi.
Cậu thật sự không hiểu, cô chỉ mới chạm lên mặt thôi mà đã khiến tâm tình cậu trở nên bấn loạn hết cả lên, không còn ý thức được điều gì nữa.
Gương mặt của cô chỉ lớn hơn một bàn tay chút xíu, đôi mắt to tròn cùng hàng lông mi rất cong lên, đôi môi chúm chím hồng hào. Tất cả tổng thể trên gương mặt toát lên ngây thơ xen nét quyến rũ, có thể nói vừa ngọt ngào vừa say đắm lòng người, gió bên ngoài thổi đến làm những lọn tóc mai của cô tung bay khiến cho tim cậu đập loạn nhịp.
Hi Nhiễm bị Dật Hiên nhìn chăm chú có chút hơi ngượng.
Bẵng đi lâu sau, cậu vẫn cứ ngây ngốc nhìn cô như thế không nói một lời.
Có vài ba bạn học đi ngang qua hai người, không khỏi lấy làm tò mò. Hi Nhiễm vội lùi về sau giữ khoảng cách với cậu, sau đó nhanh lách qua người cậu.
Dật Hiên nhìn động tác của cô khiến cậu có chút khó chịu, thần sắc u ám nhìn
về ba bốn nữ sinh kia. Ánh mắt trở nên đáng sợ như muốn ăn thịt bọn họ:
'Cút đi, nhìn cái rắm gì ".
Lúc cậu quay đầu lại thì đã không thấy bóng dáng kia đâu rồi.
Tan học, nghe nói Minh Hạo Vũ mới được bố mẹ thưởng cho một chiếc máy ảnh nhỏ. Thế là ba người liền hẹn nhau cùng đi chơi chụp ảnh xem như rửa máy.
Trên đường về, Lâm Nhã Tịnh cầm máy ảnh nhìn qua nhìn lại, tấm tắc khen: " Đẹp thật đó nha, có máy ảnh rồi tha hồ mà chụp phong cảnh ".
Nói xong, cô nàng nảy ra ý định, liền đưa máy cho Minh Hạo Vũ: " Cậu chụp cho tớ và Hi Nhiễm một tấm đi, xem thử như nào ".
Được " Minh Hạo Vũ đồng ý ngay.
Lâm Nhã Tịnh kéo Hi Nhiễm đến phía trước, cậu mở máy ảnh ra, đưa lên mắt chuẩn bị chụp. Trong lúc canh khung hình, ánh mắt Minh Hạo Vũ chợt va vào nụ cười tươi như ánh nắng chiều kia, lòng cậu chợt ấm lên vô cùng.
Không đắn đo gì nữa, cậu phóng khung hình lên gần hơn, ấn nút chụp.
Tách.
Trong ảnh là hai cô gái với đồng phục nữ sinh cấp ba trông vô cùng đáng yêu. Hai người với hai phong cách khác nhau hoàn toàn, một người mang nét cá tính, tinh nghịch và người còn lại thì mang trên mình sự ngọt ngào, dịu dàng.
Nếu như nói ví von Lâm Nhã Tịnh tượng trưng cho loài hoa dã quỳ, đây là một loài hoa dại đầy mạnh mẽ và quyết đoán, tràn đầy sức sống thì hoa Mộc Lan mang ý nghĩa cho vẻ đẹp thuần khiết và thanh khiết, màu sắc trắng tinh khôi và hương thơm nhẹ nhàng tạo nên một vẻ đẹp ngọt ngào và lãng mạn thể hiện sự hoàn hảo và trong sáng, như một biểu hiện của sự thanh cao và tinh túy là tất cả những gì thể hiện trên con người Hi Nhiễm.
'Đưa bọn tớ xem nào " Lâm Nhã Tịnh tíu tít chạy lại nhòm đầu vào xem. Giây sau, cô nàng cảm thán: " Đẹp thật đó ".
" Hi Nhiễm, lại đây xem đi " Cô nàng vẫy vẫy tay về phía trước, " Có phải rất đẹp không? ".
Đẹp thật " Cô nhìn mình trong ảnh cùng Lâm Nhã Tịnh bất giác mỉm cười, không quên khen Minh Hạo Vũ: " Cậu chụp đẹp thật đó ".
Minh Hạo Vũ bị lời này của cô làm cho mắc cỡ, ngại ngùng đưa tay ra sau gãi đầu: " Cảm ơn cậu, một phần do cậu..."
Cậu định nói gì đó nhưng chợt cảm thấy có phần sẽ gây hiểu nhầm, nhanh đổi lại chủ ngữ ngay: " Do các cậu ăn ảnh thôi ".
Lâm Nhã Tịnh đưa máy lại cho cậu, lăn tăn nói tiếp: " Chút nữa về nhà cất cặp xong, chúng ta xuống dưới sảnh khu chụp ảnh ba đứa đi. Chơi với nhau cũng được mấy tháng rồi mà chưa có tấm ảnh chung nào cả ".
Được " Hai người còn lại đồng thanh gật đầu.
Thế là cả ba nhanh chân rảo bước về nhà, Minh Hạo Vũ đi phía sau, giơ máy ảnh bấm chế độ quay, quay về phía hai cô gái đang vui vẻ cười đùa với nhau. Nhưng chỉ quay một lúc, ống kính của cậu không nhịn được đã chỉa hướng về phía thân ảnh kia, rồi sau đó cũng chỉ có một mình cô trong thước quay của cậu mà thôi.
" Minh Hạo Vũ, đi nhanh lên nào " Lâm Nhã Tịnh hớn hở quay mặt ra sau ngoắc ngoắc tay về phía cậu.
" Mình đến đây " Minh Hạo Vũ rảo bước đi nhanh hơn nhưng vẫn giữ khoảng cách với hai người con gái trước mặt mình.
Nụ cười rạng ngời của cô được máy ảnh cậu ghi lại không sót cái nào, mỗi khi nhìn thấy nụ cười ấy, Minh Hạo Vũ lại không kiềm được mà cười theo cô.
Khi nhận máy ảnh từ tay bố mẹ, Minh Hạo Vũ đã nghĩ ngay đến việc đó. Cậu sẽ dùng chiếc máy ảnh này để ghi lại những khoảnh khắc có cô, để từ nay về sau trong thế giới cậu chỉ tồn tại mỗi mình cô mà thôi.