Nói thật thì Trịnh Tương Hảo có chút không hiểu, rõ ràng ông bà nội Niên thương nhất là Niên Cầm Bách, tại sao họ chỉ để lại cho anh một cái rương nhỏ này thôi vậy? Tuy nhiên, khi cô nhìn thấy Niên Cầm Bách nâng niu cái rương báu đó thì cô đã nhận ra một điều... Anh thật sự rất trân quý món quà này của ông bà nội.
Có lẽ... Đối với anh, món quà này chính là một món quà vô giá.
Khi Niên Cầm Bách đưa Trịnh Tương Hảo về đến nhà, anh mới từ từ lấy chìa khóa từ trong ví tiền ra, Trịnh Tương Hảo cũng nhìn anh, theo như cô nhớ thì chiếc chìa khóa này đã theo anh từ khi cô biết anh rồi. Bình thường anh vẫn luôn đặt ở trong túi, hơn nữa còn đem nó đi đánh sáng đánh bóng thường xuyên, trước đó cô có hỏi thì Niên Cẩm Bách đã nói rằng đây là di vật cuối cùng do bà nội để lại cho anh.
Nếu như cô đoán không sai... Thì chìa khóa đó và cái rương báu đó là một nửa của nhau. Cũng có thể nói răng....
Ngay từ đầu ông bà nội đã dự liệu được, sẽ có ngày Niên Cầm Bách không cần Niên gia nữa, nên mới cố ý đưa chìa khóa cho anh giữ trước, còn cái rương báu là sau khi Niên Cầm Bách hạ quyết tâm rời đi mới đưa cho anh...
Sự tính toán này của ông bà đúng là khiến cho Trịnh Tương Hảo phải ngạc nhiên.
Từ từ, chiếc rương báu cũng đã được Niên Cẩm Bách mở ra, anh cũng chỉ nhìn nó, sau đó lại nhìn sang Trịnh Tương Hảo, làm cho cô không hiểu... Anh... Nhìn cô? Là có ý gì đây?
Đến đây Niên Cầm Bách cũng ngồi xuống bên cạnh cô, cầm lấy rương báu rồi đưa cho cô, lại nhỏ giọng nói:
- Là sính lễ ông bà chuẩn bị cho cháu dâu đó. Em nhận đi.
Trịnh Tương Hảo ngạc nhiên, nhìn vào chỗ trang sức cưới trước mắt mà chỉ biết há hốc thôi. Tuy rằng kiểu dáng đã rất cũ rồi, nhưng phải nói rằng nó rất nặng tay, dường như là được đúc bằng vàng nguyên khối. Nếu như cô không mặc váy cưới màu trắng, thay vào đó thì mặc hỉ phục đỏ nhất định sẽ rất hợp với chỗ trang sức này.
Nhưng sự chú ý của Trịnh Tương Hảo lại va phải một cái gì đó ở dưới đáy rương, cô đồ hết trang sức của ông bà ra bàn, sau đó hai người đã nhìn thấy ở phía dưới đáy rương có rất nhiều tờ giấy.
Cầm lên xem thì cũng khiến cho Trịnh Tương Hảo ngạc nhiên.
Là tranh sao?
Nhưng mà... Những bức tranh này chắc là của đứa trẻ nào đó tầm ba, bốn tuổi thôi nhỉ?
Còn Niên Cầm Bách sau khi nhìn thấy kỉ vật mà ông bà cất giấu như báu vật thì cũng có hơi sững người, sau đó anh cũng mỉm cười, nói:
- Là tranh anh vẽ đó.
Trịnh Tương Hảo cũng đã đoán được rồi, nhưng phải công nhận một điều... Bạn trai của cô ngoài việc thồn minh, chăm chỉ, chiều chuộng cô, gương mặt đẹp trai, body ngon, tính cách tốt thì... Vẽ tranh xấu muốn chết!
Niên Cầm Bách nhìn thấy cô đang có ý định cười liền hôn lên môi cô một cái, nói:
Em định chọc quê anh đó à? Khi này anh chỉ mới có ba tuổi thôi, vẽ như vậy là được lắm rồi.Em không có trêu chọc anh nha. Em cũng không nói gì hết.Gương mặt của em đã viết lên gõ ba chữ "anh vẽ xấu" rồi kìa.Lúc này Trịnh Tương Hảo cũng chỉ phì cười.
Quả nhiên so với tài sản của Niên gia thì những thứ này phù hợp với Niên Cầm Bách, không hổ danh là ông bà nội của Niên Cầm Bách, từ những tính toán lúc còn sống, đến khi đã mất rồi vẫn tính toán cho Niên Cầm Bách chu toàn.
Đột nhiên lúc này Niên Cầm Bách lại nhỏ giọng nói:
- Bé cưng, sính lễ của anh em đã nhận rồi, sính lễ của ông bà em cũng nhận rồi... Vậy đợi sau khi anh đoạn tuyệt quan hệ với Niên gia xong... Chúng ta đăng ký kết hôn có được không?
Trịnh Tương Hảo nhìn anh, sau đó lại nói:
Anh định cầu hôn em đơn giản vậy thôi sao?Anh biết em không thích ổn ào, cũng không thích tốn tiền vào việc cầu hôn... Tuy rắng anh rất muốn đứng trước nhiều người để trịnh trọng cầu hôn em... Nhưng anh biết như vậy em sẽ không thoải mái. Tiểu Hảo, em...Được rồi, trêu anh thôi, cần gì căng thẳng như vậy chứ?Nói thật thì Trịnh Tương Hảo cũng là con gái, ai đời lại chẳng thích được người đàn ông mình yêu quỳ xuống dưới chân rồi cầu hôn chứ?
Tuy nhiên, ngay từ đầu... Trịnh Tương Hảo đã thấy chuyện có cầu hôn hay không cũng không quá quan trọng, chỉ cần cô biết Niên Cầm Bách đối xử với cô rất tốt... Chỉ cần anh đối xử tốt với cô thì ngày nào cũng là ngày cầu hôn mà.
Lúc này, Niên Cẩm Bách mới lấy ra từ trong túi áo một vòng tay bằng phỉ thúy, anh đưa cho cô, nói:
Đây là vòng bà nội từng đeo, bà nói chỉ có thể đưa lại cho vợ tương lai của anh... Nên... Nếu em đồng ý làm vợ anh... Thì em hãy đeo nó, khi nào cũng được, em cứ suy nghĩ đi, anh chờ được.Niên Cầm Bách, anh ngốc thật đó.Hả?Anh không đeo là em đi đó nha!