Đầu Giường Cãi, Lên Giường Hòa

Chương 23: Muộn rồi




Quả nhiên dự đoán của Niên Thiệu Quý không sai, đa phần tất cả tài sản đều thuộc về Niên Cần Duy và Niên An Dực, còn thứ Niên Cầm Bách nhận được chính là một cái rương bí mật ở trong cố phòng của ông nội quá cố.

Đương nhiên luật sư cũng là người sẽ lấy rương và đưa lại cho Niên Cầm Bách. Tuy rằng chiếc rương báu này không lớn như số tài sản mà Niên Cẩn Duy và Niên An Dực nhận được, nhưng có lẽ đây chính là thứ mà Niên Cầm Bách thích nhất... Anh thật sự phải cảm ơn ông nội, vì ông ấy đã không gò bó anh vào khuôn khổ của Niên

gia.

Lúc này Niên Thiệu Quý còn đang dương dương tự đắc, tự hỏi rằng bình thường ông nội thương Niên Cầm Bách bao nhiêu mà sau khi chết chỉ để lại cho anh duy nhất một cái rương chẳng có giá trị... Tuy nhiên, điều này cũng đúng lúc làm cho Cao Dung sợ hãi....

Nếu như theo như di chúc, thì tất cả tài sản của Niên gia đều không dính dáng đến Niên Cẩm Bách, tức là anh đã không còn lý do để lưu luyến cái nhà này nữa rồi... Cũng đồng nghĩa với việc là... Bà ấy sắp mất hoàn toàn đứa con trai này rồi sao?

Cao Dung nhìn sang Niên Thiệu Quý, bà ấy vẫn thấy ông ta rất hớn hở, nhưng có lẽ chỉ có duy nhất ông ta là vui mừng thôi, còn từ Cao Dung, Niên Cẩn Duy đến Niên An Dực đều không thể nào cười nổi.

Đúng lúc này, Niên Cẩm Bách đã đặt rương báu sang một bên, rồi đi đến chỗ của luật sư, nói:

- Luật sư Lý, cháu muốn đoạn tuyệt quan hệ với Niên gia, chú có thể giúp cháu không?

Thật ra vị luật sư này là cha ruột của Lý Thanh Phong, ông ấy ngay từ đầu đã nhận ủy thác của Niên lão gia tử để nhận di chúc và bảo vệ di chúc đến khi thích hợp... Mà thời điểm thích hợp chính là lúc Niên Cầm Bách muốn đoạn tuyệt quan hệ với Niền gia.

Lúc đầu khi luật sư Lý nghe Lý Thanh Phong nói rằng Niên Cầm Bách muốn đoạn tuyệt vào ngày giỗ cũng có hơi ngạc nhiên... Nhưng lại cũng vừa đúng lúc.

Hiển nhiên, ông ấy đã chấp nhận lời ủy thác từ Niên Cầm Bách. Chuyện đoạn tuyệt quan hệ bây giờ chỉ còn vấn để thời gian nữa thôi.



Nhưng Niên Thiệu Quý lại nhìn anh, nói:

- Cẩm Bách à, con phải nghĩ cho kĩ. Đến cả người thương con nhất là ông nội, nhưng ông ấy đã để lại cái gì cho con vậy? Chẳng phải chỉ là một cái rương rách nát thôi sao. Con bay nhảy ở bên ngoài cũng đủ lâu rồi, cũng phải biết đường mà quay về chứ.

Nhưng Niên Cầm Bách hoàn toàn không để ý đến lời của Niên Thiệu Quý, anh bước đến chỗ của Trịnh Tương Hảo, một tay nắm lấy tay cô, một tay cầm lấy rương báu do ông nội để lại rồi hiên ngang rời đi, trước khi ra khỏi

Niên gia, anh còn nói:

- Từ nay về sau, họ Niên của tôi sẽ không liên qua đến họ Niên của các người. Tôi sống hay chết... Cũng chẳng liên quan đến các người... Và, hi vọng các người đừng tìm đến Tiều Hảo của tôi nữa!

Nói xong anh cũng rời đi mà không còn gì lưu luyến, Cao Vũ Huy và Vương Diễm thấy anh đã rời đi thì họ cũng chỉ nhìn Niên Thiệu Quý, còn cười nhẹ nhìn đến chỗ Cao Dung đang hối hận đến mức mặt cắt không còn giọt máu, nói:

- Nếu ngay từ đầu em nói không cần Cầm Bách thì phải nói cho anh chứ. Đứa con trai tốt như vậy mà bị em làm cho tổn thương đầy mình, Cao Dung à Cao Dung, em đúng là càng lúc càng khiến cho người anh trai này mở mang tầm mắt.

Cao Dung đang định nói gì đó, nhưng rồi cuối cùng bà ấy vẫn chỉ giương mắt nhìn con trai rời đi mà không thể làm gì. Niên An Dực lúc này mới nhìn cha mình, nói:

- Cha... Cha thật sự để anh ấy đi sao?

Niên Thiệu Quý đến liếc cũng không thèm liếc, nhàn nhạt nói:



- Dù sao di chúc cũng đã công bố, giấy đoạn tuyệt quan hệ cũng đã trình lên luật sư. Nó đã đủ tuổi trưởng thành, muốn đi đâu, làm gì thì là chuyện của nó. Từ nay về sau, nó đừng hồng quay về Niên gia nữa!

Thật ra... Cao Dung hay Niên An Dực không phải lo lắng Niên Cầm Bách sẽ quay về Niên gia tìm họ làm loạn...

Mà thứ họ sợ nhất chính là anh sẽ không bao giờ quay về Niên gia nữa....

Dù sao... Dù sao Niên Cẩm Bách cũng là máu thịt do Cao Dung sinh ra cơ mà, nói không thương thì không đúng....

Con trai mình, ai lại không thương cho được, chỉ là lúc trước bà ấy không chú ý nhiều đến anh... Vì bà ấy nghĩ anh đã có ông bà nội rồi....

Nhưng cũng vì sự vô ý đó mà càng lúc càng đẩy đứa con trai này đi xa.

Cao Dung nhỏ giọng bất lực nói:

- Mất rồi... Thật sự mất rồi....

Niên An Dực nhìn mẹ mình, nhỏ giọng gọi:

Mẹ...Không quay về... Cầm Bách nhất định sẽ không quay về nữa... Mẹ... Mẹ sai rồi... Mẹ thật sự sai rồi... An Dực...Liệu bây giờ... Mẹ có năn nỉ Cầm Bách được không? Mẹ... Mẹ phải làm sao đây? Mẹ không thể để anh con đi như vậy được...

- Mẹ... Muộn rồi....