Đào Thoát

Chương 42




Một trận tiếng chuông vang lên đánh thức Lam Tĩnh Nghi, cô vươn tay cầm lấy di động, lại là hiệu trưởng, hắn xin lỗi cô, cũng cầu cô hôm nay quay lại trường học. Mặc dù một lần nữa trở lại Lam Sơn, làm cho người ta cảm thấy cô không có cốt khí, nhưng cô thực sự rất cần phần công việc này, vả lại giáo viên là nghề nghiệp mà cô yêu thích.

Hai y tá đặc biệt, diện mạo ngọt ngào vào cửa, nói là được Nạp Lan tổng giám đốc phân phó tới chiếu cố hai vị thiếu gia. Lam Tĩnh Nghi gọi các cô lên lầu, chính mình lại phân phó mẹ Trần làm một chút thực phẩm dinh dưỡng cho bọn họ.

“Nói với thiếu ra cháu đến trường học ” cô lưu lại cho mẹ Trần một câu liền ra cửa. Mới vừa vào phòng làm việc chuông điện thoại di động liền nôn nóng vang lên, trên màn hình hiện lên “Luật”, cô ấn từ chối cuộc gọi.

Ngón tay vừa mới rời khỏi, di động lại vội vàng vang lên, giống như đòi mạng như. Cô mở cửa đi lên phòng học, nhét điện thoại di động trên bàn làm việc.

Hết giờ học, cô ngồi taxi đi đến nhà Lam Tứ.

Lam Tứ bị thương không thể động đậy, giống như một nam sinh rất ngoan ngoãn, lúc nhìn thấy cô tiến vào , khuôn mặt đạm mạc tuấn mỹ đột nhiên có một tia vui vẻ rất có hình dung. Hắn không giống Nạp Lan Địch cùng Nạp Lan Luật cự tuyệt không cho cô giúp hắn thoa thuốc.

Lúc cô giúp hắn thoa thuốc, mặt của hắn nằm trên khuỷu tay, biểu tình yên tĩnh thần kỳ, chỉ là đôi mắt lại xuyên thấu qua cái gương, không nháy mắt nhìn cô. Nhìn dáng vẻ của hắn, trong lòng cô đột nhiên có một tia yêu thương.

Lam Tứ vẫn là đạm mạc , dường như không cho phép bất luận kẻ nào tiếp cận. Nhưng lúc hắn cùng cô tiếp xúc, trên người sẽ ẩn ẩn có một tia khí phách, mà bây giờ hắn lại yên tĩnh như thế này, giống như một đứa bé ngoan nghe lời.

Tiêu Anh bưng cháo tới, thổi nguội đút cho Lam Tứ. Lam Tứ cũng không há mồm, chỉ là nhìn nhìn Lam Tĩnh Nghi.

“Uống chút cháo được rồi?” Lam Tĩnh Nghi nhẹ giọng nói.

“Cô tới đút đi” giống như mệnh lệnh, lại nhu hòa giống như đang làm nũng, làm cho Lam Tĩnh Nghi cơ hồ khó có thể cự tuyệt. Tiêu Anh cắn môi, bưng cháo như trước, không nháy mắt nhìn Lam Tứ, dường như hi vọng hắn.

Lam Tứ quay đầu, lời nói đạm mạc, “Cô nên về nhà, Ở mãi trong này cha mẹ cô sẽ rất lo lắng”, trong mắt Tiêu Anh dần dần bịt kín một tầng sương mù.

Lam Tĩnh Nghi vội vã hòa giải, “Đúng vậy Tiêu Anh, đừng lo lắng cho thương thế Lam Tứ, em cũng nên đi học đi, còn có thể chép bài giúp Lam Tứ, nếu không sẽ làm lỡ bài học , Lam Tứ, cô có chút mệt mỏi,để cho Tiêu Anh đút cháo đi, cậu uống xong tôi cũng nên đi “

Vừa nghe cô nói chữ đi, Lam Tứ biểu tình lập tức có biến hóa, hắn rất phối hợp ăn cháo, chỉ là không biết là bởi vì không đói hay là còn vì cái gì, hắn ăn chậm rì rì . Ngoài cửa sổ trời dần dần ảm đạm, Lam Tĩnh Nghi không đợi hắn ăn xong cháo liền vội vã rời đi.

Cô không nhìn thấy, lúc cô quay người lại chàng trai biểu tình mất mát cùng lạnh lùng, cũng không biết cô sau khi đi ra, Lam Tứ liền đẩy bát ra, nói với Tiêu Anh nói, “Cậu trở về đi, tôi muốn ngủ”, sau đó nhắm lại mắt, thân thể cao to như đứa bé nhỏ co rúc lại trên giường.

Tiêu Anh đành phải nhẹ nhàng lui ra ngoài, trong lòng đối với Lam Tứ tràn ngập thương tiếc cùng lo lắng, mặc dù hắn chưa từng đưa mắt nhìn cô.

Hắn hoàn toàn biết cô vội vã đi tới chỗ nào, phải đi tìm ai, hắn hoàn toàn biết cô không chỉ có một người đàn ông, hai tay hắn nắm chặt trước ngực, sợ hãi tìm mình bởi vì sự đố kỵ mãnh liệt mà nhảy ra khỏi lồng ngực.

Tâm tình của hắn vì người phụ nữ như cô vẫn kích động thật lâu, hắn cắn môi, hắn đã quyết định, chỉ cần cô đối tốt với hắn, hắn có thể không hỏi đến việc cô có mấy người đàn ông, chỉ là quyết định này có bao nhiêu khó khăn khó có thể thực hiện. Cả người của hắn, linh hồn của hắn bị lòng đố kị hừng hực thiêu đốt, đốt cháy, đau đớn không thể khống chế như ác ma lẻn vào huyết dich của hắn.

“Chết tiệt” trong di động vẫn là tiếng đô đô không người nghe máy, Nạp Lan Luật nhẹ mắng một tiếng. Nạp Lan Địch đoạt lấy di động, ấn phím gọi lại, trong di động truyền ra giọng nói xin gọi lại sau của tổng đài viên.

“Dám không nghe điện thoại…” Hắn nắm chắc di động, ngẩng đầu nhìn qua hai y tá đặc biệt đứng ở cửa.

Hai y tá hai tay nắm lại đứng ở cửa, thỉnh thoảng dùng dư quang khóe mắt quan sát hai chàng trai tướng mạo tuấn mỹ , tính tình lại nóng nảy ngồi trên giường, các cô dựa vào của mình tuổi còn trẻ, diện mạo tốt đẹp khi chăm sóc đàn ông mọi việc đều thuận lợi, nhưng hôm nay lại đụng vào vách tường, mà hai người đàn ông khi cô vừa tiến vào đã cự tuyệt cách xa cả ngàn dặm có thể nói hai người này tuyệt đối là cực phẩm.

Ánh mắt Nạp Lan Địch nhìn qua làm cho các cô sợ hãi đều phải cúi đầu, đôi mắt mắt sâu và đen đầy thô bạo kia như mang theo chất độc, làm cho người ta dù e ngại, lại vẫn như cũ muốn nhìn.

“Các cô ra ngoài” Nạp Lan Địch âm trầm nói.

“Trở lại nói cho lão đầu kia, chúng ta phi thường tốt, không cần người khác chiếu cố” Nạp Lan Luật nheo mắt lại thoáng nhìn qua, dòng điện chạy qua toàn thân các cô.

Các cô căn bản nghe không hiểu hai chàng trai này đang nói cái gì, các cô chỉ biết là một người tên phụ nữ tên là sammy nói tổng giám đốc gọi các cô qua đây, mà tổng giám đốc thần bí kia đến nay các cô cũng không có duyên nhìn thấy.

Hai nữ hài đều sợ hãi không dám ra cửa, vẫn đứng ở cửa không chịu rời đi. sammy nói sẽ cho các cô tiền lương rất dày, mặt khác hai chàng trai như bá vương bên trong cánh cửa kia cũng thu hút hai cô.

“Điện thoại di động của em bị hỏng rồi phải không?” Vừa dứt lời xong, Nạp Lan Địch vung tay lên tay, chỉ nghe “Đương” một tiếng, di động đụng vào trên vách tường, rớt xuống thịt nát xương tan. Hộ lý cùng mẹ Trần đang đứng ngoài cửa đều kinh hồn tán đảm.

“Đừng lấy di động của em trút giận” Nạp Lan Luật nhặt lên trên giường một cái di động khác, “Di động của anh rất tốt, vì sao cũng không gọi được , xem ra cũng là phế vật” nói xong cũng vung tay lên ném.

“Đông” một tiếng cơ hồ muốn làm thủng màng nhỉ người bên ngoài. Mẹ Trần vẻ mặt lo lắng, lặng lẽ đi xuống lầu, đi ra nhìn phía ngoài phòng khách.

“Thiếu gia” mẹ Trần cơ hồ đã quên hết lễ tiết nên có, xông vào cửa, “Tiểu thư, tiểu thư đã trở về”, hai chàng trai ngẩng đầu, trên mặt như cười như không, tựa não phi não (ko hiểu), nhìn thấy ngoài cửa còn hiện lên hai bóng dáng, bọn họ trái lại chậm rãi nói, “Gọi các cô vào đây”

Trần mẹ trăm mối nghi ngờ không giải thích được lui ra ngoài cửa, hướng hai hộ lý gọi các cô đi vào.

“Qua đây” Nạp Lan Địch hướng các cô vẫy tay, khuôn mặt tuấn mỹ không dư thừa một chút biểu tình. Các cô lo sợ đi tới.

“Giúp chúng ta xoa bóp” Nạp Lan Luật chỉ chỉ phía sau lưng, đường nét hoàn mỹ phía sau lưng làm cho hai nữ hài nhìn ngây người mắt. Các cô nhẹ di chuyển bàn tay trắng nõn, chậm rãi đặt trên lưng nam hài, sợ hãi nếu dùng chút lực, sẽ phá hỏng tấm lưng mỹ mạo kia.

Căn bản không đợi các cô xoa được mấy cái, cánh tay các cô liền bị nắm lại, ngã vào lòng chàng trai, môi bị đè xuống, một đôi tay lập tức tiến vào y phục y tá của các cô, thô lỗ vuốt ve.

Hai thiếu nữ không nhịn được một tia khiêu khích, cũng bắt đầu rên rỉ lên tiếng. Lúc Lam Tĩnh Nghi lo sợ đẩy cửa phòng ra , nhìn thấy tình cảnh như thế, cô thoáng ngẩn người, đã nghĩ lặng lẽ lui ra ngoài.

“Cô trở về!” Nạp Lan Địch đẩy ra thiếu nữ trong lòng, hí mắt dò xét cô.

“Tôi còn tưởng rằng, bảo bối của chúng ta bị cái dã nam tử nào bắt đi” mặc dù cùng Nạp Lan Địch nói chuyện, nhưng ánh mắt Nạp Lan Luật lại dùng lại trên người Lam Tĩnh Nghi.

Nghe được hai chữ “Bảo bối”, hai nữ hài đều nhìn hướng Lam Tĩnh Nghi, khóe miệng lập tức xuất hiện tia đố kỵ, Lam Tĩnh Nghi nhìn thấy có người khác ở đây, trên mặt ngượng ngùng.

“Chỉ mới 7 giờ, cũng không phải quá muộn” cô thấp giọng nói, “Tôi đi phòng bếp nhìn một chút” nói xong liền muốn đi.

“Ai kêu cô đi?” thanh âm Nạp Lan Địch âm lãnh.

“Qua đây !đến bên này” Nạp Lan Luật hướng cô vẫy tay, Lam Tĩnh Nghi chần chừ một chút đi tới, Nạp Lan Luật lập tức nắm lấy cổ tay của cô, dường như sợ hãi cô lại lần nữa bỏ đi.

“Còn chưa cút ra” Nạp Lan Địch tà tà liếc mắt một cái , nhìn hai cô gái ngồi trên mặt đất, hai nữ hài cực kỳ không tình nguyện ,cực kỳ ủy khuất đi ra cửa.

Lam Tĩnh Nghi cúi đầu nhìn ‘ hài cốt’ của hai chiếc di động kiểu mới trên mặt đất, nghe Nạp Lan Luật nói, “Hiện tại di động càng ngày càng khó dùng, đành phải đập phá, có người nói cũ không đi thì mới không tới “

Câu nói cuối cùng kia hình có ám chỉ gì đó.

“Vậy tại sao không để cho tôi đi?” Lam Tĩnh Nghi ngẩng đầu, cái chữ “Đi” kia có thể nói có hai ý nghĩa. Cô nhìn thấy mặt hai người trong nháy mắt đều có chút vặn vẹo, biết mình nói chuyện lỗ mãng .

Khi ánh mắt sâu lạnh lẽo của bọn hắn nhìn chăm chú, cô vẫn có chút sợ hãi, mặc dù lúc này bọn họ căn bản không làm gì cô. Hai người đều không nói lời nào, ánh mắt sắc lạnh như dao, từng chút một cắt lấy da thịt cô.

Hít thở không thông, cô cảm thấy hít thở không thông.

“Mặt của cô không thể có những biểu tình khác sao?” Nạp Lan Địch rất chậm rất chậm nói ra.

“Cô là không phải phụ nữ, nhìn thấy đàn ông của mình cùng phụ nữ khác cùng một chỗ, cô chẳng lẽ khống có chút đố kỵ nào sao?” Nạp Lan Luật âm âm nói.

“Nhìn thấy người đàn ông của chính mình cùng phụ nữ khác làm tình ngươi sẽ có cảm giác gì?” Nạp Lan Địch nhìn chằm chằm cô hỏi.

Lam Tĩnh Nghi cúi đầu, căn bản không nhìn bọn hắn, “Tôi… Không biết “

Nạp Lan Địch cắn môi, cố gắng phối hợp hô hấp ồ ồ của chính mình, hắn bỏ qua nghiêng đầu qua một bên, tựa hồ chán ghét không muốn nhìn cô, “Vừa rồi cô đi đâu? Lại đi nhìn học sinh của cô sao?”

“Đúng…”

Không khí một mảnh lặng im, dường như thanh âm đều bị hút ra.

“Vì hắn, cô, ngay cả điện thoại của chúng ta cũng không tiếp!” Nạp Lan Địch rít gào, trên mặt gân xanh nhảy lên. Lam Tĩnh Nghi lần đầu tiên thấy hắn phát hỏa lớn như vậy, hắn trước giờ vẫn như một khối băng lãnh khốc, cô bị dọa lui về phía sau, lại bị Nạp Lan Luật nắm chặt.

“Anh” Nạp Lan Luật gọi, Nạp Lan Địch lập tức khôi phục bình tĩnh.

“Ngươi đả thương đàn ông của chính mình, lại còn giữa ban ngày ban mặt cùng đàn ông bên ngoài yêu đương vụng trộm, thấy chúng ta ăn chay cô liền nghĩ chúng ta là mèo bệnh à” Nạp Lan Luật nắm lấy cánh tay của cô, đem thân thể cô ấn ngã xuống giường, Nạp Lan Địch đã lấy ra dây lưng.

“Lại đi cùng đàn ông khác lần nữa, tôi cùng Luật sẽ đem chân cô bẻ gãy , đừng cho là tôi sẽ luyến tiếc” nói xong, Nạp Lan Địch đến trói cô, Lam Tĩnh Nghi cúi người hung hăng cắn tay Nạp Lan Luật, Nạp Lan Luật đau hô, buông cô ra.

Cô lập tức chạy trốn tới cửa.

“Người này tiểu mèo hoang!” Nạp Lan Luật nhìn trên mu bàn tay một loạt dấu răng rõ ràng oán hận trừng mắt cô.

“Cô tới đây cho tôi, dám không nghe lời thử xem, chờ tôi khỏi rồi sẽ biết” Nạp Lan Địch oán hận nói.

“Tôi không muốn một chút tự do đó cũng không còn, vì thế tôi sẽ không quay lại” Lam Tĩnh Nghi nhàn nhạt nói xong, liền mở cửa ra muốn đi ra ngoài. Ai biết Nạp Lan Luật lại cực kỳ tức giận, xuống giường kéo cô, chưa bắt được cô, chính mình lại ngã ở trên sàn nhà, bởi vì chạm phải vết thương, hắn nhẹ giọng kêu đau.

Lam Tĩnh Nghi dừng lại cước bộ, chần chừ hồi lâu, cuối cùng vẫn là chạy tới dìu hắn, hắn ôm lấy cô, thân thể cao to hoàn toàn dựa ở trên người cô.

“Tiểu mèo hoang, cái này ngươi đừng muốn chạy , nói mau, ngươi cùng hắn đã làm cái gì, ngay cả ta cùng Địch điện thoại cũng không tiếp?” Ngữ khí của hắn nhu hòa, nói chuyện với cô , giống như đang xem cô giáo là bạn bè ,lại giống như đang xem cô là một đứa trẻ.

“Mới bị ngã , có đau hay không?” Lam Tĩnh Nghi nhẹ giọng hỏi, nghe được hắn vẫn còn đang để ý cô đi tìm Lam Tứ, cô nói, “Chúng ta không làm cái gì, ta chỉ lấy tư cách cô giáo đi xem hắn, chúng ta có thể làm cái gì, hắn cũng bị thương a “

Hai chàng trai yên tĩnh trở lại, “Sau này không được đi” Nạp Lan Luật cầm lấy tay cô bá đạo nói.

“Nếu như cô muốn hắn chết, cứ đi thử xem” Nạp Lan Địch lạnh lùng nói. Lam Tĩnh Nghi nhìn hắn, rùng mình. Cô cơ hồ đã quên, bản chất bọn họ là ma quỷ.

Sau khóa học, Lam Tĩnh Nghi đi ra cổng trường, đi vài bước, cô xoay người, “Đừng theo tôi nữa “

A Bôn vội vã cúi đầu, “Tiểu, tiểu thư, đây là thiếu gia phân phó , nếu như tôi không theo tiểu thư, trở lại thiếu gia sẽ cắt chân của tôi “

“Tôi có thể cùng bọn họ nói anh rất tẫn trách, hiện tại không cần đi theo tôi, nếu không anh sẽ chết rất thảm “

A Bôn nhìn ngây dại, hắn nghĩ không ra tiểu nữ tử nhu nhược như thế có thể nói ra những lời này, khi hắn phục hồi lại tinh thần, Lam Tĩnh Nghi đã không thấy đâu nữa.

Xe Hàn Phong lái qua, đứng ở bên người Lam Tĩnh Nghi, hắn thò đầu ra, cười cười, “Anh chở em”, Lam Tĩnh Nghi nghĩ nghĩ, gật đầu, “Cùng đi qu xem Lam Tứ đi “

Hàn Phong gật đầu, cô leo lên xe anh.

Lam Tứ ánh mắt đạm mạc như sa mạc. Nhìn thấy bọn họ cùng nhau tiến vào, hắn từ đầu đến cuối một câu cũng không nói, chỉ có Tiêu Anh nói chuyện với bọn họ, nói cho bọn họ biết tình huống của hắn.

Tiêu Anh thỉnh thoảng lại quay đầu lại nhìn Lam Tứ, lại nhìn len lén nhìn Lam Tĩnh Nghi cùng Hàn Phong. Đại khái nửa giờ sau, cô cùng Hàn Phong rời đi.

“Học trưởng, chớ để ý, Lam Tứ tính tình rất quái lạ “

“Không quan hệ, cậu ấy hình như đối với anh rất mâu thuẫn” Hàn Phong như có điều suy nghĩ nói.

“Cậu ấy chính là như vậy, cũng không phải là chỉ nhằm vào học trưởng, học trưởng đừng đa tâm “

Hàn Phong cười khổ “Còn chưa có suy nghĩ đến chuyện chuyển đến chỗ của anh sao?”

Lam Tĩnh Nghi trầm mặc, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ. Hàn Phong khởi động xe, một đường trầm mặc. Cô xuống xe, cùng Hàn Phong phất tay tạm biệt, nhìn nhìn đồng hồ, kim đồng hồ chỉ hướng năm giờ, cô thở phào nhẹ nhõm.

Cô nhìn thấy bóng dáng A Bôn biến mất trong đại sảnh. Trần mẹ mở cửa cho cô nói cho cô biết thiếu gia ở phòng ăn.

Cô xoay người đi vào phòng ăn, Nạp Lan Địch ở trước bàn dùng cơm, cô kinh ngạc nhìn hắn ưu nhã ăn cơm.

“A Bôn nói cô hôm nay thật ngoan” hắn ngẩng đầu lên từ trên mâm, con ngươi đen sầm sầm, khuôn mặt lành lạnh, “Làm sao vậy ? thấy được tôi ở trong này cô rất giật mình sao?”

“Cậu… Vết thương của cậu…”

“Tôi cùng Luật rất cường tráng , vết thương nhỏ ấy tính cái gì, có phải hay không có hơi thất vọng?”

“Không… Không có, tôi rất cao hứng…”

“Lên lầu đi, Luật ở phía trên “

Nhìn thấy bóng dáng Lam Tĩnh Nghi biến mất, hắn mới đứng lên, chân mày lập tức nhăn lại, khóe miệng vì đau đớn mà co quắp, Trần mẹ vội vàng đi qua, hắn đỡ vai Trần mẹ đi lên lầu, phân nửa trọng lượng đều đặt ở trên người Trần mẹ.

Đi lên lầu hai, mồ hôi đã theo hai gò má của hắn chảy xuống, Trần mẹ thay hắn lau, hắn Trần mẹ buông ra, nhìn nhìn cửa phòng ngủ đóng chặt, “Để tôi tự đi vào”, nói xong hắn hoạt động bước chân, đi lại tập tễnh, Trần mẹ lo lắng nhìn hắn.

Đang cùng Nạp Lan Luật nói giỡn, cửa mở ra , Nạp Lan Địch đi đến, hắn mặc áo ngủ tuyết trắng, cao to, có không kiềm chế được vẻ tuấn mỹ lãnh khốc khuôn mặt, hắn đi nhanh về hướng cô, nhìn không ra có một tia thương bệnh.

Lam Tĩnh Nghi ngơ ngẩn nhìn hắn, hắn đến gần lại đột nhiên đem cô kéo vào trong lòng, động tác dã man mà bá đạo, môi của hắn nghiền nát môi của cô, không để cho cô có một cơ hội nào để thở dốc, hút chặt, mút mát gặm cắn trên cánh môi mềm mại.

“Uhm…” hai tay Lam Tĩnh Nghi đặt trên cơ ngực rộng lớn của hắn, cô đấm hắn, thế nhưng chỗ ấy tựa như một mặt tường sắt. Hắn cắn cằm của cô cùng yết hầu, một phen điên cuồng thiêu đốt, muốn đem cô cuốn đi.

Đột nhiên hắn buông cô ra, nắm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn, “Tôi muốn ăn cô “

Lam Tĩnh Nghi tham lam hút lấy không khí trân quý, thở gấp phì phò, nghe được những lời này, cô cơ hồ toàn bộ hô hấp đều ngừng.