“Tiểu thư “
“Tiểu thư… ?”
“A… ?” Lam Tĩnh Nghi ngẩng đầu, một bác sỉ trung niên đứng trước mặt cô, cúi người nhìn cô, trong mắt mang theo một tia hiếu kỳ.
“Xin lỗi” cô vội vã đứng lên, “Là bác sĩ Vương sao, các thiếu gia đang ở trong phòng” cô đứng dậy mở cửa phòng, vời bác sĩ Vương đi vào, chắm chú nhìn cửa phòng đóng lại. Cô đem thân thể dán trên vách tường lạnh lẽo, nắm tay siết chặt lại.
“Lam Tứ sẽ chết … Lam Tứ sẽ chết …” Dòng tin nhắn không ngừng hiện ra trong đầu cô, cô cắn môi, rùng mình một cái.
Không biết qua bao lâu cánh cửa phòng nhẹ nhàng mở ra. Lam Tĩnh Nghi từ trong ngẩn ngơ phục hồi lại tinh thần, bác sĩ Vương nhìn gương mặt còn đang đứng trước mắt mình, trong ánh mắt vẫn là kia tia hiếu kỳ.
“A” Lam Tĩnh Nghi đứng thẳng người, mặt có chút nóng lên, “Bọn họ…”
“Các thiếu gia không có việc gì, chỉ là bị thương ngoài da, nhưng bị thương không nhẹ, cần phải chăm sóc thật tốt, mong tiểu thư quan tâm nhiều hơn…” bác sĩ Vương đi rồi, nhưng câu tiểu thư quan tâm nhiều hơn vẫn có chút chói tai vang lên bên tai Lam Tĩnh Nghi.
Cô cố gắng trấn tĩnh tinh thần, đem cháo bưng vào phòng ngủ.
Cô vừa đi vào, hai hai ánh mắt lóe sáng đồng thời hướng về phía cô, cô chần chừ một chút, đến gần, “Đói bụng không, uống chút cháo đi “
Ánh mắt Nạp Lan Địch vẫn đang trên người cô, Nạp Lan Luật thì nói, “Chưa từng phát hiện cô giáo còn có thể ôn nhu như thế “
“Biến đổi rất lớn ” Nạp Lan Địch nói.
“Rất tốt, không phải sao?”
Nạp Lan Địch tà tứ liếc mắt nhìn hắn một cái, trong con ngươi đen rõ ràng viết ra hai chữ: xem thường.
Nạp Lan Luật cười, “Đến đây, đến đây”, Nạp Lan Địch sắc mặt trở nên rất khó coi. Lam Tĩnh Nghi múc ra một chén cháo nhỏ bưng qua đó.
“Tôi muốn ăn trước, bụng của tôi kêu lâu lắm rồi ” Nạp Lan Luật tâm tình lại rất tốt. Lam Tĩnh Nghi múc một thìa cháo muốn đút cho hắn.
“Người trong lòng cô là Lam Tứ sao?” lời Nạp Lan Địch lạnh như băng tuôn ra khỏi miệng.Tay Lam Tĩnh Nghi run lên, cháo vẩy ra. Trong không khí có mấy giây lặng im. Hai đôi mắt đều nhìn thẳng cô.
“Không phải” cô đột nhiên thề thốt phủ nhận.
Lại là một trận lặng im.
“Vì sao lại khẩn trương như vậy?” Nạp Lan Luật vừa rồi còn cười rất vui vẻ, con ngươi chậm rãi trở nên lạnh lẽo.
“Tại sao khi gọi tên của chúng tôi lúc nào tên của hắn cũng được gọi lên trước ,chẳng lẽ điều này không nói lên cái gì sao?” Nạp Lan Địch nhìn chằm chằm cô.
Này gọi là logic gì chứ, Lam Tĩnh Nghi cứng họng, Nạp Lan Địch lại còn có thể chú ý tới chi tiết này, ngay cả chính cô cũng không để ý qua, trái lại hắn lại xem như đây là một vấn đề nghiêm túc để hỏi cô.
“Không có, tôi không có thích cậu ấy…” Cô chỉ có thể như vậy trả lời.
“Phải không?” Hai người đều dùng ánh mắt hoài nghi nhìn cô.
“Cháo đều lạnh rồi, các cậu có muốn ăn hay không?” Cô dùng thìa khuấy cháo, nhỏ giọng hỏi.
“Đương nhiên muốn, chẳng lẽ muốn chết đói sao?” Nạp Lan Luật nói.
Cô bắt đầu bón cháo cho bọn họ, Nạp Lan Địch mặc dù vẫn băng hàn, hé ra khuôn mặt tuấn tú, nhưng vẫn rất phối hợp cô, Nạp Lan Luật thì bất đồng, hắn thường thường đem cái thìa cắn, làm cho cô kéo cũng không ra, giật cũng không được.
Rốt cuộc cũng đút xong, cô đem bộ đồ ăn bưng xuống lầu.
“Đích” một tiếng, cô thân thể rung lên, lấy điện thoại cầm tay ra.
Trên màn ảnh điện thoại di động là đồng dạng một hàng chữ như lúc trước, “Lam Tứ muốn chết…”, môi của cô đột nhiên trở nên dị thường tái nhợt, cái chén trong tay rầm một tiếng, rớt xuống bồn rửa chén.
“A” cô kinh hô một tiếng, khẩn trương hoảng sợ nhìn nhìn trên lầu. Cô cắn môi đi ra khỏi phòng bếp, đi ra phòng khách, đi được một nửa lại quay về, hướng cầu thang đu lên lầu. Chân đạp ở trên cầu thang nhưng lại ngây người bất động.
“Lam Tứ muốn chết…” Tin tức này lại một lần nữa ánh vào trong óc cô, cô đột nhiên xoay người, liều lĩnh chạy ra ngoài.
Cô lao ra xe taxi, bên ngoài không biết từ lúc nào đã bắt đầu mưa, cô vừa mới ra khỏi cửa xe, lập tức bị xối ướt . Cô căn bản không kịp để ý tới sự lạnh lẽo trên người, mở cửa chạy vào phòng khách.
Bên ngoài phòng khách,phía trên bậc thang có một thiếu nữ đang đứng, mưa bụi từ trên người cô nhỏ xuống, ánh vàng từ cửa kinh thủy tinh hắt mặt cô, mà mặt cô bây giờ lại như cẩm thạch ,băng lãnh tái nhợt.
“Tiêu Anh…” Lam Tĩnh Nghi thanh âm có một ti chần chừ.
“Cô giáo…” Lam Tĩnh Nghi lúc này mới nhìn rõ trên mặt Tiêu Anh tất cả đều là nước mắt, “Cô rốt cuộc cũng chịu tới, Lam Tứ sẽ chết , hắn không ăn cũng không uống, cũng không cần người bôi thuốc giúp hắn… Hắn thực sự sẽ chết rớt…” Tiêu Anh nức nở.
Lam Tĩnh Nghi tâm tình đang hỗn loạn đột nhiên trầm tĩnh lại, cô vỗ vỗ vai Tiêu Anh, “Đừng khóc, cô đi xem hắn “
Trong phòng ngủ rộng lớn, rèm cửa sổ buông xuống, một chàng trai ngửa mặt nằm trên giường lớn mềm mại tuyết trắng, hắn có chút thất thần, mái tóc ánh vàng rớt xuống che khuất hàng mi dài, khuôn mặt hoàn mỹ, da thịt trắng sáng thanh khiết, chiếc mũi rất đẹp mang theo quật cường cùng khí khái nam tử, khóe môi khêu gợi ẩn ẩn vẻ uể oải.
Hắn như thiên sứ đang chìm trong giấc ngủ.
“Thuốc…” Lam Tĩnh Nghi nhẹ giọng nói với Tiêu Anh, Tiêu Anh đem thuốc đưa qua, lặng lẽ đứng bên cạnh.
Hắn bị cô đả thương, nhưng vẫn ngủ như vậy, cô nhẹ nhàng chuyển thân thể hắn.
Đôi mắt của chàng trai mở ra, kỳ thực lúc cánh cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, hắn cũng đã ngửi được mùi của cô. Cổ tay Lam Tĩnh Nghi căng thẳng, bị chàng trai chộp lấy.
Đôi mắt mỹ lệ của chàng trai ánh lên một tia yêu thương, “Cô bị ướt , sẽ cảm lạnh”
Lam Tĩnh Nghi nhìn gương mặt không có sinh khí trước mắt, trong lòng hơi động một chút, “Đừng làm rộn, tôi giúp cậu thoa thuốc “
“Không cần” cánh tay hắn kéo cô lại, cô ngã nằm trên người hắn, môi của hắn hôn lên môi cô, mang theo hơi thở nóng rực .”Uhm” Lam Tĩnh Nghi không chống lại được, đôi môi bị chàng trai xâm nhập. Nụ hôn của hắn mang theo nhớ nhung cùng ẩm ướt dục vọng.
Mà thân thể hắn lại đang run rẩy, bởi vì toàn bộ trọng lượng thân thể cô đều đè lên thân thể hắn, bởi vì đau đớn.
Trong tâm Lam Tĩnh Nghi có một khắc hoảng hốt, cô hoàn toàn bị chàng trai điên cuồng cùng nhiệt liệt làm cho kinh ngạc, nhậm chàng trai đối với cô có khát vọng mãnh liệt.
Tiêu Anh bưng môi, nước mắt chảy xuống mu bàn tay. Lệ quang trong mắt thiếu nữ phức tạp, thương tâm, phẫn hận, thất lạc… Cô xoay người, chạy ra khỏi phòng ngủ…
Lam Tĩnh Nghi tránh ra cái ôm ấp của hắn, cô thở phì phò, gò má đỏ bừng. Lam Tứ túc khởi mày, thân thể đau đớn làm cho tim hắn bị nhéo chặt, nhưng mà đôi mắt của chàng trai vẫn sáng bừng.
“Nếu như hôm nay cô giáo không tới, tôi thật sự sẽ chết mất…”
Lam Tĩnh Nghi che miệng hắn, “Không nên nói bậy…” Tay hắn đắp phía trên tay của cô, đôi môi nóng rực hôn lên lòng bàn tay cô, đột nhiên cô lấy tay ra, kinh ngạc thấy chính mình luống cuống.
“Thế nhưng cô đã đến rồi, có phải tôi đang nằm mơ không… ?”
Tránh ánh mắt của chàng trai, Lam Tĩnh Nghi cầm lấy thuốc bôi, “Để tôi bôi thuốc cho cậu…”
Bàn tay lại bị cầm, trong lòng Lam Tĩnh Nghi căng thẳng, chàng trai thẳng tắp nhìn cô, “Cô sẽ mỗi ngày đến xem tôi sao?”
Chần chừ trong chốc lát, cô đáp, “Sẽ”, tay chàng trai buông lỏng .
Cô nhẹ nhàng vạch ra y phục của hắn, trong không khí chảy xuôi một tia suồng sã, Lam Tĩnh Nghi lại tâm vô không để ý, chuyên tâm giúp chàng trai bôi thuốc mỡ. Đút cho hắn uống một chút cháo, Lam Tứ rốt cuộc ngủ thật say.
Nhìn hắn dung nhan yên tĩnh như thiên sứ, Lam Tĩnh Nghi nhớ hắn chung quy vẫn còn con nít.
Lặng lẽ đi ra phòng ngủ, sợ hãi hắn giật mình tỉnh giấc ngủ say, sợ hãi hắn giữ cô lại, mà cô lại không thể làm gì. Mưa còn đang rơi, thiếu nữ vẫn còn đứng giữa đại sảnh, dưới ánh đèn huy hoàng, trên mặt cô có lưu lại lệ ngân.
Lòng Lam Tĩnh Nghi xoắn lại , cô sớm đã phát hiện người trong lòng Tiêu Anh là Lam Tứ.
“Tiêu Anh, chiếu cố hắn cho tốt” cô nhẹ giọng nói, muốn chạy ào vào màn mưa.
“Cô giáo, cô thích hắn sao?” Tiêu Anh đột nhiên hỏi một câu.
Cô xoay người, “Cô là cô giáo của hắn”, nói xong cô chạy vào mưa to.
“Cô giáo, ô” Tiêu Anh đuổi theo, đem ô đưa cho cô, chính mình lại bị xối ướt .
Hai người nhìn nhau, nước mưa từ trên mặt các cô chảy xuống.
“Hãy chiếu cố hắn thật tốt” Lam Tĩnh Nghi dặn dò.
“Em biết” Tiêu Anh nhẹ giọng đáp.
Lam Tĩnh Nghi tiếp nhận ô hướng dưới chân núi đi xuống.
Trong hành lang ánh đèn mờ mịt, cô nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ, trong phòng ngủ một mảnh đen kịt, cô nhẹ nhẹ thở phào một cái, bọn họ tựa hồ đã ngủ. Ngay lúc cô chuẩn bị lui ra ngoài, ba một tiếng, trong phòng ánh đèn đột nhiên sáng rực chói mắt.
Lam Tĩnh Nghi toàn thân ướt nhẹp , chật vật đứng ở cửa, tùy ý hai người quan sát cô từ trên xuống dưới
” Địch, bảo bối của chúng ta sao lại thế này, cứ như con gà mái nhỏ rơi vào chậu nước “
“Tôi đã ở đây chờ cô rất lâu, bên ngoài hình như đang mưa, cô ra ngoài sao?” Nạp Lan Địch nhíu mày, hé ra khuôn mặt tuấn tú gợn sóng, không sợ hãi.
“A… uh… A” trên váy Lam Tĩnh Nghi còn tích những giọt nước mưa rơi xuống liên tục làm sàn nhà ướt một mảng.
“Vì sao không bung dù, đầu cô giáo có phải chứa toàn bã đậu hay không ?” Nạp Lan Luật nói.
“Bởi vì lúc ra cửa còn chưa có mưa” cô nhẹ giọng nói, mái tóc ướt dán trên gò má, làm cho cô thoạt nhìn điềm đạm đáng yêu như tiểu công chúa.
“Xem ra cô ra ngoài từ rất sớm, đi đâu vậy, chẳng lẽ tôi cùng Luật chưa có nói qua, cô bất luận dù muốn đi đâu cũng phải báo cho chúng tôi biết hay sao?”
“Thấy các cậu đã mệt chết đi, không muốn quấy rầy các cậu nghỉ ngơi…”
“Cô giáo thật đúng là dụng tâm lương khổ a…” Nạp Lan Luật tự giễu.
“Qua đây tôi nhìn xem, thế nào lại ướt thành như vậy” Nạp Lan Địch gọi cô.
Nhìn trên mặt hắn yên lặng, cô chậm rãi đi tới.
Cánh tay Nạp Lan Địch vươn qua, dùng sức lôi kéo, cô thoáng cái quỳ gối trước giường, đầu gối bị đụng đau.
Cô cấp tốc ngẩng đầu, Nạp Lan Địch gương mặt như cũ yên lặng như biển, chỉ là con ngươi đen kia lại lãnh lợi thâm thúy, “Cô càng ngày càng nói láo ” mắt hắn liếc cô, khuôn mặt cách cô rất gần, ngũ quan hoàn mỹ ở trong mắt cô như tượng cẩm thạch được điêu khắc tỉ mỉ.
“A…” Bàn tay truyền đến cảm giác đau đớn , cô thở nhẹ.
“Cô đi tìm Lam Tứ ” Nạp Lan Luật dùng câu khẳng định nói ra, đôi mắt hẹp dài, tròng mắt sáng như lưu ly.
Lam Tĩnh Nghi nghe được Nạp Lan Địch ồ ồ thở dốc, mặt của hắn gần trong gang tấc, cô cũng không dám nhìn. Mà người bị thương người không nên lại dùng lực , nhưng tay của hắn lại kìm chặt cổ tay cô
“Phải” cô cúi đầu nói.
Hai chàng trai đều ngẩn người, không ngờ cô sẽ thừa nhận. Ngọn ngửa trong hai đôi mắt hừng hực thiêu đốt, bọn họ lại không tự chủ được.
“Cô lá gan càng lúc càng lớn…”
“Thực sự rất thẳng thắn a…” Nạp Lan Luật cũng nhẹ trào phúng.
Hai người ánh mắt tà ác lạnh lùng làm cho cô khó có thể tiếp thu, cô tránh ra Nạp Lan Địch kiềm chế, lui tới cửa.
“Chẳng lẽ tôi không nên đi sao, hắn cũng là học sinh của tôi, là tôi đả thương hắn, chẳng lẽ chỉ có thể một khắc không rời chiếu cố các cậu?”
“Cô giáo thật bác ái a” con ngươi Nạp Lan Luật trượt ra lành lành tiếu ý.
“Học sinh?” Nạp Lan Địch cúi đầu cười khẽ, nheo mắt lại hìn cô, mặt mày nghiêm nghi thâm thúy lạnh lùng cơ hồ muốn đêm toàn bộ vũ trang trên người cô bóc xuống từng lớp một mới buông tha.
“Học sinh của tôi bị thương, tôi không thể coi như không biết mà không quan tâm, tùy các cậu nghĩ như thế nào thì nghĩ” Lam Tĩnh Nghi thốt ra ra.
Anh mắt hai người đều nheo lại, trong đôi mắt hẹp dài có một tia nguy hiểm.
Cô không muốn tiếp tục ngây ngất trong căn phòng này một chút nào nữa, nếu như lại tiếp tục ở chung ,cô chắc chắn sẽ bị ánh mắt của bọn họ giết chết.
“Đã khuya, các cậu đi ngủ sớm một chút” cô mở cửa đi ra ngoài.
“Trở về “
“Trở lại cho tôi!” Hai thanh âm cùng quát lên.
Cô “Đông” đóng cửa lại, bối rối dựa người trên cửa. Cô tùy hứng, mặc kệ bọn họ , bởi vì cô biết hai con hổ bệnh này căn bản không có cách nào đuổi theo cô, thế nhưng chờ bọn hắn khỏi rồi không biết cô sẽ như thế nào?
Cô lắc lắc đầu đi xuống lầu.
“Anh, người phụ nữ vừa đứng ở chỗ này nói chuyện là ai?”
“Còn có thể là ai” Nạp Lan Địch hừ nhẹ.
“Cô không muốn sống nữa sao?”
“Xem ra là thế” Nạp Lan Địch xoay người ngửa mặt nằm trên giường, bởi vì va chạm vào vết thương . khuôn mặt tuấn tú nhẹ nhăn.
“Dã tính của cô rốt cục cũng bùng phát, chờ sau này nhất định phải dạy dỗ cô lại , nếu như sau này cô còn dám dụ dỗ đàn ông, em sẽ đem chân của cô cắt đứt “
“Là mấy tên đàn ông kia muốn tìm cái chết ” Nạp Lan Địch chậm rãi nói, con ngươi đen chợt lóe lên sát khí, “Nhưng mà, Luật, em không cảm thấy cô càng ngày càng làm cho người ta cảm thấy hứng thú sao?”
Nạp Lan Tư Ý kẹp một điếu thuốc đứng trước cửa sổ sát đất, hắn cả khuôn mặt bị hãm trong sương mù lườn lờ, kính cửa sổ chiếu sáng gò má hắn, khuôn mặt tinh xảo mang theo ý nhi của đàn ông thành thục.
Lông mày rậm nhẹ khóa, con ngươi thâm trầm như mộng, mà bản thân hắn lại tràn ngập sức quyến rũ mê người, làm người ta không tự chủ mê luyến.
Phía sau hắn, trên giường lớn mỹ lệ một người phụ nữ mỹ lệ đang dùng ga giường bọc nửa thân trần, mê muội nhìn chằm chằm tấm thủy tinh chiếu ra gương mặt người đàn ông. Bộ dáng hắn trầm tư tràn đầy sức quyến rũ, nhưng lại làm cho phụ nữ vĩnh viễn cũng bắt không được suy nghĩ của hắn.
“Nạp Lan” người phụ nữ nũng nịu kêu nhỏ, cô muốn làm gián đoạn suy nghĩ của hắn, hắn nhất định là đang nghĩ đến người phụ nữ khác, mà người phụ nữ cô phán đoán kia làm cho cô đố kỵ vạn phần.
“Nạp Lan. . .” Thanh âm càng thêm kiều mị.
Nạp Lan Tư Ý quay đầu lại, lãnh khốc mở miệng, “Cút ra ngoài!”
Người phụ nữ giật mình, môi đỏ mọng ủy khuất nhẹ mếu, một lời cũng không dám cãi hay phản kháng lại mệnh lệnh của hắn, ôm ga giường lặng lẽ mở cửa đi ra.
Sammy đối diện với người phụ nữ quần áo xốc xếch, hai người ánh mắt nhìn nhau, trong hai ánh mắt đều mang theo tia đố kỵ, Sammy bỏ đi, đi gõ cửa, nhưng trong lòng nổi lên một cỗ chua xót khổ sở, cô thậm chí có điểm hâm mộ người phụ nữ kia, cô ta có thể tiếp cận hắn, gần như vậy tiếp cận hắn, mà cô biết hắn là cũng sẽ không bao giờ cùng với phụ nữ trong công ty .
Cô đi vào, Nạp Lan Tư Ý đang từ trong phòng tắm đi ra, tóc ẩm ướt, làm cho hắn so với bình thường có vẻ càng thêm trẻ tuổi , anh tuấn, hắn cơ hồ không thèm liếc nhìn cô cái nào, thờ ơ khoác vào áo ngủ màu trắng.
“Tổng giám đốc, thiếu gia bị thương “
Tay Nạp Lan Tư Ý dừng lại, xoay người hỏi, “Cô nói cái gì?”
Cô nhanh chóng giương mắt, nhìn thấy lồng ngực hắn lõa lồ, vội vàng đưa ánh mắt tránh ra, gò má dần dần phát nhiệt, “Hai vị thiếu gia bị thương, còn có Lam thiếu gia cũng bị thương “
“Chuyện gì xảy ra?”
“Là bởi vì đánh nhau đã bị cô giáo ở Lam Sơn dùng cách xử phạt về thể xác “
Nạp Lan Tư Ý nheo mắt lại, “Là cô giáo nào lại lớn mật như vậy?”
“Là… cô giáo chủ nhiệm lớp của bọn họ…”
“Gia sư cô mời sao?” Hắn trí nhớ vẫn luôn luôn tốt như vậy.
“Vâng…”
“Vì sao đánh nhau?”
“Từ sau khi hai vị thiếu gia tiến vào Lam Sơn đối với Lam thiếu gia rất không vừa mắt, hơn nữa các thiếu gia từng phái người tập kích Lam thiếu gia nhưng lại không thực hiện được, lần này đánh nhau cũng là vì mối hận cũ, nếu như tổng giám đốc không chịu nhúng tay vào, sợ rằng Lam thiếu gia sẽ có nguy hiểm “
Nạp Lan Tư Ý ánh mắt trở nên ủ dột, “Bởi vì phụ nữ?”
Sammy không dám đáp.
“Người kia là nữ gia sư sao, không ngờ cô ta không phải là một người phụ nữ làm cho người ta có thể dễ dàng quên, là tôi đã đánh giá sai thực lực của cô…”
“Tổng giám đốc?”
“Cô đi xuống đi, chuyện này tôi sẽ giải quyết “
Sammy chỉ chần chừ chốc lát, lặng lẽ lui ra cửa.