Dao Quang Mãn Ngân Hà

Chương 3




5

Đại hoàng tử khẽ gật đầu với ra, ra hiệu cho ta đi đến bên cạnh anh, con ngươi đen trắng rõ ràng lạnh lùng liếc Lục hoàng tử.

"Cớ gì lại đánh người ở bên đường? Huống chi còn đánh một cô gái nữa? Lễ nghi giáo dưỡng đệ học đâu cả rồi?"

"Đại ca, huynh đừng để bị ả ta lừa, ả có vẻ hiền lành, nhưng thật ra tâm tư ác độc, nếu không phải ả châm ngòi ly gián, đệ và Thu Nguyệt cũng sẽ không bị chia cách.”

Lục hoàng tử tức giận nói.

Đại hoàng tử lạnh mặt đáp: "Nếu Cung Nhị tiểu thư không bằng lòng đi lễ phật với hoàng tổ mẫu, vậy ta sẽ sai người mời cô ấy trở về, hoàng tổ mẫu từ bi, không cần phải ép buộc.”

Anh giơ tay lên một cái, thị về dưới trướng lập tức đi ngay.

Lục hoàng tử vội vàng nói: “Quay lại ngay! Đại ca, đệ không có ý này."

"Xin lỗi!"

"Đại ca..." Lục hoàng tử ngỡ ngàng.

"Xin lỗi, xin lỗi Cung Đại tiểu thư." Đại hoàng tử nói dứt khoát.

Lục hoàng tử nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng đành phải cúi đầu.

"Cung Dao Quang, xin lỗi, hôm nay là bản cung kích động, không nên giận lây sang cô, đại ca, huynh có thể gọi người về chưa?"

"Lục hoàng tử, thần nữ oan uổng..."

Ta thấp đầu, nước mắt nhỏ từng giọt xuống đất, vào giây phút cầm khăn tay lên, mu bàn tay sưng đỏ lộ ra.

Bàn tay như ngọc đỏ ứng một mảng, trông rất dọa người.

Đám người khẽ kêu lên.

Đại hoàng tử nhíu mày.

Anh vươn tay, một thị vệ liền đặt một chiếc roi mềm mại tinh xảo vào trong tay anh, anh cầm lấy roi, co lại rồi quất thẳng vào tay Lục hoàng tử.

Lục hoàng tử kêu lên, hắn ôm tay kinh ngạc không thôi, ánh mắt tức giận đảo qua đảo lại giữa ta và Đại hoàng tử.

"Được lắm, xem như hôm nay ta đã nhìn rõ, Cung Dao Quang, cô được lắm đấy.”

Hắn quay người rảo bước rời đi, ngay cả roi rơi trên mặt đất cũng không cần.

Ta dùng mu bàn tay che miệng lại.

Sợ mình cười ra tiếng.



Thật lâu sau, đám người tản đi.

Đại hoàng tử thờ ơ nói: "Cung Dao Quang, cười đủ chưa?"

Ta: "..."

Ta chìa tay mình ra trước mặt Đại hoàng tử, nói khẽ: "Điện hạ, đau lắm đấy."

"Nếu cô biết đau thật thì tốt."

Anh thờ ơ nói, nhưng lỗ tai lại đỏ ửng.

6

Đại hoàng tử là con trai trưởng của Nguyên hậu.

Sau khi Nguyên hậu hoăng, Đại hoàng tử tập dượt trong quân đã bị ngã làm tổn thương đến cột sống, liệt nửa người.

Vốn anh nên làm Thái tử, bước lên con đường của hoàng đế.

Bây giờ chỉ có thể đi lại dựa vào xe lăn, trở thành người khó có khả năng kế vị nhất.

Nhưng lại vì thế nên được một đám người loại ra, trở thành một nhân vật quyết định sự thay đổi của kinh thành ở hai đời trước.

Đáng tiếc, số anh không tốt.

Đời thứ nhất, anh c h ế t yểu ở trong Lệ vương phủ lạnh lẽo.

Đời thứ hai, anh c h ế t ở An Tắc xa xôi.

Hai đời, ta đều không thể gặp mặt anh lần cuối.

Ta luôn cảm thấy người tốt như thế không nên dễ dàng c h ế t đi như vậy.

Sau khi sống lại, ta mượn cơ hội thỉnh thoảng gặp Đại hoàng tử, nói chuyện với anh về tương lai, về thiên hạ, dân sinh, về hoàn cảnh khốn cùng của nữ tử khuê các, nói ý chí hào hùng sông núi vạn dặm.

Ta đang thuyết phục, anh lại như đã nhìn thấu ta.

Anh nói, nể mặt tình cảm những ngày ở cạnh nhau, nếu cô có điều cần, cứ bẩm báo thẳng, không cần tốn sức diễn màn này.

Ta có thể cần cái gì chứ, cũng chỉ là muốn sống thật tốt, muốn làm chút gì đó thiết thực.

Ta nói ‘Tôi muốn cầu một đoạn nhân duyên với điện hạ, không biết điện hạ có chịu hay không?’

Anh im lặng rất lâu rất lâu, sau đó sai người đuổi ta ra khỏi phủ.



Quản gia của anh kính cẩn nói: "Cô nương đừng đùa giỡn điện hạ chúng ta, tình huống của điện hạ chúng ta như vậy, không có nhà hiển quý nào dám gả con gái tới cả, huống chi là phủ Thái sư chứ?"

Tình huống của, ta biết.

Nguyên hậu cũng thuộc gia đình danh giá, khi người gả cho bệ vẫn còn là Thái tử, là trợ thủ tốt nhất để giúp Thái tử đăng cơ.

Nhưng khi Thái tử đăng cơ thành hoàng đế, trợ thủ này liền biến thành áp lực.

Sau này, khi Nguyên hậu qua đời, phụ thân và huynh đệ của người c h ế t trận, vẻn vẹn mấy năm sau, con trai mười sáu tuổi cũng thành tàn phế.

Tất cả mọi người đều biết, Đại hoàng tử sớm đã bị bệ hạ bỏ rồi.

Những năm này, đã làm mai không ít người cho Đại hoàng tử, nhưng cao không được, thấp chẳng xong, con gái nhà trâm anh thế phiệt không muốn đến, con gái nhà bình thường lại không xứng với thân phận của Đại hoàng tử.

Bệ hạ bỏ mặc không quan tâm, anh không có trưởng bối khác làm chủ cho, hôn sự của anh cứ thế bị bỏ mặc.

Hai đời trước, đến khi anh c h ế t, cũng chưa cưới vợ.

Đời này, phụ thân của ta vẫn chỉ yêu thương đứa con gái vợ lẽ kia, bị lòng tham che mắt, ông sẽ không bỏ qua bất kỳ một cơ hội nào để leo lên hoàng quyền.

Ta không muốn gả cho Lục hoàng tử, cũng không muốn gả cho Cửu hoàng tử.

Đại hoàng tử lại là lựa chọn tốt nhất.

Huống chi, anh là người nho nhã lễ độ biết chừng mực nhất mà ta từng gặp.

Nếu như nhất định phải gả một cái người trong hoàng thất mới có thể bước lên địa vị cao, sao ta không gả cho người trong sạch đáng yêu nhất chứ.

Ta nhờ quản gia giúp chuyển một câu đến cho Đại hoàng tử:

"Dao Quang không hề nói đùa, nếu điện hạ đồng ý đợi, người sẽ tận mắt thấy ngày đó, chỉ hi vọng ngày sau khi tôi mất sạch thanh danh, vạn người phỉ nhổ, điện hạ vẫn có thể nhớ hôm nay Cung Dao Quang tự xin được cưới.”

Đến sau này, bệ hạ ban hôn cho ta và Lục hoàng tử, ta biết muốn tránh cũng không thể tránh được, có lẽ ta sẽ phải giành đàn ông với Cung Thu Nguyệt.

Đầu tiên là Lục hoàng tử, rồi lại là Cửu hoàng tử.

Ta có ý tăng tốc tiến độ, hi vọng hết thảy có thể nhanh chóng kết thúc, hi vọng cuộc sống của ta có thể đi vào quỹ đạo, đến được độ cao ta mong, đi tới nơi xa ta muốn.

Một ngày trước khi Thái hậu đi lễ Phật, ta bảo Lưu Thúy tới phủ Đại hoàng tử truyền một câu: “Thanh danh Dao Quang đã suy bại đến tận đây, điện hạ còn nhớ ngày Cung Dao Quang xin điện hạ cưới không?”

Ta cho là ta sẽ phải chờ rất lâu, không ngờ hôm nay anh đã đến, còn bảo Lục hoàng tử xin lỗi ta trước mặt mọi người.

Ta cụp mắt che đi ý cười trong mắt.

"Điện hạ, người xót tôi thật à?"

Miệng anh bảo ta làm càn, nhưng lỗ tai lại đỏ lên.