Chương 17: Cửu Môn sơ định
Nhớ ngày đó, thế lực khác cùng Hắc Bối Lão Lục nảy sinh xung đột, gã đuổi theo đám người kia g·iết ròng rã một con đường, con mắt nháy cũng không nháy một lần. Bây giờ bởi vì gã đi theo bên cạnh Lạc Việt, dưới sự dạy dỗ từ lão đại, tính khí bớt phóng túng đi một chút, bất quá vẫn không phải là người mà đám côn đồ trước mặt này có thể tùy tiện nói lời châm chọc.
Chỉ có điều Tề Thiết Chủy thì không giống vậy, hắn nhăn nhăn nhó nhó, do dự mấy lần cuối cùng vẫn không dám c·ướp cho riêng mình một vị trí, nét mặt e ngại đi theo phía sau Hắc Bối Lão Lục. Tính cách của Hắc Bối Lão Lục và Tề Thiết Chủy là hai thái cực hoàn toàn khác nhau, một người chí dương chí cương, kẻ còn lại văn nhược ngại ngùng.
Thấy biểu hiện của người huynh đệ cùng nhau vào sinh ra tử mấy năm nay, Hắc Bối Lão Lục sửng sốt, khá lắm, mẹ nó tên Tiểu Bát này là nhựa cao su hay sao? Đến lúc này vẫn còn bám dính lấy mình? Những vị trí này đều là dựa vào bản lĩnh tinh thần của chính mình để đi c·ướp, loại thời điểm hiện tại, cho dù là Lạc Việt cũng chẳng thể nhúng tay quá nhiều, chỉ là lúc trên đường tới đây y từng nhắc nhở bọn hắn vài câu; sau này muốn đặt chắc gót chân tại thành Trường Sa, hôm nay ở phủ đệ Trương Khải Sơn phải có biểu hiện quyết đoán hơn người, nếu để tuột mất cơ hội, tương lai sẽ rất khó phát triển, Lạc Việt lại không thể lúc nào cũng kè kè bên cạnh bảo vệ cho bọn họ.
Hắc Bối Lão Lục nghe xong, y lời làm theo, nhưng Tề Thiết Chủy còn không có lá gan đó.
“Quên lão đại từng nói gì sao?” Hắc Bối Lão Lục mặt đen lên, trầm giọng nói.
“Thế nhưng…thế nhưng là tôi….”
Tề Thiết Chủy có vẻ hơi kh·iếp đảm, lắp ba lắp bắp không thốt nổi thành câu. Mọi người ở đây, nào có ai không phải trải qua biển máu rừng cốt để đặt chân lên địa vị như hiện tại, nhưng Tề Thiết Chủy liền một con gà đều chưa từng g·iết qua.
“Tiểu Bát, ngươi quên lúc trước ngươi nói như thế nào, mới được lão đại thu lưu hả? Nếu chuyện này ngươi cũng không làm được, trước đây lão đại liền không nên thu nhận ngươi, đã đến vị trí này, không phải ngươi nói ta nói lền dễ dàng từ bỏ, vì Lạc Gia, cũng đồng thời là vì chính chúng ta!”
Hắc Bối Lão Lục hiếm khi nào mở miệng nói lên những lời đạo lý như vậy, Tề Bát Tề Thiết Chủy lúc này mới cắn răng, đình chỉ bước chân tiếp tục đi theo Hắc Bối, trực tiếp ngồi xuống vị trí bên cạnh. Đôi mày hắn nhíu chặt lại, sắc mặt trắng bệch hơn bao giờ hết. Người bên ngoài còn chưa có nghị luận hắn, hắn đã tự mình khẩn trương muốn c·hết, nếu như có ai mở miệng nhắc tới chuyện này, có lẽ….
Không ngoài kỳ vọng, âm thanh giễu cợt vang lên từ đám người bên cạnh.
“Ha ha ha, thủ hạ của Lục Gia cũng xứng cùng Lục Gia ngồi một cái vị trí tương tự hay sao?”
“Cút xuống đi, tiểu bạch kiểm! Đây không phải là chỗ mà ngươi có thể khống chế được, nghe ta một lời khuyên, vẫn là để ta ngồi vị trí này thay ngươi”
“Cút ra, mất mặt xấu hổ, chiếc ghế này cũng là chỗ thằng nhãi con như ngươi có thể ngồi?”
“……”
Thiếu niên Tề Thiết Chủy cấp tốc nhắm mắt lại, hai tay đặt hai bên thành ghế không tự chủ run lên bần bật, lấy tính tình của hắn rốt cuộc vẫn không cách nào ngăn cản nổi những lời trào phúng từ phía đám người kia, khuôn mặt tái nhợt trước đó lập tức trở nên đỏ chót. Những kẻ khác thấy da mặt hắn mỏng như thế, ngôn ngữ mỉa mai không khỏi tăng nặng thêm mấy phần. Mà hai con ngươi Hắc Bối Lão Lục đỏ bừng lên, ánh mắt chiếu tới những thằng nhóc con trước đó còn không dám cùng hắn đối mặt, bất quá đám bọn chúng hết lần này tới lần khác lại chẳng có bất luận thái độ gì đối với gã, vẫn tiếp tục tập trung nhìn về phía Tề Thiết Chủy.
Tề Thiết Chủy đang nhanh chóng điều chỉnh trạng thái, trên thực tế, từ sau khi hắn đi theo Lạc Việt lăn lộn, thấy qua không ít những cuộc phân tranh đầy máu tươi, cũng đồng thời tự mình trải nghiệm cảnh tượng Hắc Bối Lão Lục một đường đạp thi cốt đi đến ngày hôm nay. Mặc dù đúng là hắn chưa từng nhấc lên đao bao giờ, nhưng kỳ thực nhiều khi mọi chuyện trong bàn khẩu đều do hắn bày mưu tính kế, coi như là một thành viên tham dự vào đó. Thời Xuân Thu hay Tam Quốc khi xưa đã vậy, mưu sĩ g·iết địch căn bản chẳng cần đến đao kiếm giáo mác, hơn nữa cách thức g·iết người căn bản so với thân phận đao khách của Hắc Bối Lão Lục muốn tàn nhẫn hơn nhiều.
Thêm nữa, Tề Thiết Chủy cũng nghĩ đến, nếu như trước kia không có Lạc Việt thu lưu chính mình, hiện tại hắn có lẽ đ·ã c·hết ở nơi xó xỉnh nào đó trong thành Trường Sa, không những không có địa vị danh tiếng, thậm chí xác còn chẳng ai chôn cất hộ, Tề gia mà bao nhiêu thế hệ tổ tiên gầy dựng lên cuối cùng triệt để tàn lụi dưới tay tên hậu bối là hắn.
Vì lão đại, vì Hắc Bối Lão Lục, vì mình, đồng thời cũng vì chính tương lai của Tề gia, hắn, nhất định phải sửa đổi một chút. Tề Thiết Chủy hít sâu một hơi, lần nữa mở ra đôi mắt, không nhìn những kẻ xung quanh đang mở miệng trào phúng kia, ổn định chính mình, như cũ an ổn ngồi ở vị trí hắn chọn. Đám người này cũng chỉ dám mở miệng trêu chọc mình hai ba câu mà thôi, nếu thật muốn ra tay động thủ, trước hết phải nhìn mặt mũi Hắc Bối Lão Lục và Lạc Việt cái đã.
“Được lắm, lại thêm một tên thư sinh mặt trắng cũng dám tới đây, loại người như mấy tên này cũng dám lăn lộ ở một nơi như thành Trường Sa hay sao?”
“Ai, thằng nào? Giải lão bản…..mẹ nó, ngươi có thể ngậm miệng được không, vị Giải lão bản không phải là người ngươi có thể động vào!”
“Vị gia gia này tới thành Trường Sa chưa đầy một năm, cùng hầu hết các ông chủ thế lực lớn có quan hệ mật thiết, thậm chí giao dịch của phủ Trương Quân Gia cũng tham dự vào trong đó, ngươi nói ngài ấy là thư sinh mặt trắng? Chọc tới y, toàn bộ các thế lực nơi đây đều sẽ tìm ngươi tính sổ sách!”
“Tên tiểu bạch kiểm này có lợi hại như vậy à?”
“…..”
Ngay sau đó, một vị thiếu niên thư sinh mặt trắng mặc một bộ vest Tây đồng màu, một thân một mình bước vào đại sảnh phòng khách phủ đệ của Trương Khải Sơn, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào trên người hắn. Giải Cửu ý cười đầy mặt chắp tay hướng về mọi người, ngữ điệu nhẹ nhàng nói: “Tiểu nhân Giải Cửu, tiếp nhận Quân Gia thư mời, đến đây tham dự tụ hội”
“Trời ạ! Thư mời của Quân Gia?”
“Đây vẫn là lần đầu tiên Quân Gia viết thư mời đúng không?”
“Làm gì đã có vị đại lão nào nhận được thư mời từ Quân Gia!”
Nghe xong lý do Giải Cửu nhắc đến, toàn bộ đám người có mặt trong đại sảnh nhất thời ngây ngẩn trong phút chốc. Phải biết ‘Thư mời’ ở đây có ý vị đặc biệt như thế nào, bởi vì ngoại trừ Lạc Việt, ngay cả hai nhà Hồng Hoắc cùng với Thủy Hoàng Tứ Gia cũng chẳng có vinh dự được thu lấy thư viết tay từ chính Trương Khải Sơn, thông qua binh sĩ truyền lời đến tham dự đã là cho bọn họ rất nhiều mặt mũi rồi.
Giải Cửu tới đây cũng không có cái vị trí có giá trên trời gì cả, chẳng thèm quan tâm, trực tiếp ngồi xuống chiếc ghế đặt cuối cùng. Điều này khiến cho đám tiểu đầu mục lưu manh phía trước bắt đầu cảm thấy có chút khó chịu. Loại thân phận như bọn hắn vậy mà lại ngồi chỗ bề trên với Giải Cửu Gia? Mặt mũi ở đâu ra vậy? Bọn hắn nào dám chứ! Lập tức thức thời nhao nhao đứng dậy nhường lại vị trí cho Giải Cửu.
“Khụ khụ, Giải lão bản, ngài ngồi chỗ này đi, mấy người chúng tôi ngồi chỗ nào kỳ thực cũng không quan trọng, hôm nay đến đây chủ yếu để nghe xem Trương Quân Gia sau này có tính toán gì với thành Trường Sa, hì hì..”
Giải Cửu lắc đầu cười nói: “Không cần đâu, chỗ này ngồi rất rốt, thân phận của tôi cùng các vị lão đại khác nhau, tôi an vị ở đây là được rồi”
“Chuyện này…” Mấy tên lưu manh nhất thời lộ vẻ xấu hổ, liếc nhìn lẫn nhau chẳng biết nên làm gì bây giờ.
Trông thấy phần lớn người đều đã đến đông đủ, Trương Khải Sơn cùng Trương phó quan đứng lên tiến tới đằng trước, nhìn bao quát toàn cảnh đại sảnh một lượt, rồi mới lên tiếng:
“Lần này gọi mọi người tới nhà làm khách, chủ yếu là muốn cùng chư vị thương lượng vài chuyện quan trọng. Qua một đoạn thời gian thăm dò, chúng tôi phát hiện tình huống thành Trường Sa trước đó hỗn loạn không chịu nổi, khiến cho dân chúng lầm than”
“Cho nên, vì cân nhắc tới Trường Sa, tôi quyết định chia nơi này thành 9 khu vực, tương ứng với chín cổng thành, đồng thời không gây trở ngại tới việc làm ăn của mọi người, cũng không q·uấy r·ối đến bách tính nội thành. Một vị trí tôi lấy, còn lại tám cái, mọi người thương lượng với nhau một chút, xem cụ thể từng khu do ai tới quản lý”.
Lời vừa kết thúc, toàn bộ đại ảnh lập tức yên tĩnh lại. Hiện tại thế lực bên trong thành Trường Sa không chỉ đơn giản có mỗi 9 cái như vậy, trừ đi những địa bàn đã tan rã rồi bị thu phục, còn lại tất cả lớn nhỏ vẫn còn hơn mấy chục cái. Nhưng Trương Khải Sơn đề ra kế hoạch muốn thống nhất, như vậy bọn họ phải riêng phần mình phân chia như thế nào mới phù hợp, không ăn thiệt thòi cũng không xảy ra t·ranh c·hấp với những người khác?
“Lão Lục ta nói trước, không ngại mất lòng nhau, bàn khẩu của ta bên kia, một chỗ cũng đừng ai có ý nghĩ động tới, dám động thủ thì cứ việc thủ qua một chút, xem mệnh của ngươi cứng hay đao của ta cứng hơn!”
Hắc Bối Lão Lục là người thứ nhất tỏ thái độ, hung tợn nhìn chằm chằm tất cả mọi người tại đây.