Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đạo Ma

Chương 42: Ngươi có hiểu lời ta nói?




Chương 42: Ngươi có hiểu lời ta nói?

Nhìn Lôi Minh vừa ăn vừa cà ràm, Mặc Trần có chút sốt ruột. Thời gian khi này đã gần giữa trưa mất rồi, lãng khách gì mà lại ngủ dai vậy chứ.

Nhưng chỉ thấy Hồng Liên hời hợt, vừa ăn vừa nói:

"Mặc Trần, ngươi lo cái gì! Ngươi có về sớm, bọn họ cũng không cảm ơn ngươi đâu. Chi bằng để bọn họ lo lắng một chút, cũng là bớt đi lòng oán hận trong ngươi. Hôm qua ngươi còn không vội, hôm nay đã vội rồi sao?"

Nghe được Hồng Liên nói thế, Mặc Trần có chút tư lự. Trầm ngâm hồi lâu, sau ngần ngừ thừa nhận:

"Thì ra tâm tư của ta, vốn đã bị Lôi ca nhìn thấu từ lâu, để ta thừa nhận phơi bày. Đúng là như vậy, ban đầu ta nghĩ để bọn họ lo lắng một chút, ta sẽ bớt đi oán giận. Nhưng mà, trải qua một đêm ta lại nghĩ, bọn họ dù sao cũng chỉ lấy gia sản của ta, chứ không phải tính mạng. Ngược lại, nếu như ta về muộn, biết đâu trong bọn họ sẽ có người ngã xuống. Như vậy, người thân của bọn họ sẽ đau lòng. Mà đối với ta sẽ áy náy, ta có còn xứng với lý tưởng trừ gian diệt ác sau này nữa không!"

Hồng Liên nghe được lời này, ý vị thâm trường, nàng không nói tiếp mà vẫn từ tốn ăn uống.

Mặc Trần thấy cảnh này, tuy rằng không thúc giục, nhưng trên mặt còn vương nét lo lắng khó yên.

"Được rồi, chúng ta lên đường đi thôi!"

Hai người xong xuôi bắt đầu lên đường, chẳng mấy chốc thôn làng đã hiện ra trước tầm mắt.

Nơi này thôn dã, bốn phía đồi núi. Cư dân ở đây đều là nhà tranh vách đất, tính sơ sơ được hơn trăm hộ.

Chỉ là trái với suy nghĩ của Mặc Trần, khi mà hắn tiến vào trong thôn, đã thấy cảnh tượng bất ngờ diễn ra.

Trước khoảng đất rộng, hơn trăm dân làng vây quanh. Dưới nền đất vẫn còn vương vãi nhiều giọt máu tươi.

Bất chợt, một người nhìn thấy bóng dáng Mạc Trần từ xa, lập tức hô lớn:

"Mọi người nhìn xem, cái tên ăn hại kia bây giờ mới chịu về kìa!"

Thấy hoàn cảnh hơi khác lạ, Mặc Trần khó hiểu mà nhìn..

"Hừ… Mặc Trần, có phải ngươi cố ý câu giờ hay không? Tại sao đi lâu như vậy?"



Tới khi một lão đầu bước ra trách hỏi, Mặc Trần mới vỡ lẽ. Thì ra, ngay từ sáng sớm đám thổ phỉ đã tới đây làm loạn.

Nhưng mà trời thương phù hộ, trước ấy may mắn làm sao, lại có một vị tu giả ngang qua, tiện tay giúp đỡ.

Trong khi Mặc Trần đang chịu cơn mưa oán trách, Hồng Liên lại nhìn về một nơi khác.

Trước cửa lan can nhà, một gã nam tử ngồi đó. Kẻ này tuổi tầm ba mươi, một thân trang phục đã cũ. Mái tóc của gã hơi xoăn, khuôn mặt bình đạm, Hồng Liên chú ý tới đôi tay của gã.

Lúc mà Hồng Liên đánh giá gã, kẻ này vô tình liếc tới Hồng Liên. Hai người nhìn nhau, một cảm giác cố hữu khó nói thành lời.

Hồng Liên nhìn người này có đôi mắt ánh lên một vẻ cô độc, cái nhìn kia hẳn đã từng trải qua những năm tháng khó khăn nhiều lắm.

Tu giả Nhị Liên sao? Hồng Liên nổi chút hứng thú. Còn đang chăm chú, Hồng Liên nghe được giọng một lão giả vang đến:

"Hừ… Mặc Trần, ở nơi này căn nhà của ngươi là tốt nhất. Đối với tất cả chúng ta, vị Hồng đại nhân kia là ân nhân cứu mạng. Vì thế trong thời gian ở đây, ngài ấy sẽ ở lại nhà của ngươi. Về phần bản thân, ngươi nên dọn ra ngoài mà ở, tránh cho ngài ấy phật ý!"

"Họ Hồng sao?" Hồng Liên lẩm bẩm, cái danh họ này…. Kí ức năm nào ngủ quên, lại dần hiện ra trong tâm trí.

"Hừm…. Không cần đâu, ta thấy vị công tử mới đến đây còn mạnh hơn ta một ít. Thế gian luận thực lực, một căn nhà tốt như vậy, hãy cứ để họ dùng đi!"

Mặc Trần còn chưa biết thế nào, một âm thanh nơi đằng sau vang lên. Gã đứng lên, trong ánh mắt của mọi người, chậm rãi đi tới trước Hồng Liên, nói:

"Tại hạ tự là Hồng Tuyên, không biết danh tự đạo huynh tên gì?"

Hồng Liên ngẩng đầu đáp lời:

"Ta họ Lôi, đạo danh Lôi Minh. Một lãng khách đi qua nơi này mà thôi, ngươi không cần để tâm!"

Hồng Liên mỉm cười trước cái nhìn nghiêm nghị của gã.

Lão trưởng làng họ Phàn thấy Hồng Tuyên coi trọng người mới đến như vậy. Nhận ra kẻ này do Mặc Trần dẫn về, liền không tiếp tục trách hỏi nữa. Lão cười hòa nhã đáp:

"Hồng đại nhân, người là anh hùng trong lòng chúng tôi, xứng đáng nhận được tôn kính, còn vì này….!"



"Người này còn mạnh hơn ta nhiều lắm, nếu ông muốn c·hết sớm thì cứ việc, ta sẽ không ngăn cản!"

Hồng Tuyên lắc đầu, gã quay người bước về phía căn nhà nơi xa, miệng đáp:

"Hừ…. Với lãng khách chúng ta, làm gì có khái niệm nhà. Tất cả, chỉ là một nơi dừng chân tạm bợ mà thôi!"

Nghe được lời này, thần sắc lão giả tái nhợt. Gã ta nói đúng, không nên trêu trọc kẻ mạnh. Vừa giải quyết được đám thổ phỉ, lại trêu tới một đầu mãnh hổ cường đại, thế coi như xong. Nghĩ đoạn, lão không ngăn cản nữa, ngoan ngoãn lùi về sau mấy bước.

"Hừ…!"

Hồng Liên nhìn lại, cũng không có ngăn cản động tác của Hồng Tuyên, coi như đồng ý với gã.

Thậm chí, nàng còn có một ít ý vị với gã. Kẻ này xuất thân danh môn, bị nàng đến sau c·ướp mất chỗ lại không mở lời uy hiế.p.

Xem ra, tên này rất biết đối nhân xử thế, hoặc là trên người có cố sự...

Trời dần về khuya, Hồng Liên ngồi trước lan can. Căn nhà của Mặc Trần, quả thật có vị trí khá tốt. Nơi ở sạch sẽ, phòng ốc rộng rãi, quả là chỗ tốt nơi thôn dã.

"Ánh trăng đêm nay đẹp hơn đêm qua một chút, chỉ là…!"

Hồng Liên vừa lẩm bẩm, nàng liếc tới nơi sau. Mặc Trần mang một khay trà đi tới, gã rót cho nàng một chén nhỏ.

Hương trà dịu nhẹ bay lên, quanh quẩn theo gió. Hồng Liên cầm lấy tách nhỏ, khẽ đưa lên ngửi qua một cái, miệng hỏi:

"Mặc Trần, ngươi thấy chuyện hôm nay thế nào?"

Mặc Trần biết Lôi Minh hỏi chuyện gì, cũng tự rót cho mình một ly, gã vui vẻ đáp:

"Ta đương nhiên vui mừng khi có người kịp thời tới giúp, nếu không có người nọ, thật chẳng biết chúng ta có về kịp hay không….!"



Hồng Liên nhắm mắt thưởng trà, nàng bình thản đáp:

"Hừm… Sao ngươi không nói thật lòng mình, rằng ngươi rất là thất vọng, càng là giận ta thật nhiều. Nếu ngươi về kịp, người bọn họ hôm nay cảm tạ sẽ là ngươi. Tự nhiên bị chiếm mất vinh quang, lòng tốt còn bị hiểu nhầm, cảm giác này thật không mấy dễ chịu?"

"Ha ha…. Lôi ca, đúng là không giấu được huynh điều gì!"

Mặc Trần thành thật thừa nhận, gã hớp ngụm trà rồi lại nhìn áng mây trôi trôi trên cao. Khuôn mặt gã bình đạm, chỉ là đôi mắt kia lao xao đượm buồn….

"Trên đời này phàm vạn vật dựng lên thì khó, phá đi thì dễ, cây lớn thì lâu, chặt đi thì nhanh. Con người cũng vậy, làm tốt rất khó mà làm ác lại rất dễ, ngươi có biết vì sao không?"

Nói xong, Hồng Liên lại tự trả lời:

"Tham lam, đố kị, danh lợi, sắc đẹp, tiền tài, sức mạnh. Đây đều là thứ người đời mòn mỏi truy cầu, vì nó mà vong mạng nhiều vô kể. Lại có nhiều kẻ có được, nhưng chỉ là nô nệ của nó, bị dục vọng bản thân nhấn chìm mà thôi. Chờ khi ngươi ngộ ra được, ngươi mới hiểu truy cầu dục vọng mà không bị dục vọng chi phối, khó tới chừng nào!"

Hồng Liên vừa cảm thán nói xong, lại hơi lắc lắc đầu. Nói những thứ này với một tên nhóc, có vẻ hơi thừa thãi quá rồi.

Hiểu sao? Ha ha... Cho dù là tiên giả tại thiên, ai không vì những cái thứ kia mà truy cầu chứ. Nhưng hiểu được điều này, lại có bao nhiêu kẻ đây?

Hồng Liên uống xong hớp trà cuối, nàng đứng dậy định rảo bước đi vào. Bất ngờ Mặc Trần quay người hỏi một câu:

"Lôi ca, người thấy vị Hồng đại nhân kia liệu có phải là một người tốt?"

Hồng Liên được hỏi, nàng cau có đáp:

"Hừ… tốt hay xấu, trong tâm mỗi người đều có một thiết lập khác nhau. Ngươi coi là tốt, kẻ khác lại nghĩ xấu. Vốn dĩ người ngoài cuộc sẽ không bao giờ thấu hiểu hết được. Gã kia đối với ta mà nói, đó là một kẻ đáng ghét!"

Nói rồi Hồng Liên đi thẳng vào trong, để mặc Mặc Trần ngơ ngác ở đó.

"Ha ha…. Thì ra Lôi ca cũng giống như ta thôi, bị người khác c·ướp đi hào quang anh hùng, nên ghét cũng không lạ. Thảo nào, huynh ấy lại không chịu nhường nơi này cho người ta!"

Hồng Liên đi được một đoạn, nghe thấy lẩm bẩm của Mặc Trần, khóe miệng hơi cười.

Mặc Trần à, ngươi còn ngây thơ lắm!

Thế giới cường giả vi tôn, kẻ có thực lực sẽ được muôn người sợ hãi kính nể. Chỉ cần có đủ thực lực, không có gì là không thể làm.

"Hừ…. Hồng Tuyên dù có là anh hùng trong mắt bao người, đứng trước kẻ mạnh, gã cũng chẳng là gì. Trong thế giới này, ngươi là anh hùng hay ác nhân không quan trọng, có thực lực mới là quan trọng nhất!"