Chương 35: Nghịch thiên cải mệnh hỏi ý ai?
Long Diệt bất giác hô lớn, giờ khắc này bọn họ mới nhận ra tình cảnh.
Thứ lôi kiếp này với cảnh giới bọn họ không hề hiếm lạ. Trên đời này, không chỉ tiên giả mới độ thiên kiếp địa tai.
Ngay cả tiên khí, tiên phù hay tiên đan, phàm là vật vượt qua ngưỡng giới hạn quy tắc, khi sinh ra đều sẽ có kiếp vấn giáng xuống.
Huỳnh Lôi Song Tuyệt, lôi kiếp này uy lực lớn hơn khi nãy, một đạo có thể diệt sát tu giả Tứ Liên cao giai.
Đạo này đánh xuống, vang lên mấy tiếng uỳnh uỳnh thật lớn. Cả đại trận dung chuyển dữ dội, như lung lay sắp sụp.
Bầu trời chia hai nửa, từng làn vân vụ sáng tinh không. Bên dưới hồng quang trải dài, như vầng thái dương giữa ban trưa...
Hai luồng lôi kiếp đánh xuống Tạo Hóa Nguyên Môn trận, âm thanh rền rã vang thấu trời xanh. Thế công hai đạo không giảm, xuyên qua pháp trận đánh vào khiên thuẫn.
Lần này một tiếng rắc lớn vang lên, khiên thuẫn của Đại Ngưu b·ị đ·ánh lõm xuống. Vài vết nứt vỡ hiện ra thật lớn, mau chóng khuếch tán, thế rồi vỡ tan rơi xuống muôn mảnh.
Uỳnh một tiếng lớn, kinh thiên động địa. Bốn người ở trong bị trấn bay, thảng thốt hốt hoảng.
Đại Ngưu phụt ra một ngụm máu, sắc mặt gã tím tái. Số linh nguyên trong người đã giảm xuống chỉ còn hai phần, trôi đi nhanh chóng.
"Khốn kiếp, tại sao lại có lôi kiếp? Hơn nữa vì sao lại nhằm chúng ta mà đánh…?"
Tức giận, Long Diệt chửi ầm cả lên, mặc cho huyết khí nhộn nhạo trong người.
Xong, bốn người giờ này mới ngu ngốc phát hiện, Hồng Liên không thấy nơi đây, nàng ta đã chạy được một đoạn xa.
Tới lúc này có đần cũng nhận ra, cả đám đã bị nàng ta hố rồi. Lừa vào pháp trận, đưa tai kiếp xuống đánh, sau đó thừa cơ bỏ trốn.
Bị Văn Nhã lừa tới đây làm chuột bạch thì chớ, đã thế lại bị con ả Hồng Liên ám toán. Cả đám tức nghiến răng kèn kẹt, đầu b·ốc k·hói trắng.
"Mau bắt nàng ta lại, bằng không chúng ta c·hết hết cả đám…!"
Giờ khắc này, mấy cái thắc mắc cũng phải gạt đi, ra khỏi đây rồi tính!
Phàm Dật hét lớn, thân hình gã lao v·út đi. Ba người còn lại, ý định lao đến chặn đường đi của Hồng Liên.
Nhưng mà, đúng vào lúc này, thiên không lại xuất hiện một ánh chớp.
Chỉ thấy vân vụ cuốn lớn, mở ra một vòng xoáy khổng lồ. Từ ánh quang nơi miệng vân vụ thoát ra, một con thú nhỏ từ từ hiện thân….
Con thú này chỉ cao ba thước, thân thể nhân hình. Cái đầu của nó như một con báo lớn, đôi tai vuốt nhọn, lông tơ trắng muốt. Cặp mắt to tròn, sắc xanh lam lạnh buốt.
Đại Ngưu nhìn thấy con hung thú này, trong lòng c·hết tâm một ít. Mẹ nó khốn kiếp, tai kiếp này thế nào mà lại triệu hồi được một con hung vật thế kia.
Mao, yêu thú cấp 5 trung giai, thực lực tương đương với tu giả Ngũ Liên cao giai. Bọn họ cao nhất chỉ là Tứ Liên trung giai, cho dù hợp công lấy bốn thủ một, cũng chỉ có c·hết chứ không sống nổi.
Nơi xa Văn Nhã rùng mình một cái, biết là đại sự không thể nhúng chàm, nàng lặng lẽ chuồn đi. Giờ khắc này đối với nàng, tính mạng bản thân là quan trọng, còn Hồng Liên thì kệ cha nàng ta.
Hồng Liên có gan chơi lớn, còn nàng thì không. Chơi thế này thì tự chơi một mình đi....
Trong pháp trận, Hồng Liên vừa bị Long Dật chặn đường, thấy con hung vật này xuất thế, khục khặc cười rằng:
"Thế nào? Đây chính là cái giá phải trả cho việc đám sâu bọ các ngươi cả gan phá hỏng tiền đồ của ta. Ha ha ha…. Giờ này dù có cho dừng pháp trận, cũng đã quá muộn rồi, hahaha…!"
Phàm Dật nghiến răng kèn kẹt, hai mắt nổi đầy tia máu. Hồng Liên nói đúng, giờ có bắt được nàng thì đã muộn quá rồi. Thế là gã kệ tiên sư Hồng Liên, quay người mà bỏ chạy!
Sự tình diễn ra quá nhanh, mỗi người trong thoáng chốc đã cấp tốc đưa ra quyết định. Nhưng vào lúc này, một tiếng ngoao thật lớn vang lên thanh âm, thét tới chói tai.
Mao bên trên nhìn xuống đại trận, con ngươi lạnh tanh. Trước đó bởi vì bị thủ đoạn đồng loại ám toán, vô tình dịch chuyển tới đây, hỏng đi kế hoạch của nó.
Khi này mắt thấy đám nhân loại đáng ghét, nó chẳng thèm mở lời, lập tức vung tay.
Từ chính giữa hai bàn tay, một quả cầu lục sắc cấp tốc hội tụ. Linh khí xung quanh hơn trăm trượng như có hấp lực, ào ào cuộn tới nơi tay Mao.
Thế rồi không chút do dự, nhằm bên dưới đánh xuống.
Quả cầu lục quang phóng xuống, nơi nó đi qua để lại một dải tàn ảnh hoa lệ. Thế công sắc bén, như một mũi thương đâm vào đại trận.
Tạo Hóa Nguyên Môn Trận này kiến tạo không tốt, sơ sài cực điểm. Khi nãy chịu qua hai kích, vốn đã sắp sập.
Khi này uỳnh vang một tiếng thật lớn, kinh vọng bốn phương, khí thế xung thiên. Đại trận chịu sao thấu nổi, ầm ầm sụp đổ. Kình lực tỏa ra, bốn ngọn trụ đài bị chấn nát, tan thành bụi cám.
Từng phiến đá lớn bị thổi nát, ầm vang rơi xuống. Sóng lực đánh tan thành bụi cám, tỏa ra bốn phương.
Thanh thế cực lớn, mạnh tới kinh hồn. Đại Ngưu chửi to một tiếng, ba người nhao nhao lấy ra pháp khí, ra sức phòng ngự.
Chỉ có Phàm Dật một mình chạy xa, nhưng mà chưa rời khỏi đại trận đã gặp cảnh này.
Nhìn quả cầu không nhanh không chậm nơi xa sắp rơi xuống đại địa. Đã không kịp quay lại chỗ đám người Đại Ngưu, biết rằng lành ít dữ nhiều. Gã ngửa đầu hét lớn, không cam tâm…
Lục ảnh quang cầu đánh sập đại trận, một đường rơi thẳng xuống dưới. Tới khi chạm đất, một t·iếng n·ổ kinh thiên động địa phát ra.
Một quả cầu lục sắc hiện ra khổng lồ, bao trùm phạm vi hơn dặm hiện ra. Vụ nổ cực kì lớn, kình khí chớp nhoáng, phá tan phạm vi mấy dặm.
Hồng Liên chỉ là Tam Liên trung giai, kiêu ngạo đứng trong trung tâm v·ụ n·ổ, đã không hề thủ thế, nàng lại mỉm cười khúc khích.
"Đã đủ thú vị chưa… ha ha ha!"
Tiếng cười của nàng dần tắt, cả thân hình cũng tan thành bột mịn, tiêu tán nơi thiên địa.
Phiêu phù trên cao, Mao thấy một cảnh này, nó nhếch miệng cười khẩy, bao nhiêu bực dọc tạm thời vơi đi.
Thần trí dần hồi tỉnh, bình tĩnh trở lại, Mao chau mày, ban nãy có hơi khó hiểu, cảm xúc tức giận mãnh liệt này...
Nó ngó nghiêng bốn phía, nhận ra nơi này không rõ địa hình, không nên ở lâu.
Thôi, tạm thời cứ tìm một kẻ sưu hồn xem thử, rõ ràng hoàn cảnh sẽ dễ dàng hoạt động hơn. Vừa hay có một tên tu giả nhân loại mới rời khỏi đây, đuổi theo hẳn là kịp.
Nghĩ xong, một vòng ánh sáng lục ảnh bao trùm thân thể Mao. Nó nhằm hướng Văn Nhã vừa đi, nhanh chóng đuổi theo.
Trên thế gian này, hung thú cấp 3 dần mở ra linh trí, tiến tới cấp 5 đã không kém gì trí tuệ nhân loại đồng giai. Vượt qua cấp 6, đây đã là cảnh giới tương đương với tiên giả.
Ban đầu tai kiếp vốn là nhằm vào pháp trận mà diệt, phàm những kẻ bên trong, bất luận phải c·hết.
Đám người Đại Ngưu đứng ở gần tâm trận, chẳng qua chỉ là dính phải vạ lây mà thôi. Hồng Liên vốn đã biết trước một kết quả này từ lâu, thế nên nàng mới nhanh lùi ra xa.
Sau khi triệu hồi ra Mao, pháp trận bị hủy diệt, tai kiếp lúc này đã dừng.
Đại trấn đông đúc hoa lệ khi nào, giờ khắc này chỉ còn là tàn tích. Từng cơn gió hiu hiu thổi qua, mang chiếc lá bay về nơi xa...
Cách nơi đây khá xa, dưới động ngầm, một gã nam tử ngồi đó. Người này không phải ai khác, chính là Lôi Minh. Nhưng gã đã bị Hồng Liên đoạt xá, cái gọi Lôi Minh vốn đã không còn tồn tại nữa rồi.
Hồng Liên phụt ra một ngụm máu nhỏ, thần sắc nhợt nhạt. Một tia hồn phách trên thân xác bản thể vừa c·hết đi, lập tức tiêu tán.
Nàng mất đi một sợi hồn phách, chịu phải phản phệ, lúc này b·ị t·hương không nhẹ.
Còn may trước đó lấy được Hồn Linh Phiêu Giáp, phòng ngự linh hồn. Có thứ này gia trì, mới không bị ảnh hưởng quá nghiêm trọng.
Trong hai tháng trời, mất đi hơn ba tia hồn phách, thiếu chút nữa đã thành người điên thật rồi.
"Không sao, không sao. Cái quan tròng từ nay trở đi, ta không cần phải trốn tránh bọn chúng nữa, hé hé!"
Hồng Liên không cảm thấy lỗ, ngược lại lời lãi rất lớn. Nàng giơ tay gãi cằm sột soạt, thân thể nam nhân này một vài chỗ khó mà thích ứng kịp.
Bỏ qua chuyện đó, nàng rơi vào trầm tư, ánh mắt lạnh thấu.. Từ tình huống hôm nay thì thấy, sau này muốn diễn hóa ra một thân xác mới khá khó.
Đại trận Thiên Địa Thai Ma động tĩnh quá lớn, cảnh giới của nàng bây giờ khó lòng chế ngự. Nhất là lại ở nơi Á Vực này, tu giả cực kì tru diệt ma đạo.
Còn nay, ngoài trừ phương pháp đó ra, vẫn còn nhiều cách khác. Nghịch thiên là một con đường hung hiểm gian nan, nhưng không phải vô phương.
Có một vài loại thiên tài địa bảo, hoàn toàn có thể hỗ trợ, diễn hóa thành một thân thể mới. Hoặc có thể dùng tài liệu tế luyện ra một cỗ khôi lỗi, tuy không tốt lắm nhưng có thể loại bỏ được nhược điểm của đoạt xá thông thường.
Đoạt xá khôi lỗi không bị cơ thể mới bài xích, chu cấp đủ tài nguyên đặc thù, cảnh giới sẽ tăng tiến tự nhiên thôi.
"Xem ra, kiếp này không thể đi giống con đường kiếp trước được nữa. Ta nên có vài phương án dự phòng thì hơn...!"
Nghĩ tới đây, Hồng Liên đứng dậy rời đi. Lần này có chút thu hoạch, càng nhiều thú vị. Lần sau không biết là, còn những gì đang chờ trước mắt đây.
Khóe miệng Hồng Liên mỉm cười, bóng dáng cô độc bước đi trong màn đêm….
Trên thành trấn, một canh giờ vừa trôi qua. Thiên khung, biển mây đen vẫn chưa tan hết, phía dưới gió hắt hiu thổi.
Nơi từng là thành trấn rộng lớn, lúc này chỉ còn là một cái miệng hố rộng lớn. Hoang sơ tan tác, tìm không nổi một viên gạch đá.
Từ trong tro bụi phóng ra hai thân ảnh, dáng vẻ đầy chật vật.
Một người cao to vạm vỡ, đúng là Đại Ngưu. Thân thể gã trầy trật, một bên cánh tay đã mất. Cánh tay còn lại của gã đang tóm lấy một người, giờ này chỉ còn cái xác không hồn.
Để bảo toàn tính mạng của mình, ngay lúc nguy nan gã đã lấy hai tên đồng bọn ra che chắn. May mắn sao con hung thú kia đang thụ thương, dưới tình huống bình thường, gã chắc chắn phải c·hết không nghi ngờ.
Giờ khắc này không nghĩ ngợi nhiều, gã xoay người vội vã rời đi.
Hồng Liên tuy rằng thân tử đạo tiêu, Mao cũng rời đi. Nhưng mà biết đâu con ả Văn Nhã có thể quay lại thì sao, đám người cứu viện còn chưa tới, có mất não mới dám ở lại.
Hai người vừa đi không lâu, trên cao chợt xuất hiện mấy tia sét lớn, rạch phá khung trời.
Vân vụ không những tan đi, lại còn đang nhanh chóng hội tụ cấp tốc, thật lạ lắm thay.
Chẳng qua nếu Hồng Liên có mặt ở đây, sẽ nhận ra ngay, đây là tai kiếp bắt đầu buông xuống lần nữa.
Chỉ khác, lần này mục tiêu không phải Thiên Địa Thai Ma đại trận, mà là bên dưới nền đất.
Vừa nói xong, trăm đạo lôi vũ đã vọt thẳng xuống, liên tục chấn cho mặt đất vỡ nát, để lộ một cái hố to trăm trượng.
Từ dưới hố sâu le nói tinh quang, dần hiện ra một vòng pháp trận bảo hộ. Nhìn từ trên xuống, thật khiến người ta thảng thốt.
Không ngờ, bên dưới trấn này lại có một tòa cung điện nguy nga tới như vậy.!
….