Chương 15: Tâm đã nhập ma, chớ hỏi chính tà!
Đường núi gập ghềnh khó đi, Hồng Liên lại lê đôi chân trần trắng ngần lên từng mảng đất đá. Cảnh này đối với đứa bé tên gọi Long Nhi vốn không có gì khác thường, nhưng với lão lại là vui vẻ trong lòng.
Thiếu nữ bình thường như vậy nhất định là sẽ đau chân, tối nay lão sẽ lại có cớ tới hỏi thăm rồi, ha ha!
Ba người đi hơn canh giờ, chốc chốc Hồng Liên lại lộ nét mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một chút. Qua ba bốn lần như vậy, Long Nhi tỏ vẻ khó chịu. Chỉ có Tráng Trí là ý cười càng đậm hơn, ngoài mặt gã chỉ tay nói:
"Hoàng cô nương, thôn làng cách nơi này không còn xa nữa rồi. Chúng ta cũng nên đi thôi, trời đêm nơi này dã thú rất nhiều…!"
Trời dần ngả tối, khung cảnh mờ ảo, tầm nhìn dần thu hẹp, chỉ thấy mờ mịt. Hồng Liên liếc về nơi xa, cách đó hơn dặm, bóng dáng một ngôi làng dần hiện nơi tầm mắt.
Nhà tranh vách đất, mái phủ rơm rạ, một số nơi còn có khói trắng bốc lên. Nhìn thôn làng tiêu điều này, ước chừng chỉ vài trăm hộ.
Ba người đến nơi đã là trời tối, ngoài xa ánh trăng lấp ló ẩn hiện trong màn sương…
"Hoàng cô nương, trước hết người cứ ở tạm nơi này một đêm. Sáng mai ta sẽ nhờ người đến, xem có thể giúp được gì hay không…"
"Đa tạ đại thúc chiếu cố!"
Phân phó xong xuôi, Tráng Trí nhìn đứa bé bên cạnh nói tiếp:
"Giờ ngươi tiện đường đi theo ta, đến chỗ đại phu cuối thôn bốc thuốc. Hoàng cô nương đi lại cả buổi, bàn chân e là đã sưng tấy cả rồi!"
Nói đoạn gã vươn tay ra tóm lấy đứa bé, không để tên nhóc nói thêm lời nào, hai người đi thẳng ra ngoài.
Trên đường, đứa bé không nhìn được mà thắc mắc hỏi:
"Thúc thúc, tại sao người lại đưa tỷ tỷ đó về đây. Người cũng biết làm như vậy, khác nào đưa thỏ vào hang cọp…."
Tráng Trí hừ lạnh, gã liếc đứa bé một cái, miệng lẩm bẩm tự nói:
"Ngươi trẻ con thì biết gì? Nàng ta thân gái một mình nơi rừng núi hoang vu, không làm mồi cho sói thì cũng là cọp. Đưa nàng ta về đây, với tư sắc ấy nhất định sẽ được bề trên để mắt. Khi ấy làng ta có công, mà nàng ta cũng có ơn, chả phải quá tốt hay sao… "
Nói rồi gã tức giận vỗ đầu tên nhóc một cái, mở lời căn dặn:
"Hừ…. Việc này tới đây thôi, ngươi đi về đi, chớ nói lung tung!"
Long Nhi thấy ánh mắt sắc lạnh của gã, vô thức dạ vâng một tiếng rồi chạy đi.
Tráng Trí không vội quay về nơi ở, gã nheo đôi mắt híp, cười khan vài tiếng, thân hình lẫn trong màn đêm u tối….
Lại nói về Hồng Liên, nàng được ở nhà nhà một vị thúc lão, tuổi ngoài bảy mươi. Sau khi hai người chào nhau, kể lại đầu đuôi sự tình, thúc lão cảm khái nói:
"Cô nương thật đúng là mệnh khổ, vừa thoát khỏi đám sơn tặc đã lại rơi vào hang sói…"
Hồng Liên ngây thơ hỏi:
"Thúc lão, người nói vậy là sao, tiểu nữ không hiểu….!"
Quả thật Hồng Liên chưa hiểu ý này, nhưng không hề quan tâm cho lắm. Nàng tới nơi đây hòng tìm một bảo vật.
Kiếp trước khi còn ở Thất Liên, nàng có giao du với một tiên giả khác, tên gọi Tô Mạt Nhược.
Nàng ta xuất thân vùng núi Nam Phương, tu vi Thất Liên độ qua một kiếp. Xét về chiến lực, Tô Mạt Nhược còn cao hơn nàng một bậc.
Không chỉ pháp môn thâm bất khả trắc, pháp bảo cũng rất đặc sắc. Trong đó có một món đồ, rất thích hợp cho nàng lúc này sử dụng!
Trong một lần đàm đạo dò hỏi, Tô Mạt Nhược từng kể, đây là bảo vật gia truyền, tổ tiên lánh đời để lại.
Sau khi trùng sinh, Hồng Liên tính toán rất kỹ. Một số thiên kiêu cùng thời với nàng, hiện tại vẫn còn chưa phát triển, đủ lông đủ cánh.
Hồng Liên biết trước tương lai, cơ hội hôi của này làm sao có thể bỏ qua chứ!
Ưu điểm của trùng sinh, đâu chỉ có mỗi kinh nghiệm, những cơ duyên chưa người khai phá này, là một phần trợ giúp to lớn.
Hồng Liên cũng biết, nàng ở tầng thực lực nào thì chỉ có thể lấy được cơ duyên ở dạng đó.
Có rất nhiều cơ duyên lớn hơn, nhưng thực lực và khoảng cách hiện thời không đủ, nếu cứ cố ngược lại sẽ trở thành dâng khoai cho người đến lấy.
Sau khi rời khỏi môn phái, nơi gần nhất Hồng Liên muốn đi lại khá gần với xuất thân của Tô Mạt Nhược. Thế là nàng quyết định tới đây, hòng tìm người xưa hớt lấy bí bảo.
Kiếp trước nơi này nàng không mấy chú ý, thế nên hiện thời tới đây, nàng cũng đâu có biết sự tình gì đang phát sinh. Hồng Liên chỉ có thể giương đôi mắt to tròn long lanh, nhìn thúc lão lắc đầu.
Thúc lão nghe được câu hỏi của Hồng Liên, cười khổ mà thuật lại đầu đuôi.
Thì ra nơi này vốn dĩ là làng Thanh Miểu, cư thôn an ổn ngàn hộ. Nhưng mà gần đây không lâu, khu vực ngoài thôn vài chục dặm đồn đoán có mỏ khoáng thạch.
Thế là các thôn phu trai tráng đều bị quản sự trong trấn điều tới đó khai thác, không một ai dám phản kháng. Bọn họ đều là thủ hạ của Lôi Minh trấn chủ, thực lực rất mạnh.
Phàm nhân so với tu giả, đúng là châu chấu đá xe, chỉ có thể ngoan ngoãn phục tùng!
Chẳng qua nếu vậy cũng là điều bình thường, thế nhưng kẻ quản lý khu mỏ là một tay đại ác khét tiếng.
Thôn dân trong làng liên tục bị khổ sai, làm việc mà không có lương bổng. Thử hỏi, người trong thôn làng này, sống thế nào được chứ…
"Thì ra còn cơ chuyện này, xem chừng việc kiếm món pháp bảo kia có chút khó khăn…" Hồng Liên ngẫm trong lòng, ngoài mặt lại cười nói:
"Thúc lão đang sợ ta vừa đến đây đã rơi vào tay họ sao…."
"Khụ… Khụ…. Đúng như vậy. Cô nương trẻ đẹp, tuổi xuân son sắc, lại không có thực lực. Sống ở thế giới này, khác nào là đồ chơi cho bọn họ chứ…!"
Hồng Liên liếc nhìn lão bà, ý vị lạnh nhạt. Nàng nhìn qua khung cửa, thấy được ánh trăng sáng, khóe miệng cười đáp:
"Thúc lão, thế giới này chẳng phải luôn vận hành như vậy hay sao? Phàm là kẻ yếu đều sẽ bị kẻ mạnh bức ép, đâu chỉ nữ nhân mới chịu thiệt!"
Nói xong, nàng cười nhạt, quay lại nhìn thúc lão nói tiếp:
"Nhưng mà chẳng phải như vậy cũng tốt sao. Ở trong thế giới này tồn tại, nữ nhân muốn vươn lên mà không có thực lực thì phải có sắc đẹp. Không có sắc đẹp, đến tư cách để người ta trêu đùa cũng không có nữa là. Còn ta, ít nhất sau này sẽ không cần lo về miếng cơm manh áo, sống nay c·hết mai như các người!"
Nữ nhân đẹp có thể không phải là phần thưởng cho người thành công, nhưng phải thành công mới nuôi nổi cái đẹp, mấy ai nghèo mà có hồng nhan theo bên cạnh chứ!
Nghe được lời này, thúc lão hơi ngẩn người. Cô gái này thật hiểu chuyện, càng thích nghi rất nhanh.
Đúng là không biết người thì không nên lo chuyện bao đồng, hồi lâu thúc lão gật gù đáp:
"Có lẽ như cô nương nói vậy, sống trong thế giới loạn lạc, tìm được người cho mình có nơi nương tựa đã là tốt rồi."
Nữ nhân này xem chừng không phải người cam chịu, thúc lão không bàn thêm nữa, chỉ nói:
"Cô nương tới đây cũng đã mệt nhọc, chi bằng tắm rửa một hồi. Sau đó chờ Long Nhi lấy thuốc quay về, vừa kịp nghỉ ngơi…."
"Đa tạ, đã làm phiền hai người, vậy tiểu nữ xin phép…!"
Hồng Liên giữ lễ, lời qua tiếng lại mấy câu, sau mới ra khỏi căn nhà.
Bên ngoài ánh trăng le lói, khuất sau rặng mây, khuôn viên trăm thước không một bóng người. Cỏ cây rì rào tiếng lá, đàn dế cất tiếng ca vang.
Hồng Liên bước tới gần giếng nước, miệng khẽ mỉm cười, mắt lóe hàn mang.
Trong bóng tối bất chợt một bóng đen vụt tới, bàn tay gã che lấy miệng nàng, không cho lời nói phát ra thành tiếng.
Động tác của gã thật là mau lẹ, thân thủ người thường khó bằng.
Thế nhưng gã vạn phần không ngờ đến, động tác của nữ nhân này còn nhanh hơn gã.
Chỉ thấy qua hai động tác, tình thế đã đảo ngược. Bàn tay ngọc của Hồng Liên che tới miệng gã, không để âm thanh phát ra.
Cùng lúc một tiếng hự nhẹ nơi cổ họng gã phát ra, đôi mắt gã lấp lánh dưới ánh trăng. Con ngươi trợn ngược, như không tin vào những gì trước mắt.
Gã nhìn đôi mắt người đối diện, lạnh tanh vô hồn. Bàn tay nàng như gọng kìm sắt, bóp vỡ cả miệng gã, xương cốt nứt vụn.
Hai mắt gã rơm rớm nước mắt, ánh lên một tia cầu xin, miệng đau không thốt ra lời.
Thế nhưng lại chỉ thấy người trước mặt chậm rãi giơ tay còn lại, đặt nhẹ l·ên đ·ỉnh đầu.
Một cỗ hấp lực khổng lồ ập vào não hải của gã, giống như có một bàn tay liên tục khuấy đảo bên trong đầu gã.
Gã đau tới mức thất khiếu chảy máu, cổ họng phát ra mấy tiếng nhỏ, cả người liên tục co giật.
Đau đớn này khiến cho cơ mặt gã vặn vẹo, tay chân liên tục quẫy đạp. Mãi tới hồi lâu sau, động tác mới dần chậm lại, từ từ không còn vọng động.
Hồng Liên một tay bóp nơi miệng gã, hai mắt híp lại. Nàng vừa thi triển thủ đoạn sưu hồn kiểm phách, lục tìm trí nhớ.
"Thì ra là vậy, hà…!"
…