Chương 13: Khôn sống mống chết!
Hồng Liên lịm một mạch tới hai ngày sau mới tỉnh, khóe mắt vừa giật giật nàng đã bật dậy khỏi chỗ nằm.
Nhìn quanh bốn phía hồi lâu, xác nhận mọi thứ nguyên vẹn như cũ, Hồng Liên mới thở phào một hơi.
"Văn Nhã, con nhóc c·hết tiệt này ranh ma quá. Nhưng thật may, tính đa nghi của nàng lần này lại giúp ta tai qua một kiếp…."
Hồng Liên ngồi khoanh chân gãi cằm tính liệu, quả thật là thương tổn của nàng quá nghiêm trọng. Trong khi đan dược không kịp bổ sung, hồi phục nhanh chóng.
Nàng thở dài, sau lấy ra mấy viên linh thạch đặt trước mặt, bàn tay khẽ áp vào đó.
Hai mắt nhắm lại, bắt đầu vận lực hấp thu linh khí. Từng dòng linh khí quán thể, nhanh chóng đi tới nơi đan điền khí hải. Linh khí hóa thành dòng suối, róc rách chảy vào đan đầu.
Màng nước xanh nhạt cạn khô lúc này chậm rãi tích lũy, tăng lên chút ít.
Tu giả có vài cách bổ sung linh nguyên trong đan cầu, hấp thu linh thạch là một trong số đó.
Đối với đan dược, linh nguyên có thể cô đọng hơn một tầng. Tu giả xuất thủ cũng sẽ cường mạnh hơn một chút, đôi khi thắng bại cũng là ở tại đây.
Thế nhưng đan dược có ba phần độc tố, một khoảng thời gian phải có biện pháp bài trừ ra ngoài. Hơn nữa, đan dược xa xỉ, không đơn thuần như tu giả cấp thấp.
Đối với thiên tài địa bảo, quả thật là quá tốt. Nhưng mà cái tên đã nói lên tất cả, muốn tìm hiếm như phượng mao lân giác.
Chỉ có linh thạch là dễ dàng nhất, nhưng để lấp đầy đan cầu của Ngũ Liên như nàng, phỏng chừng cũng cần vài vạn viên đấy.
Hồng Liên hấp thu lượng lớn linh thạch, tới nửa ngày thì dừng. Sau đó nàng lại lấy ra một số đan dược phụng dụng, tĩnh tọa thêm nửa ngày nữa mới thôi.
Ngồi trong hang động, ánh mắt đen thâm thúy, nàng vuốt cằm ngẫm nghĩ.
Đã hai ngày trôi qua thương thế vẫn bất ổn, nhất định Văn Nhã càng thêm nóng lòng. Một khi nàng ta liều mạng xông vào, tỉ lệ thủ thắng là quá thấp.
"Hơn nữa, lúc này đưa ra dụ hoặc quá nhỏ, nàng ta sẽ không nghe. Đưa ra quá lớn, nàng ta sẽ nghi ngờ bản thân ta gặp hiểm cảnh" Hồng Liên ngẫm nghĩ, cuối cùng chỉ còn lại một cách, là rời khỏi đây.
Muốn rời đi không khó, tất cả đã trong kế hoạch cả rồi. Hồng Liên là người biết trước vài sự kiện tương lai, cũng đâu phải là chạy bừa tới đây.
Cách nơi này không xa, ẩn tàng vài thứ tốt có thể trợ giúp nàng. Nếu như may mắn, ít nhất sẽ không suốt ngày chạy như chó nhà có tang, nơm nớp lo sợ.
Nghĩ là làm, Hồng Liên bắt đầu cất bước, đi sâu vào trong hang động. Ánh quang le lói trên tay, dần dần biến mất nơi bóng tối vô tận.
Sáng sớm ngày thứ ba, trên trời mây trắng đung đưa, gió mát thổi nhẹ.
Bên dưới hàng cỏ non đâm trồi, xào xạc tiếng lá, bầy chim ca vang.
Văn Nhã ngự không mà đứng, hai mắt lóe hàn quang, bao trọn bốn phương tám hướng.
Đã ba ngày Hồng Liên không ra khỏi hang, đây là một tín hiệu không tốt. Với tính cách thất thường của Hồng Liên, Văn Nhã quả thật khó mà đoán được hành động kế tiếp.
Chờ đợi càng lâu, nàng càng nóng ruột muốn xông bừa. Đây có thể là cạn bẫy, đánh lén bất ngờ. Thế nhưng Hồng Liên bịp bợm rời đi, vậy thì lỗ vốn nặng rồi.
Thật ra, trong ba ngày này Văn Nhã cũng không ngồi yên một chỗ, nàng ta luôn quan sát đại trận Lung Linh Huyễn Tượng, nhằm muốn phá giải.
Có đôi khi nàng bắt một con ong nhỏ, du nhập công pháp huyễn hồn lên người nó, đi vào đại trận khám phá. Đại trận nhìn chẳng có gì khác thường này, lại chứa đầy huyễn ảnh.
Con ong nhỏ vừa bay vào, Văn Nhã lập tức không còn thấy được hình ảnh sơn cốc trước mặt, thay vào là một biển lớn bao la. Chưa đầy một phút, cá lớn xuất hiện nuốt mất ong nhỏ, khiến cho Văn Nhã mất đi liên hệ.
Nàng ở ngoài nhìn vào, thấy được ong nhỏ bị một con tắc kè gần đó phục kích. Biết được chân tướng, tất cả nhìn thấy chỉ là ảo giác, chỉ riêng c·hết đi lại là sự thật, Văn Nhã liền không dám vọng động!
Lúc trước chỉ có một phần, nhưng trải qua ba ngày thăm dò, nàng đã nắm tới ba phần chắc chắn bảo mệnh, có thể liều thử.
Văn Nhã lăn tăn tới nửa ngày, sắc trời dần chuyển về chiều tây. Đàn Kim Hạc bay thành từng nhóm, xuôi ngược về tổ.
Xa xa áng mây tà tà trôi nổi, sắc đỏ dần hiện, bao phủ cả góc rừng.
Văn Nhã nắm chặt hai tay, bàn chân đạp mạnh một cái, thôi thì liều ăn nhiều.
Thân hình nàng như mũi tên nhỏ, v·út cái đã bay thẳng vào trong đại trận Lung Linh Huyễn Tượng!
Ba canh giờ sau, sắc trời đã một màu đen kịt, phía cuối chân trời ánh trăng dần ló. Tiếng côn trùng ríu rít vang lên, tạo thành một bản hòa ca trong đêm.
Trong hang động lúc này chỉ còn dấu máu đã phai, cùng với ánh quang le lói từ viên quang châu phát ra.
Văn Nhã đứng đó, váy áo rách tươm, để lộ từng đường cong ưu nhã. Nàng hai tay nắm chắt, răng ghiến kèn kẹt.
"Hừ… ta lại mắc mưu rồi…."
Văn Nhã thấy cảnh này thở dài một tiếng, nàng không chút do dự quay người rời đi.
"Xem ra lần độ kiếp này tuy thất bại, lại giúp cho Hồng Liên ngộ ra nhiều điều, không còn u mê tăm tối nữa. Lần sau gặp lại, chỉ sợ tình thế sẽ rất khác đây!"
Văn Nhã cảm khái, nàng cũng không có thu lấy pháp trận. Thật ra, muốn thu cũng mất vài ngày.
Chỉ sợ đám người Xích Thi tìm đến thấy nàng, lúc ấy lại phiền phức to.
Quả nhiên nửa ngày sau có người tìm đến thật, gã chính là Thiếu Tra Nam.
Về phần đám người Âm Thi Quang Tâm không rõ sống c·hết, có lẽ quay trở lại môn phái tìm Tử Yên tính sổ rồi cũng nên!
Thiếu Tra Nam ngày đó dính phải hai quả Hỏa Sát Tương Tiên của Hồng Liên, suýt nữa cưỡi hạc về trời. Thật may còn có pháp môn bảo mệnh, tai qua nạn khỏi.
Nghĩ tình cảnh Hồng Liên bây giờ như chó nhà có tang, chạy đông trốn tây. Gã liều mình tiếp tục tìm kiếm.
Lúc trước có diệu thủ tìm được một lần, khi này trải qua ba ngày, không khó để tìm tới đây.
Từ xa gã đã trông thấy thâm cốc yên ắng, xung quanh lại có một vài hố sâu. Biết là vừa xảy ra một hồi đại chiến, không biết tình hình ra sao.
Gã lao xuống tìm kiếm, xem còn manh mối nào xót lại không.
Thế nhưng vừa vào nửa đường, một con hung thú dữ tợn hiện ra, răng nanh bén nhọn nhằm gã mà táp đến. Thiếu Tra Nam hoảng hồn giật mình, thiếu chút tim rơi ra ngoài.
Theo bản năng gã tránh né, kịp thời lại vung ra một thủ chưởng. Một chưởng này uy mãnh, đánh cho yêu vật nát bét thân hình, cả người rơi thẳng xuống biển xanh…
"Pháp trận…."
Pháp trận này uy lực đã giảm đi phần nhiều, thế nhưng ảo cảnh vẫn đủ khiến tu giả dưới Tam Liên phải hồn xiêu phách lạc.
Hơn canh giờ sau, Thiếu Tra Nam đã đứng yên vị tại trong hang.
Giống như Văn Nhã, gã cũng trông thấy tàn tích lúc trước…
"Pháp trận vẫn còn, vết tích còn mới, xem chừng chỉ vừa ba ngày gần đây. Chuyện này có chút khác thường…."
Nơi này xảy ra đại chiến, không lý nào Hồng Liên b·ị b·ắt đi mà pháp trận vẫn còn lưu lại.
"Chỉ có một khả năng, người tới cảnh giới không cao. Bởi vì không thể công phá pháp trận này, nên mới bất lực rời đi...."
Trong đầu Thiếu Tra Nam nghĩ tới một kẻ, hình bóng Văn Nhã như mờ như ảo lướt ngang qua đầu của gã.
Nhưng Văn Nhã cảnh giới không đủ, Hồng Liên cớ gì lại không ra tay diệt sát. Còn nếu đã thành công, cũng nào dây dưa tới ba ngày liên tiếp?
Chỉ có một nguyên nhân duy nhất, Hồng Liên cũng đang thụ thương rất nặng! Nói một cách khác, hai người dây dưa với nhau rất lâu, cuối cùng ai cũng không thắng được ai.
Thiếu Tra Nam nhận định, Hồng Liên đề phòng nguy hiểm đã nhanh chóng đào tẩu. Mà Văn Nhã không tiến công được, ắt đã rời đi rồi.
"Nếu đây là thật, chỉ cần men theo hang này là có thể đại khái khoanh vùng được nơi nàng ta ẩn nấp…"
Thiếu Tra Nam càng thêm chắc chắn, Hồng Liên sử dụng Nhân Diện Thi của Âm Thi Quang Tâm hai lần, hồn phách tiêu hao hai lần. Khả năng trọng thương là thập phần không giả.
"Hồng Liên, ngày c·hết của ngươi đã tới. Âm mưu g·iết hại đồng môn, Vạn Hoa Nương Tử cũng khó lòng gánh nổi cho ngươi. Để xem bắt được, ta dày vò ngươi thế nào, ha ha ha…!"
Nói rồi Thiếu Tra Nam ha hả cười to mấy tiếng, thân hình như lôi điện phóng v·út vào trong hang….
Văn Nhã hiện đã cách nơi này rất xa, nàng cầm trên tay một tấm địa đồ. Nhìn địa hình xung quanh, phỏng đoán phương hướng Hồng Liên có thể tới, bộ dáng suy tư...
Thật ra, một nguyên nhân khác khiến Văn Nhã không tiếp tục truy đuổi, ấy là nàng ta còn sợ Hồng Liên mai phục, đặt cạn bẫy trong hang!
….