Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đạo Ma

Chương 104: Thương nghiệp một nghề trăm kẻ đấu!




Chương 104: Thương nghiệp một nghề trăm kẻ đấu!

Tô Mạt Nhược nhìn người vừa đi, nàng cảm giác quen quen, giống như đã gặp ở đâu rồi.

"Lão Phúc, tra cho ta người kia lai lịch, tất cả!"

"Tuân lệnh tiểu thư!"

Tô Mạt Nhược gật đầu, nàng bước ra khỏi gian lầu quán, bước chân điểm nhẹ mũi kiếm phi hành quay về.

Tô gia, một trong tam đại gia tộc nơi này, uy thế bễ nghễ.

Tô Mạt Nhược về đến cổng đài môn, lập tức có năm thủ vệ bước lên chắp tay cúi người. Nàng gật đầu bước thẳng vào trong, tiến về đại lầu nơi xa.

Nhìn bóng lưng nàng rời đi, không ít thủ vệ bàn tán xôn xao.

Chưa đến nửa năm, bản thân chỉ là chi thứ tộc nhân, không có bối cảnh. Hiện tại nàng đã đạt tới Tam Liên sơ giai, hai mươi lăm tuổi, đã là đệ nhất trẻ tuổi Tô gia.

Hơn nữa còn lọt được vào mắt xanh của Tô nhị gia, người quyền lực thứ hai Tô Phủ.

Tô Mạt Nhược bỏ ngoài tai lời bàn tán, lặng lẽ đi qua ba hàng thủ vệ, bước tới gian lầu bên trong mà đi.

"Vào đi!"

Ngồi trong gian lầu, một lão giả tuổi ngoài năm mươi, tóc trắng râu bạc, thuần thanh khí tịnh. Ông ta vừa nghe đã biết là ai, ôn tồn mở lời.

"Mạt Nhược bái kiến nghĩa phụ!"

"Ngoan lắm, đứng lên đi!"

Tô Vận Minh mỉm cười, ông ta đích thực là Tô nhị gia trong lời bọn họ.

Ở trong Tô gia, ông ta là kẻ đứng thứ hai, ở sau gia chủ Tô Vận Hành. Nhưng ra tới bên ngoài, ông ta còn là trưởng lão đương quyền của Vạn Minh Hiên.

Hơn nửa năm này, nhờ có Tô Mạt Nhược trợ giúp, ông ta đã tiến xa thêm một tầng, sắp đuổi kịp gia chủ đại huynh rồi.

Nhìn nữ tử trước mặt, đôi mắt ông ta nhu hòa, cất lời khen ngợi.

Hai người hàn huyên vài chuyện, sau đó Tô Mạt Nhược ở lại ăn tối.

Trời đêm lung linh, xung quanh gian phòng chỉ có hai người dùng bữa. Khuôn mặt Tô Vận Minh điểm sắc, ông ta vui vẻ.



Tới khi đồ ăn dần vơi đi, Tô Vạn Minh mới nhìn tới ái nữ cất lời:

"Kế sách của con hay lắm, quả là một công đôi việc. Có điều vốn ban đầu rất thấp, không thể đầu tư lớn được. Còn có một chuyện, thời gian tới nên thu mình một chút, tránh để người ngoài tóm được nội tình!"

Tô Vận Minh nhớ lại lời dặn của Vạn Tùy Tiên hôm nào, ôn hòa cất lời, chuyện này không thể đùa được.

Vạn Minh Hiên bởi vì sợ t·ham n·hũng, dùng địa vị mà lũng đoạn thị trường, cho nên bất kì trưởng lão nào cũng không được phép dùng công làm tư, tự ý làm ăn riêng.

Nhưng thân ở trong tộc, tài nguyên lại do gia chủ nắm giữ, điêu luyện khống chế nhân tâm.

Điều này mới dẫn đến nghịch lý, Tô Vận Minh quyền cao chức trọng, lại không thể so bì tài nguyên với Tô Vận Hành.

Chung quy là bởi hữu danh vô thực, có quyền lợi mà lại thu về rất ít tài nguyên.

Nhưng từ khi có tâm phúc này giúp đỡ, phần kia đã gần như rút lại rất ngắn, tâm bệnh phần nào được giảu tỏa.

Ông ta rất nhanh hiểu ra một đạo lý, ấy là người đã bị áp chế bởi quy tắc thì dù bản thân mạnh hơn nữa cũng không đấu lại một tập thể.

Bản thân ông ta không thể làm ăn riêng, nhưng Tô Mạt Nhược ở ngoài cuộc thì có thể.

Tất cả chuỗi gian hàng trên do nàng một tay vận hành, còn tài nguyên thu về, kẻ đằng sau hưởng lợi chính là vị nghĩa phụ này.

Tô Mạt Nhược có được ông ta âm thầm chống lưng ưu ái, một số việc đối với nàng càng thêm phần dễ dàng.

Người ngoài nhìn vào thì có vẻ Tô Mạt Nhược là tài danh kì nữ, xiết bao kẻ vô cùng hâm mộ, nàng là mục tiêu phấn đấu của vô số người.

Nhưng trên thực tế, đối với ánh nhìn của những nhân vật sau lưng, dù tài danh trước công chúng đến đâu thì cũng chỉ là con gà mái nuôi để đẻ trứng mà thôi.

Bởi thế, mỗi một kẻ vô danh tiểu tốt đột nhiên nổi lên thành tựu vang trời rạch đất mà không có người ở sau trợ giúp, cái này chẳng "ma" nào tin.

Chẳng qua vô số kẻ bị vẻ hào nhoáng bên ngoài hấp dẫn, nhất thời khó nhận ra. Đạo lý này, người thường có được mấy kẻ sáng mắt chứ?

Khi này nghe được lời ông ta nói, Tô Mạt Nhược đã liệu qua chuyện này từ lâu, nàng không chút để ý.

Căn bản thời gian không còn nhiều, bất giác buông xuống đôi đũa, hỏi tới chuyện khác:

"Nghĩa phụ, con muốn hỏi một chuyện. Vạn Minh Hiên có hỗ trợ cho vay nhiều gói linh thạch với giá ưu đãi thật lớn, điều đó có đúng…!"

Tô Vận Minh hơi nhíu mày, lời này ý vị dường như nàng ta không chỉ không chịu thu mình, mà còn đang có kế hoạch mở rộng địa bàn hơn nữa.



Tô Vận Minh muốn cản nhưng lại thôi, bất giác gật đầu xác nhận, đáp:

"Quả đúng như thế, Vạn Minh Hiên làm vậy, một mặt để dụ dỗ các thế lực khác làm ăn, còn muốn thu hút thế lực bên ngoài đến đầu tư!"

Ông ta nhấp đến ngụm trà, chậm rãi giảng giải:

"Một đại thành muốn phát triển, ngoài trừ địa hình và nền tảng căn cơ vốn có, không thể thiếu những kẻ đầu tư được. Có tài nguyên thì sẽ có việc làm, mà có việc làm thì sẽ có tiền, có tiền thì sẽ có kẻ đem hàng hóa đến bán, kinh thương mọc đầy. Xuất nhập càng nhiều thì thuế lãi càng nhiều, người càng đông thì kẻ phụ thuộc càng nhiều, đất đai càng mở rộng!"

Tuy việc làm ăn không giỏi, nhưng thân là những kẻ đứng đầu Thương Thành, một số việc thâm ảo trong đó Tô Vận Minh vẫn nắm được rõ ràng.

Ông ta nói tới đâu, Tô Mạt Nhược trước sau gật đầu tới đó. Kế tiếp, lại nghe ông ta nói tới:

"Nhưng đối với mặt hại thì cũng có nhiều chẳng kém, đầu tư không khéo như vậy sẽ lỗ vốn. Lãi đẻ ngày càng nhiều, khi ấy bọn họ sẽ bị phụ thuộc bởi Vạn Minh Hiên. Nói theo cách nào đó, thì người cầm chuôi luôn luôn được hưởng lợi. Hừm, con muốn mở rộng sản nghiệp bằng cách này thì không phải biện pháp tốt đâu… vạn sự dễ dàng như vậy, thiên hạ này ai cũng giàu rồi. Nước trong này rất sâu, con chưa nhúng chàm chẳng hiểu nổi đâu!"

Tô Vận Minh hiểu rõ ý tứ, ông ta tuy rằng coi trọng Tô Mạt Nhược, nhưng một nữ tử chưa đến ba mươi mà muốn làm ăn lớn, sợ là chưa đủ kinh nghiệm.

Đến lúc đó lãi mẹ đẻ lãi con, kẻ gánh chịu hậu quả lớn nhất lại chính là ông.

Tô Mạt Nhược đương nhiêu hiểu ý, nàng là tiên giả chấn phương, cái nhìn còn cao hơn ông ta rất rất nhiều.

Người làm ăn bé thì chỉ không ngoài hai chuyện, giữa mua đi và bán lại. Nhưng làm ăn lớn, sẽ không còn đơn giản như vậy nữa, đó là cả một hệ lụy ở bên trong.

Có điều chuyện này thì khác, Tô Mạt Nhược nhất thời mỉm cười đáp:

"Nghĩa phụ hiểu sai ý con rồi, không phải là Như Ý Lâu ta vay, mà là trưởng lão Vạn Minh Hiên vay!"

Tô Vận Minh ngừng lại động tác, sắc mặt hơi đổi. Ông ta hơi hơi chưa hiểu ra ý tứ này, chỉ từ tốn nhìn đến thiếu nữ.

"Nghĩa phụ, thứ nhất chúng ta không vay để mở rộng sản nghiệp. Thứ hai, chúng ta không vay để đầu tư vào Như Ý Lâu, mà là vay để cho kẻ khác vay. Quan trọng nhất, là trưởng lão Vạn Minh Hiên vay, chứ không phải chúng ta vay!"

Lời nàng ta nói toàn dạng thuật ngữ, phương pháp lách luật. Đối với kẻ ngoài thương trường như Tô Vận Minh thật sự rối não, nhất thời khó hiểu.

Tô Mạt Nhược cười hiền hòa, giải thích đơn giản hơn:

"Nghĩa phụ, người là trưởng lão Vạn Minh Hiên, để người dùng danh nghĩa này đến vay, nhất định ưu đãi sẽ giảm nhiều, thậm chí có thể vay được không lãi là tốt nhất!"

Tô Vận Minh giờ này thì đã hiểu rồi, ông ta vỗ bàn đứng dậy, quả là diệu kế.

Quả thật chỉ cần vài động tác cùng quan hệ, ông ta vay không lãi cũng có khả năng làm được.



Sau đó dùng loại vốn này tiến hành cho kẻ khác vay lại, từ đó chỉ tính ăn đến chênh lệch thôi, đã là một con số lớn rồi.

Dùng vốn của người nọ đem cho người kia vay, bản thân ở giữa ăn lời chênh lệch, thủ đoạn này phải là dạng đầu đầy sỏi mới có thể nghĩ ra.

Một chiêu để vốn ảo biến lãi thành thật này, khiến cho ông xuýt xoa trong lòng. Mấy cái lo lắng khi trước, tan biến sạch sẽ. Thậm chí cái gì trước đó phải thu mình, ông ta cũng không bận tâm lắm.

Tô Vận Minh vuốt vuốt mái đầu thiếu nữ, quả là trời ban cho ta người hiền tài. Sau khi thương thảo vài lời tới tận nửa đêm, Tô Mạt Nhược cáo lui rời đi.

Trời đêm thanh vắng, ở gian lầu của mình, Tô Mạt Nhược gác chân trước bàn trà, đôi mắt tinh ranh nhìn ra bầu trời.

Trước bàn là một tấm phù tin, thứ này do tâm phúc của Tô Vận Hành gửi tới cách đây một ngày.

Đại ý trong thư rõ ràng, ông ta muốn nàng rời bỏ Tô Vận Minh, quay về dưới trướng của mình phụng sự.

Tô Mạt Nhược thâm thúy nhìn bầu trời cao, áng mây trôi lững lờ, thỉnh thoảng lại có đàn chim bay qua.

Nàng biết Tô Vận Hành là gia chủ một phương, địa vị quan hệ của lão cực kì rộng lớn, bằng không đã không thể áp chế đứa em của mình nhiều năm qua.

Có điều Tô Mạt Nhược lại cười nhạt, từ lá thư này nàng cũng nhìn ra một hai manh mối trong đó.

Thứ nhất, Tô Vận Hành hẳn điều tra đã biết, mọi chuyện đều do nàng một tay giúp cho Tô Vận Minh mạnh lên.

Nhưng ắt lão ta chưa bằng chưa cớ, nên mới chưa dám thẳng tay vọng động, một kích tất sát đứa em của mình.

Thứ hai, Tô Vận Hành không thể dùng danh nghĩa tộc trưởng, để mà kiếm cớ chưng dụng, thu hồi mấy cửa hàng này được.

Trên cơ bản, mọi giấy tờ chứng thực sở hữu Như Ý Lâu kia, cả Tô Mạt Nhược hay Tô Vận Minh đều không đứng tên mình trên đó. Cho nên danh nghĩa đã là tài sản của người ngoài, thì Tô Vận Hành cũng vô phương thất sách nhúng chàm.

Nhưng vấn đề cũng nằm ở đây, rõ ràng vì Tô Vận Hành không thể cưỡng chế, ông ta mới nhắm tới nàng để ra tay.

Giờ này bị Tô Vận Hành gửi thư mời gia nhập, thực chất lại là uy h·iếp, nếu nàng không nghe theo, lợi ích ngày sau sẽ giảm xuống đáng kể, thậm chí nguy hại tính mạng.

Tô Mạt Nhược cười đầy ý vị, đúng là người càng lên cao, gió gặp được càng lớn. Nhất thời ngâm nga mấy câu...

Thương nghiệp một nghề trăm kẻ đấu.

Thất bại đôi lần biết về đâu.

Nhảy cầu trôi sông quên đi hết.

Kiếp sau làm lại tất sẽ giàu =))))

….