Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 701: Nguy nan




Khắp nơi trong thành đều là ánh lửa, Chu phu nhân gắng gượng ổn định tâm trạng, dặn dò người đi kiểm tra cẩn thận.

Ở thời điểm thế này không thể tùy tiện quyết định, nhất là lão gia đang dẫn binh bên ngoài, vạn nhất trong thành xảy ra chuyện gì, nhất định sẽ ảnh hưởng đến chiến cuộc bên ngoài.

“Là lương thảo bị người ta phóng hoả, ba nơi dự trữ lương thảo trong thành, đều... đều...”

Chu phu nhân chỉ cảm thấy trong đầu “oành” một tiếng vang dội.

Cả ba nơi đều bị người phóng hoả, những kẻ đó làm sao biết kho thóc ở đâu, liệu có phải là có người cố ý tiết lộ tin tức không? Nếu là như vậy, chỉ sợ tình cảnh bây giờ của lão gia cũng nguy hiểm.

Chu phu nhân nói: “Mau, sai người đi bắt những kẻ đó lại, còn phải đưa tin cho lão gia, nói có người trà trộn vào trong thành quấy phá.” Chuyện này không thể coi thường, lão gia đã dặn đi dặn lại, nhất định phải trông tốt quân tư trong thành, không ngờ lão gia mới vừa ra khỏi thành, liền xảy ra chuyện như vậy.

Lão gia ra ngoài rồi, Tử An bọn chúng cũng dẫn binh bên ngoài, giờ đây bên cạnh bà ta không có một ai giúp đỡ.

Chu phu nhân không biết làm thế nào mới được.

“Phu nhân, không xong rồi.”

Không biết qua bao lâu, một trận huyên náo dồn dập phá vỡ mạch suy nghĩ của Chu phu nhân.

Chu phu nhân lập tức lên tinh thần, sai người cho lính liên lạc vào.

Lính liên lạc quỳ xuống đất: “Lão gia bên đó... lão gia bên đó loạn rồi, Bùi Khởi Đường chặn đường trở về thành, lão gia bị vây ở bên ngoài rồi.”

Chân Chu phu nhân mềm nhũn, cả người ngã vào ghế, trái tim hoảng sợ nhảy không ngừng: “Ngươi nói cái gì? Lão gia, lão gia... làm sao có thể, bọn họ không phải ở ngay không xa ngoài thành sao? Trong tay Bùi Khởi Đường mới có mấy nghìn nhân mã, chúng ta có hơn vạn người, làm sao mà thua được?”

“Phu nhân, điều này vô cùng chính xác... Bùi Khởi Đường... dẫn người đánh tới rồi, nói... lão gia là tư thông với địch phản quốc, người đi theo lão gia nếu như bây giờ không quy phục triều đình thì phải chịu tội giống lão gia, cho nên có người... có người quay đầu lại rồi.”

“Như vậy sẽ lập tức làm hỏng khí thế quân đội.”

Tư thông với địch phản quốc phải chu di cửu tộc, chắc chắn sẽ có người vì vậy mà dao động, chỉ cần có một người đi ra, sẽ có trăm nghìn người theo sau.

Chu phu nhân chỉ cảm thấy hoàn toàn tuyệt vọng, vội vàng hỏi: “Lão gia thế nào rồi?” Chu phu nhân đau buồn từ trong tim, vậy phải làm thế nào đây, nếu như lão gia có mệnh hệ gì, bọn họ phải làm thế nào?

Lính liên lạc nói: “Lão gia bị thương rồi, được phó tướng bên cạnh bảo vệ phá vòng vây, bây giờ còn chưa... còn chưa... Có điều lão gia đã đưa tin tức về.”

Chu phu nhân lập tức nói: “Tin tức gì, lão gia nói thế nào?”

Lính liên lạc nói: “Lão gia nói, người trúng kế của Bùi Khởi Đường, bây giờ chỉ có xin Đàm đại nhân xuất binh giúp đỡ... Chỉ cần Đàm đại nhân có thể liên thủ với lão gia, nhất định có thể thắng Bùi Khởi Đường.”

Trong lòng Chu phu nhân dâng lên hy vọng cuối cùng, Đàm Thịnh kia là vua Giao Ly phái đến nhậm chức bên cạnh bọn họ, từ trước đến giờ đều lễ độ cung kính với bọn họ. Đàm Thịnh có thể điều động quân đội Giao Ly, đến thời điểm thế này nhất định sẽ tương trợ lão gia.

Chu phu nhân nói: “Nhanh đi đưa tin cho Đàm đại nhân.”

...

Đàm Thịnh vội vội vàng vàng đứng ở trên lầu tường thành nhìn xuống dưới, bên trong thành nhiều chỗ toả ra khói đen. Ông ta từng xem qua dư đồ trong thành chỗ Chu Diễm, những nơi đó không phải phủ đệ, cũng không có nha môn gì lại đột nhiên bốc hoả. Quân binh trong thành như lâm đại địch, tất cả mọi người đều chạy tới. Như vậy xem ra, những nơi đó nhất định là để thứ rất quan trọng, không phải quân tư thì chính là tài sản Chu gia góp nhặt nhiều năm.

Nếu quả thật là như thế, vậy thì chẳng khác nào nhất cử nhất động của Chu Diễm đều đã rơi vào trong mắt người khác. Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, như vậy xem ra, Bùi Khởi Đường lần này tấn công nắm rất chắc.

Một trận âm thanh binh khí giao nhau, ngay sau đó thuộc hạ tới bẩm báo với Đàm Thịnh: “Chu gia tìm được người phóng hỏa ở trong thành rồi.”

“Bao nhiêu người?” Đàm Thịnh lập tức hỏi, có lẽ đây là quân tiên phong của Bùi Khởi Đường.

“Nghe nói chỉ có mấy chục người.”

Mấy chục người liền quấy nhiễu trong thành thành như vậy, nếu như là Chu Diễm trước đây, làm sao có thể cho phép chuyện như vậy xảy ra, chỉ sợ Chu gia bây giờ đã sa cơ lỡ vận rồi.

Thuộc hạ nói tiếp: “Đại nhân, Hình Quốc Công rơi vào lớp lớp vòng vây, xin ngài phái viện quân giải vây.”

Đàm Thịnh nhíu mày, thật sự bị ông ta nói trúng rồi.

Chu Diễm đã thua Bùi Khởi Đường.

Mấy vạn binh mã lại không có tác dụng gì, Đàm Thịnh không khỏi lắc đầu, uổng công Vương thượng ôm kỳ vọng rất lớn với Chu gia. Vì trợ giúp Chu gia và Ninh Vương, Vương thượng phái ra trên trăm thuyền bè, chính là muốn hãm chân Thượng Tề. Trải qua mấy ngày nay, thuỷ quân của bọn họ cũng tổn thất vô cùng nghiêm trọng. Dù vậy, Chu Diễm và Ninh Vương cũng không có nửa điểm chuyển biến tốt. Bây giờ Chu Diễm lại nếm mùi thất bại, ông ta thật sự còn có thể xuất binh giúp đỡ sao?

Đàm Thịnh lắc lắc đầu, ông ta từ trước đến nay không làm vụ buôn bán nào mà không nắm chắc. Nếu như Chu Diễm còn có thể xoay chuyển thế bại, ông ta đương nhiên sẽ giúp. Nếu như Chu Diễm tất bại, vậy thì không còn giá trị lợi dụng nữa rồi.

Giao Ly bọn họ vốn dĩ không có được bất kỳ lợi ích nào, nếu như mất cả chì lẫn chài, ông ta trở về phải ăn nói thế nào với Vương thượng.

Nói cho cùng đây đều là chuyện của Đại Tề.

“Chu Diễm làm sao còn không hồi thành?” Đàm Thịnh nhìn xa xa, bụi đất rập rờn tung bay, hiển nhiên có quân đội đang giao chiến.

Sợ rằng cũng chỉ có Chu phu nhân biết được thật tình.

“Đi,” Đàm Thịnh nói, “ Đến Chu gia xem tình hình.”

Đàm Thịnh vừa dứt lời, chỉ nghe hộ vệ bên cạnh kêu đau đớn che lấy cổ ngã xuống đất, mấy người cầm cương đao nghênh đón, lập tức đánh nhau với hộ vệ.

“Đại nhân, chúng ta đi bên khác, quân đội của Bùi Khởi Đường đang công thành rồi.”

Đàm Thịnh quay đầu nhìn qua, quả nhiên dưới thành truyền đến âm thanh chém giết, nếu như Bùi Khởi Đường có thể dẫn người công thành, như vậy có nghĩa là Chu Diễm thua rồi.

“Đại nhân chúng ta ở lại thủ thành sao? Bách tính trong thành đều loạn rồi, có cần làm yên lòng bách tính trước không.”

“Thủ cái gì,” Đàm Thịnh trợn mắt nói, “Đây không phải là thành trì của Giao Ly chúng ta, những kẻ này cũng không phải là bách tính của Giao Ly chúng ta.”

Chu Diễm vô dụng, còn coi là Hình Quốc Công gì chứ.

“Vậy chúng ta...”

“Đến Chu gia,” Đàm Thịnh nói, “Nói Chu phu nhân mang đồ theo, cùng chúng ta ra khỏi thành.” Đây là điều ông ta sớm đã nghĩ xong rồi, ông ta không thể hai tay không trở về gặp Vương thượng.

Thuộc hạ hồi lâu mới hiểu ra: “Ngài là nói...”

“Đại Tề loạn rồi, Chu Diễm không được việc nữa, chúng ta đương nhiên phải trở về Giao Ly,” Đàm Thịnh nói rồi dừng một chút, “Nhưng chúng ta cũng không thể đi như vậy.”

Tiền của Chu Diễm tích trữ những năm này đương nhiên phải mang hết đi.

...

“Đàm đại nhân nói như vậy sao?” Chu phu nhân hỏi, “Chúng ta sẽ hội hợp với lão gia ở bên ngoài sao?”

Quản sự gật gật đầu: “Đàm đại nhân nói, Bùi Khởi Đường sắp phá thành rồi. Bùi Khởi Đường không phải loại lương thiện gì, hắn đã sớm tuyên bố rằng sẽ tàn sát thành...”

Nghe thấy hai chữ tàn sát Chu phu nhân rùng mình một cái.

So với Bùi Khởi Đường, Đàm Thịnh hiển nhiên càng có thể khiến bà ta tín nhiệm hơn. Huống hồ bọn họ cho dù có đến Giao Ly, lão gia cũng là Hình Quốc Công, chỉ cần cho lão gia thời gian nghỉ ngơi lấy lại sức, lão gia nhất định sẽ đoạt lại những gì đã mất.

“Mang đồ theo,” Chu phu nhân nói, “Tất cả mọi người đều đi, chúng ta theo Đàm đại nhân cùng ra khỏi thành.”