Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 700: Tru sát nghịch thần




Chu Diễm nhìn Bùi Khởi Đường cách đó không xa, hận không thể lập tức vung đại đao lên chặt đầu Bùi Khởi Đường.

Không phải Bùi Khởi Đường bị thương sao? Sao vẫn yên ổn đứng đó?

Chu Diễm híp mắt lại, hôm nay Bùi Khởi Đường vô cùng chướng mắt, hắn cao ngạo cưỡi trên lưng ngựa, phía sau là cờ lớn Khánh Vương tung bay.

Còn như vậy, không bao lâu nữa Phúc Kiến, tây lộ, đông lộ Quảng Nam, Hoài Nam… tất cả đều sẽ biết tin tức triều đình sắc phong Khánh Vương.

Chu Diễm cảm thấy mình đã là một con sư tử tức giận, sắp xông lên trước bẻ gãy cổ Bùi Khởi Đường.

Tiếng trống trận vang lên, quân tiên phong hai quân đánh nhau, mưa tên, đá lớn không ngừng rơi xuống đối phương.

Trong lòng Chu Diễm rõ ràng, người trong tay Bùi Khởi Đường không nhiều, chỉ cần ông ta lao thẳng đến, ép Bùi Khởi Đường xuống, ông ta có thể sẽ thắng. Đây là cơ hội tốt của ông ta, nhân lúc Bùi Khởi Đường nôn nóng muốn nhanh chóng hồi kinh, ông ta sẽ áp chế Bùi Khởi Đường.

Chu Diễm dẫn theo tất cả quân đội tinh nhuệ, mấy ngày nay Bùi Khởi Đường ẩn ẩn nấp nấp xung quanh Quảng Nam và Phúc Kiến, đến bóng dáng cũng không thấy, hôm nay cuối cùng ở ngay trước mắt, có thể bắt được Bùi Khởi Đường, giết chết hay không là điều quan trọng.

Quân đội trước mặt giao chiến chính diện với Bùi Khởi Đường, quân đội còn lại đánh bọc sườn bốn phía, đây mới là kế hoạch của ông ta. Bùi Khởi Đường nhất định sẽ không nghĩ tới hắn đã rơi vào cái bẫy của ông ta, giải quyết mối họa lớn trong lòng này.

Quân đội của Chu Diễm cũng dũng mãnh thiện chiến, vô cùng quen thuộc địa hình xung quanh, rất nhanh liền chiếm thế thượng phong, quân đội của Bùi Khởi Đường không khỏi lui về phía sau.

“Xông lên,” Chu Diễm nói, “Thuận thế bắt hắn lại.” Ông ta không thể cho Bùi Khởi Đường có cơ hội lấy hơi, quyết không thể để cho Bùi Khởi Đường lao ra khỏi vòng vây trùng điệp.

Hai quân vốn là có khác biệt về số người, cộng thêm Chu Diễm sớm có sắp xếp, mới vừa khai chiến không lâu, dường như đã thấy kết quả.

Tướng sĩ dưới trướng Chu Diễm được khích lệ không ngừng tấn công, tựa như một lưỡi đao sắc bén.

Tiếng giết nổi lên bốn phía, Chu Diễm cong khoé môi lên, trên mặt lộ ra nụ cười.

“Khói, là trong thành… trong thành bốc khói rồi.”

Phó tướng bỗng nhiên gào lên một tiếng, Chu Diễm nhíu mày xoay người nhìn lại, chỉ thấy xa xa từng luồng khói đen xông lên trời.

Trúng kế rồi, trái tim Chu Diễm lập tức trầm xuống, nhìn lại trong đám người đã không thấy bóng dáng Bùi Khởi Đường đâu nữa.

“Quốc Công gia, đây là… điệu hổ ly sơn” Phó tướng nói, “Bọn chúng nhất định là nhân lúc chúng ta ra khỏi thành tập kích bất ngờ, nếu như chiếm được thành trì của chúng ta, lấy được quân tư và lương thảo của chúng ta vậy coi như…”

Nếu như trong thành đã nổi lửa, nói không chừng lương thảo đã bị đốt rồi, gia quyến của tướng lĩnh trong quân tám phần đều ở trong thành, bây giờ nhìn thấy tình hình như thế, tất cả mọi người đều lòng như lửa đốt.

Tiếng giết vừa rồi yếu đi không ít, nhiều người phát hiện ánh lửa và khói dầy đặc sau lưng.

Bùi Khởi Đường đáng chết.

“Bắt giặc phải bắt vua trước,” Chu Diễm nói, “Tạm thời đừng quay về tiếp viện, bắt Bùi Khởi Đường đã rồi nói.”

Bùi Khởi Đường nhất định đang ở trước mặt cách đó không xa, bọn họ vây lên đương nhiên sẽ có thu hoạch.

Phó tướng nhìn tướng sĩ giương cờ lớn Khánh Vương, ai ai cũng dường như không còn tâm trạng ứng chiến, cũng không thấy bóng dáng chủ tướng nào cả. Những người này nhìn thấy ánh lửa liền bắt đầu không ngừng thối lui về phía sau.

Cờ lớn Khánh Vương bỗng nhiên đổ xuống, những tướng sĩ kia bắt đầu xoay người chạy trốn.

Mắt Chu Diễm “thình thịch” nhảy lên.

“Quốc Công gia, chúng ta đuổi hay không đuổi,” Phó tướng thấp giọng nói, “Hình như Bùi Khởi Đường đã không còn ở đây nữa.”

Nếu như Bùi Khởi Đường ở đây nhất định sẽ nghênh chiến, nhưng biểu hiện của quân đội Bùi gia chính là đạt được mục đích lập tức rút đi.

“Quốc Công gia, chúng ta có phải nên quay trở lại không, bây giờ trở về vẫn còn kịp.”

Chu Diễm nhìn lá cờ Bùi gia ném xuống đất, lòng tràn đầy không cam, có lẽ còn kém một bước nữa thôi, kém một bước là có thể bắt được Bùi Khởi Đường, nhưng bây giờ người trúng kế lại là ông ta.

Còn dây dưa như vậy nữa tổn thất có thể là một tòa thành trì.

“Trở về tiếp viện,” Chu Diễm cuối cùng quyết định, “Hậu quân thành tiền quân, lập tức trở về thành.”

Ra lệnh một tiếng, mấy vạn quân đội bắt đầu điều chỉnh nhịp bước, quân đoàn vốn dĩ chỉnh tề lập tức rối loạn.

“Không thể để cho bọn chúng chiếm thành của chúng ta,” Phó tướng lớn tiếng kêu, “Mau trở về tiếp viện, trở về tiếp viện…”

Tiền quân cuối cùng thu hồi vũ khí trong tay, giống như một con rùa biển vụng về, chậm chạp trở mình, đổi hướng chạy về phía trước.

Tiền quân đều là kỵ binh, sau khi biến thành hậu quân, bị bộ binh áp chế, nhất thời không cách nào thi triển.

Chu Diễm thấy vậy không khỏi bực bội, trận đánh này bất lực, còn chưa đối chiến với quân đội Bùi gia đã thua một thành.

Ông ta từ khi mười lăm tuổi bắt đầu vào quân doanh, vẫn chưa từng trải qua chuyện như thế này. Rốt cuộc là bởi vì ông ta già rồi, hay là Bùi Khởi Đường quá mạnh mẽ?

Chu Diễm mới vừa nghĩ tới đây, sau lưng vang lên tiếng xé gió, ông ta còn chưa kịp quay đầu nhìn đã nghe thấy từng tiếng kêu thảm thiết.

Mưa tên từ không trung bay tới, như mưa rơi xuống, những binh sĩ kia không có bất kỳ sự chuẩn bị nào, một lòng chạy về phía trước, ào ào trúng tên ngã xuống đất. Chiến mã của kỵ binh phía sau lập tức bị giật mình, nhấc vó lên chạy về phía trước.

“Chuyện gì thế, chuyện gì thế?”

Các Tướng quân kiểm tra xung quanh, lờ mờ thấy bóng người trôi lơ lửng, sau đó lại là một vòng mưa tên bắn đến bọn chúng.

“Thần Tí Cung, là Thần Tí Cung.”

Quân đội bên cạnh Bùi Khởi Đường mới có trang bị Thần Tí Cung, Bùi Khởi Đường vẫn còn ở đây.

Trước mắt Chu Diễm choáng váng: “Ổn định,” Ông ta hô to, “Trước hãy ổn định quân đội đã.” Không thể ổn định quân đội, làm sao có thể đối phó với Bùi Khởi Đường.

“Tiền quân đổi thành hậu quân, kẻ địch ở phía sau tới rồi, mau… xoay người…” Không biết là ai kêu một tiếng, trong quân đội lại một mảnh hỗn loạn.

Trong nháy mắt ngắn ngủi có hai lần biến cố, khiến cho quân đội của Chu Diễm biến thành năm bè bảy mảng.

“Xoay người, xoay người... nghênh chiến nghênh chiến…”

Tiếng kêu gào nổi lên bốn phía.

Hiển nhiên quân đội cuả Bùi Khởi Đường cũng không cho bọn chúng cơ hội điều chỉnh, mấy nghìn người giống như thủy triều xông vào quân đội Chu gia.

Chu Diễm rút trường đao bên hông ra, tướng sĩ Chu gia tán loạn chạy trốn trong mưa tên. Một nhóm người miễn cưỡng chống đỡ được sự tấn công của quân đội Bùi gia, nhưng mất cơ hội đánh trước, rất nhanh liền bại trận.

“Chu Diễm.”

Giọng nói trong suốt, uy nghiêm giống như là từ trên đỉnh đầu truyền tới.

Chu Diễm ngẩng đầu lên, nhìn thấy Bùi Khởi Đường một thân giáp bạc, vẻ mặt hắn nghiêm túc, giữa hai lông mày là sự uy nghiêm nhàn nhạt, cả người trên dưới có loại cao quý sinh ra đã có. Binh khí trong tay hắn còn chưa tuốt vỏ, cả người phản chiếu dưới ánh sáng mặt trời, rực rỡ chói mắt, nhuệ khí bức người. Quân đội sau lưng hắn bày trận địa sẵn sàng đón địch chỉ chờ hắn truyền lệnh một tiếng.

Uy nghiêm như vậy sao!

Chu Diễm trợn to hai mắt, ông ta từng vô số lần điểm binh, lại không có một lần nào có thể giống như Bùi Khởi Đường!

Ông ta không bì được. Chỉ so khí thế, ông ta đã thất bại rồi.

Bùi Khởi Đường cất cao giọng nói: “Chu Diễm thông đồng với Giao Ly sớm đã không có lòng quân thần, ngang ngược ở Quảng Nam, ức hiếp bách tính, thương hóa ngược dân, dân oán rất nặng. Mà nay lại cấu kết mưu phản với Ninh Vương, tội không thể tha. Hôm nay Bổn vương chỉnh binh thảo phạt nghịch tặc, bảo vệ non sông ta, chúng tướng sĩ và ta cùng trừ gian, lập công biểu dương tên tuổi, giúp đỡ xã tắc. Người từng đi theo Chu Diễm, lúc này hối hận sẽ không trách lỗi xưa, nếu không luận tội như nhau.”

Bùi Khởi Đường chỉ Chu Diễm: “Tru sát Chu Diễm ghi công đầu, phong làm Thiên Hộ, bố cáo thiên hạ.”

Tiếng Bùi Khởi Đường vừa dứt, quân đội Bùi gia lập tức được khích lệ, trong tiếng trống trận liều chết xông tới.

Biến hoá bất ngờ khiến cho quân đội Chu gia vốn đã hỗn loạn lập tức mất đi sức chiến đấu, Tướng quân dẫn binh và phó tướng ào ào bại trận, đã có binh lính vứt bỏ vũ khí đầu hàng.

Chu Diễm ngẩn người ra, hồi lâu mới như tỉnh lại trong mộng: “Bắt lấy Bùi Khởi Đường, hắn là tàn dư của Khánh Vương, người khởi binh mưu phản là hắn… mau…” Nhưng tiếng hô của ông ta lập tức bị chôn vùi trong hỗn loạn.