Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 696: Cả nhà nhếch nhác




Hai bà tử to lớn nhấc Từ lão phu nhân ra ngoài.

Hai chân lơ lửng, Từ lão phu nhân mới hoàn toàn lấy lại tinh thần. Bà ta không nghe lầm, người Từ Quận vương nói muốn ném ra ngoài là bà ta, bà ta đã bao giờ bị đối xử như vậy? Lúc bà ta còn trẻ là quý nữ, gả cho người ta làm phu nhân, cho dù già rồi còn nắm toàn bộ Từ gia trong tay.

Lão thái gia si mê con tiện nhân kia, bà ta cũng cứng rắn đoạt tất cả lại, chỉ cần bà ta muốn làm sẽ không có gì không làm được.

Nhưng bây giờ bà ta lại phải chịu nhục nhã lớn như vậy, chỉ vì Cố Lang Hoa.

Từ lão phu nhân liều mạng giãy giụa, nhưng vẫn không thoát được bốn cái tay chụp trên vai bà ta.

Tiếng huyên náo truyền tới, hạ nhân Từ gia cũng lần lượt bị đuổi từ trong phòng ra. Từ Nhị thái thái và Xảo tỷ nhi cũng đến trong sân, nhìn thấy Từ lão phu nhân mặt mũi hung ác, Từ Nhị thái thái vừa hoang mang vừa sợ hãi, trông bộ dạng nhếch nhác của Từ lão phu nhân, trong lòng sinh ra tia vui sướng. Từ khi loạn lạc đến nay, ai ai cũng đều hoảng hốt lo sợ, chỉ có lão phu nhân vẫn như ngày thường, ở trong nhà ra lệnh, giống như tai hoạ này sẽ không rơi vào đầu lão phu nhân. Hôm nay cuối cùng để cho lão phu nhân nếm được mùi vị này rồi. Đúng, chính là loại cảm giác này, rát cổ bỏng họng, dùng hết toàn lực nhưng không cách nào chống lại được.

“Cũng không xem xem đây là nơi nào, lại nói xấu dòng họ hoàng thất ngay trước mặt Quận vương và Quận vương phi chúng ta, trong phủ chúng ta không thể thu nhận kẻ không biết đúng sai như ngươi.”

Nói xấu dòng họ hoàng thất.

Trong đầu Từ Nhị thái thái lập tức hiện ra bộ dạng Từ lão phu nhân mắng Lang Hoa, không biết thế nào bà ta có chút buồn cười. Mặc dù nhà tan cửa nát, lưu lạc bên ngoài, nhưng lần này bà ta muốn sảng khoái cười ra tiếng. Ở Từ gia đã đành, giờ lão phu nhân lại còn muốn xưng vương ở đây.

Cố Lang Hoa hay là Từ lão phu nhân sa sút, phủ Từ Quận vương hiển nhiên sẽ chọn cái trước.

“Đi thôi,” Từ Nhị thái thái kéo Xảo tỷ nhi, phân phó hạ nhân,”Khiêng lão gia ra, chúng ta trở lại đông thành.”

Đây là báo ứng của Từ gia, bà ta đã sớm cam chịu số phận rồi. Từ gia không thể nào trở lại vinh quang như trước đây nữa, trừ phi lão phu nhân có thể sai người đi xin đại bá và đại tẩu, hy vọng Lang Hoa bỏ qua hiềm khích trước đây, nếu không Từ gia tử ở trong tay lão phu nhân sẽ ngày càng sa sút.

Từ Nhị thái thái đi ra cửa, nhìn thấy Từ lão phu nhân đang uể oải ở bên cạnh, chẳng qua là trong chớp mắt ngắn ngủi, Từ lão phu nhân giống như già đi rất nhiều, một nửa sức lực cũng bị rút đi, ánh mắt mơ hồ, chứa đầy oán hận.

Thấy Từ Chính Nguyên, Từ lão phu nhân liền nhào qua khóc òa lên, còn chưa mở miệng, cổ tay đã bị Từ Chính Nguyên nắm chặt lấy: “Con nói cái gì? Con nói cái gì?”

Mặt mũi Từ Chính Nguyên hung ác, há miệng dường như muốn nuốt Từ lão phu nhân xuống: “Tại sao? Bà… không muốn để cho ta… sống tiếp… bà muốn ta… chết rồi mới vui vẻ sao...”

Từ lão phu nhân nhìn con trai đầy gân xanh trên trán, kinh ngạc không nói ra lời. Cổ tay bà ta giống như sắp bị Từ Chính Nguyên nắm gãy. Cơn đau tim truyền tới, khiến cho bà ta vùng vẫy muốn thoát khỏi, nhưng ngón tay Từ Chính Nguyên giống như đã đâm vào trong xương thịt Từ lão phu nhân.

“Chính Nguyên, con muốn làm gì, mau buông ta ra, Chính Nguyên…” Từ lão phu nhân quát to lên.

Hạ nhân Từ gia thấy vậy cũng lập tức tiến lên khuyên: “Nhị lão gia người buông lão phu nhân ra đi, lão phu nhân lớn tuổi rồi, người như vậy là muốn lấy mạng lão phu nhân sao?”

“Để bà ta chết đi,” Mắt Từ Chính Nguyên đỏ bừng, “Đều là vì bà ta, đều là bà ta hại ta… là bà ta…”

Âm thanh sắc bén nổ tung bên tai, Từ lão phu nhân không bình tĩnh được nữa chửi rủa con trai: “Ngươi là đồ điên không có trái tim.”

Từ lão phu nhân đau đến mặt mũi vặn vẹo, bà ta nhìn Từ Nhị thái thái lúng ta lúng túng bên cạnh: “Còn… ngẩn ra đó làm gì… lôi nó ra.”

Từ Nhị thái thái lấy lại tinh thần cũng tiến lên khuyên: “Lão gia, người buông mẫu thân ra trước đi, có gì từ từ nói.”

Hạ nhân phủ Từ Quận vương giống như xem kịch đứng ở cửa, tiếng cười khẽ thỉnh thoảng truyền tới.

Thanh danh Từ gia không dễ dàng gì mới góp nhặt được, hôm nay hoàn toàn mất ở nơi này, trong lòng Từ Nhị thái thái nhất thời phiền muộn, không biết nên thế nào mới tốt.

“Từ gia cũng là đạt quan hiển quý, vị Từ đại nhân kia…”

“Tách ra rồi, vừa rồi các ngươi không nghe thấy sao? Đây là phòng nhì của Từ gia.”

“Hoá ra là thế, khó trách.”

Bận rộn một hồi, hạ nhân Từ gia mới tách được tay Từ Chính Nguyên ra, cổ tay Từ lão phu nhân đã sưng đỏ lên.

Đầu Từ Chính Nguyên đầy mồ hôi, hiển nhiên đã không còn sức, nhưng ông ta vẫn chống người nhìn về người của phủ Từ Quận vương: “Để bà ta đi đi, ta ở lại, ta… ta ở lại, ta là cữu cữu của Khánh Vương phi, không… ta là thúc thúc của nó, chúng ta đều là người một nhà, người một nhà nên giúp đỡ lẫn nhau. Từ Quận vương gia đâu, ta đi thỉnh an Từ Quận vương gia.”

Chân Từ Chính Nguyên sớm đã không thể cử động rồi, cả người cũng rất yếu ớt, nào có thể đứng dậy được. Ông ta lại không chịu thôi, cả người bò dưới đất, khiến cho hạ nhân phủ Từ Quận vương cười ầm lên.

Mặt Từ lão phu nhân đỏ bừng, cái này có khác gì ăn xin, con trai bà ta ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn, lại không có cốt khí như vậy, mặt mũi bà ta còn để ở đâu.

“Bây giờ nhắc đến Khánh Vương phi đã muộn rồi, nếu không phải Khánh Vương phi, vương phủ chúng ta làm sao lại đi tặng đồ cho Từ gia.”

“Các ngươi ăn rồi, uống rồi, dùng rồi, nhưng lại trở mặt nói xấu Khánh Vương phi.”

“Chậc chậc chậc, đây chính là lão phu nhân nhà quan lại đấy.”

“Ném các ngươi ra ngoài đã là tử tế với các ngươi rồi, đồ đã ăn hôm qua các ngươi cũng nôn ra đi.”

“Đồ nôn ra rồi ai mà thèm, không bằng biến thành tiền mặt trả lại cho chúng ta đi.”

Hạ nhân phủ Từ Quận vương nói rồi đi đến xoè tay ra với Từ lão phu nhân: “Chẳng lẽ Từ lão phu nhân sẽ không cho sao? Tối hôm qua những thứ đó cũng đáng chút bạc đó.”

Nghe những lời này, cổ họng Từ lão phu nhân ngọt ngọt, một dòng chất lỏng nóng bỏng suýt nữa thì trào từ trong miệng ra.

Những thứ đó đều là nể mặt Cố Lang Hoa mới đưa tới Từ gia, lại không phải là vì Lưu tướng gia!

Điều này làm sao có thể, rõ ràng Lưu gia nói đều đã sắp xếp xong xuôi rồi, sau đó phủ Từ Quận vương lại tìm tới. Nếu như bà ta sớm biết là vì Cố Lang Hoa, bà ta chắc chắn sẽ không động đến.

Hạ nhân phủ Từ Quận vương nói: “Muốn ăn quỵt à? Ăn đồ của người ta rồi, còn mắng người ta, lần đầu tiên ta thấy người da mặt dầy như vậy đấy.”

Chân Từ lão phu nhân cuối cùng mềm xuống, cũng không nhịn được nữa, cả người lảo đảo ngã ngồi trên mặt đất.

Chế giễu, nhục mạ không ngừng vang bên tai.

Hạ nhân Từ gia đều cúi đầu, không ai dám phản bác.

Sự thật là như vậy, đúng là bọn họ đã nhận ân huệ.

Cuối cùng người của phủ Từ Quận vương mắng đủ rồi, đóng hai cánh cửa sơn đỏ nặng nề lại, đám người Từ gia đều bị ném ở bên ngoài.

Cả người Từ Chính Nguyên lụn bại ngã xuống cáng, dường như đã không còn sức lực, Xảo tỷ nhi thấy vậy lập tức tiến lên kêu: “Phụ thân, người không sao chứ, phụ thân…”

Từ lão phu nhân cũng không để ý oán trách con trai, loạng choạng đi lên trước, qua thật lâu Từ Chính Nguyên mới thở gấp, mở mắt ra nhìn Từ lão phu nhân nghiêm nghị chất vấn: “Không phải bà nói nhất định Lưu tướng sẽ giúp đỡ sao? Lưu tướng đâu?”