Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 695: Ném bà ta ra ngoài




Tặng quà mừng gì?

Từ lão phu nhân giống như bị đâm một nhát, sự vui vẻ và hài lòng tràn ngập ở trong lòng vừa rồi lập tức biến mất. Bà ta cảm thấy đôi mắt của Quản sự phủ Từ Quận vương kia, hừng hực rơi trên người bà ta.

Từ lão phu nhân ngẩn người ra.

“Lão phu nhân, lão phu nhân?” Quản sự không định bỏ qua, gấp rút gọi hai tiếng, “Người làm sao thế? Có phải cảm thấy lễ vật chưa đủ tốt không?”

“Vương phi nhà chúng ta cũng nói như vậy, những thứ này nếu như là mọi khi thật sự không cầm ra được, nhưng bây giờ chiến loạn xảy ra, tặng những thứ vàng bạc này cũng vô dụng. Cho nên vương phủ chúng ta ngoài ra còn chuẩn bị hai xe dược liệu, đây chính là một chút xíu Vương phi nhà chúng ta gom góp được, có điều...” Ánh mắt Quản sự cong lên: “Đây đều coi là của phủ Từ Quận vương chúng ta và lão phu nhân.”

Coi như của cả hai...

Lời này giống như là ngàn vạn cây kim bỗng chốc đâm vào lỗ tai bà ta, đâm đến cả người bà ta run rẩy. Từ lão phu nhân suýt nữa đứng không vững, phủ Từ Quận vương tại sao phải làm như vậy?

Chẳng lẽ thu nhận và giúp đỡ bọn họ chính là vì…

Không, không thể nào.

Cái này không liên quan đến Cố Lang Hoa.

Có lẽ là phủ Từ Quận vương chỉ đang thử thăm dò thái độ của bà ta. Nếu như có thể mượn bà ta vừa lấy lòng Lưu tướng, lại lấy lòng... Cố Lang Hoa, vậy dĩ nhiên là một mũi tên trúng hai đích.

Phủ Từ Quận vương tính toán rất tốt, đáng tiếc là, bà ta lại không thể để cho bọn họ toại nguyện.

Từ lão phu nhân nói: “Đây là Quận vương phi an bài sao? Lão thân chưa từng nghĩ những thứ này, cho nên làm phiền ngài nói với Quận vương phi một tiếng, lão thân không đi đâu.”

Quản sự kinh ngạc, không khỏi trợn to hai mắt: “Đây… lão phu nhân là chê đồ không tốt? Hay là… Người ngàn vạn lần đừng tức giận, Quận vương phi của chúng ta nói tất cả đều có thể thương lượng.”

Phủ Từ Quận vương lại kính cẩn lễ phép nói chuyện như vậy.

Nếu như là vừa rồi, Từ lão phu nhân có lẽ sẽ vui mừng từ tận đáy lòng, Từ Quận vương phi coi trọng bọn họ như vậy, Từ gia bọn họ dù sao vẫn còn một phần thể diện. Nhưng bây giờ, bà ta không cảm thấy như vậy nữa, chỉ vì phủ Từ Quận vương nhắc đến Cố Lang Hoa và trong lời nói đối với Cố Lang Hoa đều hết sức sùng bái và tôn kính.

Dường như hận không thể lập tức dán lên.

Đó là người bà ta vô cùng chán ghét nhưng bỗng chốc lại được nhấc cao lên. Từ lão phu nhân giống như nuốt phải con ruồi, vô cùng khó chịu và chán ghét.

Những thứ lễ vật trên bàn khiến cho trước mắt bà ta sáng lên kia, càng làm cho bà ta không thoải mái trong lòng.

“Không phải vì lễ vật,” Từ lão phu nhân nói, “Ta không có lý gì đến Bùi gia.”

“Sao người lại nói vậy,” Quản sự cười, “Mặc dù đều nói người một nhà không cần khách khí, nhưng đó là chuyện sau khi đóng cửa, ở trước mặt người khác vua là vua thần là thần. Đến Thái hậu và nhà mẹ đẻ đều như vậy, nếu không há chẳng phải là lộn xộn hay sao, người nói có đúng không…”

Ngực Từ lão phu nhân nặng trĩu, người của phủ Từ Quận vương muốn làm gì đây? Cố ý muốn khiến bà ta ấm ức sao? Lại dạy bà ta cái gì mà vua là vua thần là thần, muốn bà ta ngoan ngoãn tuân theo Cố Lang Hoa sao?

Một hạ nhân lại dám khoa tay múa chân như vậy.

Từ lão phu nhân muốn phát cáu, lại đột nhiên nhớ ra đây là phủ Từ Quận vương, mặt bà ta đột nhiên đỏ lên. Cho nên hạ nhân của phủ Từ Quận vương dám vênh váo như vậy, bởi vì ở trong mắt bọn họ, bà ta là đến phủ Từ Quận vương ăn nhờ ở đậu.

Nghĩ tới đây, lòng Từ lão phu nhân trở nên hỗn loạn. Bà ta tưởng bọn họ là khách của phủ Từ Quận vương, nhưng tại sao trong nháy mắt liền biến dạng, rốt cuộc là chỗ nào không đúng.

Ánh mắt Quản sự càng hừng hực hơn: “Khánh Vương phi là cấp bậc gì người biết không? Trong hoàng tộc trừ Hoàng thượng, Thái hậu, các Thái phi và lão Thọ Vương ra, những người còn lại đều phải tiến lên hành lễ. Lão phu nhân, người là tổ mẫu của Khánh Vương phi đương nhiên cũng không thể ngoại lệ. Trong nhà người trước đây có lẽ chưa từng có mệnh phụ, cho nên không biết quy củ này, dù là người hành lễ rồi, cũng không có gì ngại ngùng cả, chuyện vẻ vang như vậy, nhà khác muốn cũng không được đâu.”

Quản sự nói rồi, thần sắc trên mặt đã trở nên có chút khinh thường. Ánh mắt như vậy của Quản sự, Từ lão phu nhân vô cùng quen thuộc, lúc bà ta chê những tân quý kia chính là bộ dạng như vậy. Phủ Từ Quận vương cho là bà ta lại không biết lễ phép ư?

Chỉ vì bà ta không muốn nịnh bợ Cố Lang Hoa mà thôi.

Từ lão phu nhân bỗng nhiên hiểu ra, vấn đề nằm ở chỗ này.

Cố Lang Hoa, chính là Cố Lang Hoa.

Bà ta không dễ dàng gì mới tìm được một chỗ dừng chân, còn chưa kịp ở đây nghỉ ngơi điều dưỡng ít ngày, nhưng lại vì Cố Lang Hoa mà cố gắng trước đó của bà ta đều sắp trôi theo dòng nước, đáng tiếc một phen tâm huyết của Lưu tướng.

Từ lão phu nhân giống như bị người ta không lưu tình đánh cho một quyền, trước mắt từng trận từng trận biến thành màu đen: “Có phải là nó tìm đến phủ Từ Quận vương rồi? Nhà chúng ta bây giờ thành bộ dạng như vậy, nhưng nó vẫn còn muốn làm khó chúng ta.”

Quản sự mù mờ đứng ở đó, đang không biết phải trả lời thế nào, chỉ nghe cách đó không xa truyền tới tiếng Từ Quận vương phi: “Đang nói gì thế?”

Từ lão phu nhân ngẩng đầu lên, chỉ thấy Từ Quận vương phi và Từ Quận vương đi tới.

Mấy người lập tức làm lễ.

Từ Quận vương phi hỏi Quản sự: “Ngươi đang nói gì với lão phu nhân thế?”

Quản sự lắc lắc đầu: “Nô tài… nô tài chỉ là…” Ấp a ấp úng nhất thời không biết nói từ đâu.

Từ Quận vương nói: “Vị này là lão phu nhân sao?”

Từ Quận vương phi đáp một tiếng: “Đúng thế.”

Từ Quận vương lập tức tiến lên làm lễ: “Đúng là trăm nghe không bằng một thấy.”

Nhìn thấy Từ Quận vương nhiệt tình như vậy, trái tim vốn dĩ siết chặt của Từ lão phu nhân lập tức giãn ra rất nhiều, ánh mắt bà ta loé lên khom lưng nói: “Người nhà chúng ta làm phiền đã lâu, bây giờ cũng nên trở về rồi, ý tốt của Từ Quận vương và Quận vương phi chúng ta xin lĩnh, nghĩ tới nghĩ lui vẫn là trở về đông thành tốt hơn.”

Sắc mặt Từ Quận vương phi đại biến: “Vì sao chứ?”

Từ lão phu nhân không khỏi cụp mắt: “Trong nhà ta vốn có chuyện phiền phức chưa làm cho rõ ràng, ở lại đây chỉ sợ sẽ liên luỵ đến Quận vương gia và Quận vương phi.”

Trên mặt Từ Quận vương lộ ra vẻ quan tâm: “Đây… rốt cuộc là chuyện gì? Chúng ta có thể giúp không?”

Từ lão phu nhân ngán ngẩm: “Đều nói thanh quan khó dứt chuyện nhà, hôm nay xem ra quả thật là như vậy, lão thân cũng đã tận lực rồi…”

Mặt Từ lão phu nhân u ám.

Từ Quận vương phi phỏng đoán: “Có phải là vì Khánh Vương phi?”

Từ lão phu nhân lập tức yên lặng, hồi lâu mới thở dài: “Lời này ta vốn không nên nói, nhưng… phủ Từ Quận vương giúp đỡ như vậy, ta làm sao cũng không nên giấu giếm.”

Chuyện cho tới nước này chỉ có nói rõ, để cho mọi người đều biết được phẩm hạnh của Cố Lang Hoa là gì.

“Bùi Tứ nãi nãi chưa nhận tổ quy tông, nó cũng chưa hề trở lại Từ gia bái kiến một trưởng bối như ta đây,” Từ lão phu nhân nói rồi nhấc khăn tay lên lau lau khóe mắt, “Cho dù là trong nhà gặp khó khăn, nó cũng chưa từng đến hỏi qua, như vậy xem ra nó cũng không coi nơi này là nhà mẹ đẻ.”

Từ lão phu nhân nói xong, Từ Quận vương kinh ngạc nhìn Từ Quận vương phi.

Từ Quận vương phi muốn nói lại thôi.

Từ lão phu nhân nói: “Cho nên chúng ta không có quan hệ gì cả.”

Cả người Từ Quận vương phi co rúm lại, Từ Quận vương tức giận: “Lão phu nhân nói là thật sao?”

Trong lòng Từ lão phu nhân vui mừng, Đại Tề từ trước đến nay tôn sùng hiếu đạo, bất kể là ai, nghe nói Cố Lang Hoa đối với bà ta như vậy, đều sẽ vô cùng tức giận, nói cho cùng bà ta cũng là tổ mẫu của Cố Lang Hoa: “Vô cùng chính xác.”

Sắc mặt Từ Quận vương càng thêm khó coi.

“Vương gia,” Từ Quận vương phi định giải thích, “Thiếp cũng không biết, thiếp còn tưởng rằng…”

“Đây là nơi nào?” Từ Quận vương lạnh lùng nói, “Đây là phủ Từ Quận vương.”

Từ Quận vương phi vội vàng gật đầu: “Thiếp… đều là thiếp thân sơ xuất…”

Từ Quận vương nói: “Không phải là nơi ai cũng có thể tiến vào, những kẻ thân phận không rõ, mưu đồ không tốt, trái phải lẫn lộn thì không được bước vào cửa vương phủ một bước.”

Từ Quận vương phi cúi đầu xuống, trong mắt đầy tia nước: “Vâng... thiếp thân… lập tức…”

Lời còn chưa nói xong, Từ Quận vương ngẩng đầu lên, đôi mắt như đao rơi lên mặt Từ lão phu nhân: “Ném bọn chúng ra khỏi phủ, bổn Quận vương không muốn nhìn thấy bọn chúng nữa.”

Huyết dịch cả người Từ lão phu nhân thoáng chốc bị hút cạn sạch.